Vay nóng Tinvay

Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 0406

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 0406: Phong tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Siêu sale Lazada


Chương 406: Phong Tinh.

Cơ hội tu luyện như vậy không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy.

- Gió, hư vô mờ mịt, chỗ nào cũng có.

- Gió, nhẹ nhàng như mây, khiến người thoải mái.

- Gió, cuồng phong gào thét, bao trùm thiên địa.

- Gió, như kiếm như đao, như địa ngục nhân gian.

Cụ Phong Ưng mặc dù là yêu thú ngũ giai đỉnh phong, thể lực hùng hậu, nhưng dù sao cũng là thân thể huyết nhục, mỗi khi toàn lực phi hành vài giờ là phải bay xuống tìm mồi nhét đầy cái bụng, mà nhóm đệ tử cũng tranh thủ cơ hội hồi phục nguyên lực bị tiêu hao, không dám chậm trễ.

Tiêu hao, bổ sung, tiêu hao, bổ sung...

Dưới hoàn cảnh như vậy, nguyên lực trong cơ thể nhóm đệ tử đều có chút tăng trưởng.

Liên tục mấy ngày nhóm đệ tử đều rơi vào trong cảm ngộ, mà Nguyên phó doanh chủ cùng Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa ở một bên bảo hộ.

Cuồng phong gào thét, sấm sét vang rền.

Trên đỉnh đầu mọi người, từng đoàn phong bạo thổi quét, hình thành long quyển phong thật lớn, thậm chí cảnh tượng như tận thế hàng lâm.

Một tia phong bạo từ vân bạo tầng tràn xuống, thổi lên trên người Cụ Phong Ưng, đây chỉ là một tia phong bạo từ trong bão lớn tiết ra, lại làm cho Cụ Phong Ưng cũng phải chao đảo.

Trên lưng Cụ Phong Ưng, nhóm đệ tử không ngừng lảo đảo, Trần Tư Tư cùng một gã đệ tử của thế lực phụ thuộc đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể bị ném ra, sắp bị cơn lốc quét bay.

Mà những đệ tử khác đều lung lay muốn rớt xuống.

- Định!

Nguyên phó doanh chủ lập tức hét lớn một tiếng, tay phải lăng không ấn xuống, phạm vi không gian vài chục thước đột nhiên gió êm sóng lặng, hình thành một tầng phòng hộ tráo đem cơn lốc ngăn cách bên ngoài.

Sắc mặt Trần Tư Tư cùng gã đệ tử kia tái nhợt, đôi mắt kinh hồn chưa kịp định thần lại.

- Cơn lốc này khá lớn, có ai không thể kiên trì thì dán sát lên lưng chim ưng đi.

Nguyên phó doanh chủ quát lên, Trần Tư Tư cùng đệ tử kia bất chấp hình tượng, vội vàng nằm sát trên lưng chim ưng, nguyên lực lưu chuyển, đem thân thể mình dính sát cùng lưng Cụ Phong Ưng.

- Hô...

Nguyên phó doanh chủ khoát tay, phòng hộ tráo biến mất, cơn lốc mãnh liệt lại nổi lên, chẳng khác gì dao cắt.

Biến hóa từ động tới tĩnh, lại từ tĩnh tới động làm trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ, trong đầu rộng mở trong sáng.

Nguyên bản hắn đang ngồi khoanh chân trên lưng chim ưng, đột nhiên mở mắt đứng bật dậy.

- Sao vậy?

- Ân?

Hành động đột ngột của Lâm Tiêu làm sắc mặt Nguyên phó doanh chủ, Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa, cùng nhóm đệ tử đều giật mình.

Trong ánh mắt giật mình của bọn họ, chỉ thấy thân hình Lâm Tiêu lảo đảo, phiêu phiêu nhẹ nhàng, giống như tùy thời đều sẽ bị gió thổi bay mất.

Thở sâu một hơi, Lâm Tiêu bước ra một bước, thân thể hơi nghiêng ra sau, thiếu chút nữa đã bị gió quét bay, đem hết toàn lực mới có thể ổn định, lại bước thêm một bước, thân thể lảo đảo, mỗi bước đều làm người hết hồn, chỉ sợ hắn bị rơi xuống.

Nhưng dần dần thân hình Lâm Tiêu chợt ổn định lại, sau bảy tám bước đã trở nên vững vàng, như giẫm trên đất bằng, thân hình thẳng tắp ổn định như thái sơn.

Ánh mắt Lâm Tiêu rạng rỡ phát sáng, hiện tại cơn lốc đã không còn ảnh hưởng được hắn chút nào.

Ánh mắt Nguyên phó doanh chủ nhất thời phát sáng, Đông Phương Nguyệt Linh cũng kinh dị nhìn Lâm Tiêu.

- Tốt, tốt!

Nguyên phó doanh chủ đột nhiên cười ha hả:

- Thật không ngờ Lâm Tiêu ngươi lại nhanh chóng lĩnh ngộ như vậy, không uổng được xưng là yêu nghiệt, nhớ ngày đó ta lĩnh ngộ phong vân cũng tiêu phí hơn tháng thời gian, ngươi chỉ dùng vài ngày đã làm được, không thể tưởng tượng nổi.

