← Ch.1750 | Ch.1752 → |
Tiểu Tử Điêu nguyên bản ở trong túi linh sủng của Diệp Huyền ngủ say đột nhiên xuất hiện ở trên bả vai hắn, con ngươi giống như ngọc thạch xoay tròn, nhìn chằm chằm trong hoàng tộc cấm địa, tựa hồ cảm ứng được vật gì tốt, con ngươi bốc lên u quang.
- Bạch!
Chợt, thân hình của Tiểu Tử Điêu loáng một cái, bộp một tiếng đánh vào trên vi cấm, chỉ thấy vù một tiếng, cấm chế phía trước dĩ nhiên trong nháy mắt xuất hiện một lỗ thủng, thân hình của Tiểu Tử Điêu loáng một cái, trước tiên liền vọt vào.
- Đi!
Trong lòng đám người Diệp Huyền đại hỉ, không lo được do dự, liền dọc theo lỗ thủng trong nháy mắt nhảy vào trong đó.
Mà lúc này, ngoại vi cấm chế vừa khép kín, nội vi cấm chế cũng cấp tốc khép kín, nếu như lại chậm một giây, đám người Diệp Huyền sẽ bị Hải tộc phát hiện.
Sau một khắc, một luồng Huyền khí nồng nặc đến mức tận cùng nhảy vào trong cơ thể Diệp Huyền, để lỗ chân lông cả người hắn đều không kìm lòng được thư giãn lên.
- Huyền khí thật nồng nặc, nơi này chính là Hải Thần di chỉ sao?
Diệp Huyền phóng tầm mắt nhìn tới, một đáy biển cổ xưa hiện ra ở trước mặt hắn, đây là một thế giới cực kỳ mỹ lệ, trong biển, có rất nhiều đổ nát thê lương, bị hạt cát vùi lấp.
Rất hiển nhiên, ở thời đại viễn cổ, nơi này là một mảnh cung điện xa hoa, chỉ là ở dưới thời gian trường hà, nơi này chậm rãi bị che lấp, cuối cùng trở thành một di tích hoang vu.
- Hải Thần di chỉ, năm đó thật sự có Hải Thần sao? Hải Thần này, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh?
Diệp Huyền cảm thụ lực lượng nới đây, ánh mắt lóe lên một cái.
- Chít chít.
Tiểu Tử Điêu ở sau khi tiến vào Hải Thần di chỉ, lập tức vô cùng phấn khởi ở đáy biển bơi lội, móng vuốt nhỏ của nó liều mạng cuồng trảo, đuôi cũng vẫy vẫy, tốc độ lại vô cùng nhanh chóng, như phi tiễn.
- Chúng ta qua đi.
Diệp Huyền biết Tiểu Tử Điêu khẳng định là tìm tới vật gì tốt, vội vàng đi theo.
- Điện hạ, ngươi cũng cho ta ra đi.
Thanh âm của Kim Lân từ trong túi linh sủng truyền ra, vì phòng ngừa nhiều người bị phát hiện, Diệp Huyền thu Kim Lân vào trong túi linh sủng, nhưng tính tình của hắn làm sao ngốc được, liên tục gọi lên.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, để Kim Lân đi ra cũng không có gì, U Minh Vũ Đế đã nói, trong tình huống bình thường, trong Hải Thần di chỉ là không người nào, chỉ có thời điểm Hải tộc có Vũ Đế cần tiến hành gột rửa, mới sẽ thống nhất tiến vào trong Hải Thần di chỉ.
Bạch!
Lưu quang màu vàng lóe lên, Kim Lân lập tức xuất hiện ở trong Hải Thần di chỉ.
- Nơi này chính là Hải Thần di chỉ, ân, xem ra cũng không tệ lắm, để Kim gia ta quan sát một chút.
Kim Lân bễ nghễ liếc nhìn bốn phía, một bộ không quá lọt vào mắt xanh.
Đoàn người hăng hái bay lượn, Tiểu Tử Điêu bay lượn ở phía trước nhất, chỉ thấy nó vèo một cái, liền tiến vào trong cung điện nửa người ẩn giấu ở dưới bùn cát.
- Chủ nhân, Hải Thần chi tuyền ở trong cung điện này.
U Minh Vũ Đế liền nói.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, năng lực tầm bảo của Tiểu Tử Điêu, quả thực nghịch thiên rồi.
- Ầm!