- Lâm Tiêu, ngươi khá lắm!

Đông Phương Nguyệt Linh thản nhiên cười, nhắc nhở:

- Nhưng ngươi cũng đừng nên đắc ý quá sớm, ngươi chẳng qua chỉ mới hiểu được phong thế, mượn phong thế làm cho mình không bị ảnh hưởng, muốn lĩnh ngộ ý cảnh ngươi chỉ mới cất bước mà thôi.

- Đa tạ quận chúa chỉ điểm.

Lâm Tiêu cung kính hành lễ đáp.

Nhóm đệ tử còn lại cảm xúc phức tạp, Trần Tư Tư cùng Lưu Vân sùng bái rung động lẫn hâm mộ, mà Hạ Hưng thì ghen tỵ cùng không phục, Đoạn Hồng cùng Chu Chỉ không cam lòng cùng nghẹn một cỗ tức khí.

- Hoa!

Một thiếu niên tóc vàng cắn răng đột nhiên đứng dậy.

Hắn là một võ giả hóa phàm sơ kỳ, nguyên lực hùng hậu không ngừng truyền vào hai chân dán chặt trên lưng chim ưng, nhưng nửa người trên không ngừng lay động, hai tay mở ra kiệt lực bảo trì cơ thể vững vàng.

Ở trước mắt bao người, thiếu niên cắn răng muốn học theo Lâm Tiêu bước tới, nhưng trong nháy mắt hắn vừa nâng chân phải...

Một trận gió lốc thổi tới, thân thể hắn lập tức mất thăng bằng, thân hình bị bốc lên văng ra ngoài, thét lên sợ hãi.

- Trở về!

Luôn chú ý tình huống nơi này, Nguyên phó doanh chủ đột nhiên khoát tay, một cỗ hấp lực thật lớn bắn ra, đem thiếu niên bị thổi bay kéo trở lại trên lưng Cụ Phong Ưng.

Nguyên phó doanh chủ quát lớn:

- Đệ tử chưa lĩnh ngộ ý cảnh phong vân không được tùy ý đi lại, bị thổi đi thì không sao, nhưng nếu bị cuốn vào vân bạo tầng, ngay cả ta cũng không kịp cứu các ngươi!

Thiếu niên tóc vàng đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xuống trên lưng chim ưng, hai chân hắn vẫn còn mềm nhũn, trong nháy mắt bị cơn lốc thổi bay hắn còn cho rằng mình phải chết, loại cảm giác vô lực như vậy hắn thật sự không dám thử nghiệm thêm lần thứ hai.

Lâm Tiêu đi tới trước đầu Cụ Phong Ưng, nhìn không trung u tối xa xa, có cảm giác thoải mái vui vẻ.

- Thế nào, cảm giác thật khác hẳn phải không?

Nguyên phó doanh chủ cười hắc hức, đầu trọc lung lay tỏa sáng.

- Ân?

Đột nhiên, ánh mắt Đông Phương Nguyệt Linh sáng ngời, thân hình màu tím bay lên cao, đi tới bên dưới vân bạo tầng.

Tê lạp...

Bàn tay mở ra, gió lốc trước mặt nàng nhất thời như bị xé mở một lỗ thủng thật lớn, bên trong tối đen mênh mông, tất cả đều là gió lốc tàn sát bừa bãi, một đạo long quyển phong cực lớn đánh úp vào người nàng.

- Oanh!

Bàn tay nàng vung lên, đem long quyển phong cao hơn trăm thước đánh thành nát vụn, tay phải giống như bắt được vật gì đó, thân hình chợt nhoáng lên đã quay về trên lưng Cụ Phong Ưng.

Lâm Tiêu nhìn thấy hoa mắt thần mê, long quyển phong cao hơn trăm thước, nếu ở trên mặt đất đủ thổi bay một ngọn núi, san bằng cả một tiểu thành trì, nhưng đứng trước mặt Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa lại chỉ dùng một chưởng chụp vỡ, yếu ớt chẳng khác gì một quả trứng.

Đây là võ giả quy nguyên cảnh, đứng trước oai lực của thiên địa mặt không đổi sắc, có được khả năng dời non lấp bể.

Trong Thương Khung đại lục, võ giả hóa phàm hậu kỳ đã có được thực lực đáng sợ, tốc độ cao nhất tiếp cận vận tốc âm thanh, một quyền oanh ra lực lượng hơn mười tấn, có thể san bằng ngọn núi nhỏ, khai sơn phá thạch, nhưng đứng trước mặt võ giả quy nguyên cảnh, hóa phàm chẳng khác gì đứa trẻ đứng trước mặt người lớn, không hề có chút lực phản kích.

- Phong Tinh? Nguyệt Linh quận chúa, vận khí không tệ ah.

Ánh mắt Nguyên phó doanh chủ dừng trên tay phải Đông Phương Nguyệt Linh, cười ha ha.

Chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn có một viên tinh thể màu xanh cỡ ngón út, tản ra ánh sáng rạng rỡ, bên trong tinh thể tựa hồ phong ấn một cỗ long quyển phong, làm cho người ta có cảm giác thâm ảo khó lường.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1338)