Đột ngột, trong cung điện phía trước đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt, tiếp theo chính là lôi điện chi lực xì xì tỏ khắp, Tiểu Tử Điêu chít chít kêu to, tựa hồ đang xảy ra chiến đấu.
- Làm sao? Lẽ nào trong cung điện này có người?
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, cùng Dao Nguyệt Vũ Đế còn có Kim Lân liếc mắt nhìn nhau, bá, ba người tất cả đều mặc vào Long Ma Khải Giáp, trong nháy mắt tiến vào trong cung điện.
- Con vật nhỏ nơi nào đến, lôi điện chi lực thật đáng sợ, có điều ngươi đã bị Nhất Mạch Hỗn Nguyên Tráo của bản tọa phong ấn, xem ngươi còn có tài năng gì.
Một thanh âm âm lạnh vang lên, đập vào mi mắt ba người Diệp Huyền chính là một đại điện cực lớn, ở trong đại điện kia có một dòng suối, mà lúc này ở phía trước nước suối đang đứng hai người.
Hai người này, một người mặc đấu bồng màu đen, cả người che kín ở bên trong, chỉ lộ ra một đôi Huyết Thủ khủng bố, một cái khác, thì đầu đội mặt nạ màu vàng kim, ánh mắt lạnh lẽo.
Ở trước mặt hai người, Tiểu Tử Điêu đang bị một cái lồng trong suốt bao phủ, trong tay nâng một hạt châu màu xanh lam, chít chít kêu quái dị.
- Là bọn họ.
Ánh mắt của Diệp Huyền lẫm liệt, một hình ảnh quen thuộc trong nháy mắt hiện lên ở trong đầu óc của hắn, hắn trong nháy mắt nhận ra, người đội đấu bồng trước mặt kia chính là cường giả từng ở trong đầu Hoàng Phủ Tú Minh lưu lại Cấm Hồn chi ấn.
Hai người kia nhìn thấy bốn người Diệp Huyền đột nhiên xông tới, hiển nhiên cũng cả kinh.
- Người Hải tộc, còn có... người Chấp Pháp điện?
Người đội đấu bồng kia thanh âm sững sờ, trong giọng nói mang theo một tia khiếp sợ cùng khó có thể tin, mà trong mắt người mang mặt nạ hoàng kim, thì đột nhiên tuôn ra một đoàn ánh sáng lạnh lẽo.
- Hừ, hai người các ngươi không ở Thánh Thành, chạy tới nơi này làm gì?
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, lạnh giọng quát lên, đối phương tựa hồ xem mình là người Chấp Pháp điện, hắn ngay lập tức tương kế tựu kế.
Đối với thân phận của người đội đấu bồng cùng người đeo mặt nạ, Diệp Huyền vẫn rất tò mò, cường giả có thể lưu lại Cấm Hồn chi ấn, tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
- Mục đích của chúng ta tới nơi này, Chấp Pháp điện các ngươi còn quản không được a? Đúng là các ngươi, chẳng lẽ đã phản bội đại nhân?
Người đội đấu bồng liếc nhìn U Minh Vũ Đế, cau mày nói.
Hắn nhận được tin tức, Hắc Long cung đã trốn thoát, cường giả của Chấp Pháp điện ở Vô Tận Hải nên toàn quân diệt, nhưng ba người Chấp Pháp điện trước mặt này dĩ nhiên cùng Hải tộc Vũ Đế ở cùng nhau, hơn nữa còn xông vào cấm địa của Hải tộc hoàng tộc, điều này làm cho trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc.
- Chúng ta tới đây, là cùng Hải tộc thương nghị công việc tiến công Hắc Long cung, đúng là các ngươi, vô duyên vô cớ xuất hiện ở Hải tộc cấm địa, chẳng lẽ là có ý đồ gì?
Diệp Huyền phản bác một câu.
- Tiến công Hắc Long cung?
Người đội đấu bồng xì cười một tiếng:
- Nếu như không phải Chấp Pháp điện các ngươi vô năng, đổi thành bản tọa, năm đó sớm đã công phá Hắc Long cung, Hắc Long cung lại sao lại có thể lưu đến hiện tại, huống chi lúc trước đại nhân tiến công Hắc Long cung mục đích đã đạt đến, lại há cần tiến công lần thứ hai...
- Đế sư, đừng nói.
Người mang mặt nạ hoàng kim trước sau không lên tiếng kia đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói:
- Bọn họ không phải người Chấp Pháp điện.
← Ch. 1750 | Ch. 1752 → |