← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Lâm Tiêu đem chuyện mình đánh chết Lạc Gia Thành nói thẳng đi ra, nhưng không ai lên tiếng dị nghị.
Đây là thế giới người mạnh là vua, ban đầu ở bên ngoài cổ địa Thái Thần, Huyết Thứu đạo nhân muốn giết Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong báo thù cho Tông Thứu, có ai dị nghị? Về sau nam tử hắc bào xuất hiện, một chiêu diệt sát Huyết Thứu đạo nhân, lúc ấy lại có ai lên tiếng?
Lúc này Trần Hữu Lượng chợt cười lạnh, nói:
- Ngươi nói chuyện giữa Khương gia cùng Nhiếp gia, chúng ta tự nhiên cũng biết, nhưng vậy thì thế nào, chuyện trên Đảo Đao Vương là việc nội bộ của Sông Đao Lãng, ngay cả Quận vương quận Hiên Dật cũng không thể nhúng tay vào, ngươi tính cái gì vậy, chừng nào tới lượt ngươi xuất đầu.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Trần Hữu Lượng, trong mắt tản ra tia sát khí lạnh lẽo, nói:
- Có tới lượt ta ra mặt hay không cũng không phải do ngươi nói, chẳng lẽ các hạ không biết ta có ân cứu mạng với Nhiếp gia hay sao, con trai của Nhiếp Hùng gia chủ là Nhiếp Lãng từng nhận qua sự chỉ dạy của ta, ngươi nói Nhiếp gia có quan hệ với ta hay không? Huống chi, hiện tại Nhiếp gia Đảo Đao Vương chuẩn bị gia nhập Quận Hiên Dật, chuyện của Đảo Đao Vương tự nhiên cũng là chuyện của Quận Hiên Dật.
- Cái gì? Đảo Đao Vương muốn gia nhập Quận Hiên Dật, điều này sao có thể!
Mọi người đều cả kinh.
Tuy vị trí địa lý của Sông Đao Lãng thuộc về Quận Hiên Dật, nhưng kỳ thật lại là một quần thể độc lập, cũng như thành Hắc Vân, Diệt Linh cốc, Kỷ thị bộ lạc, giữa song phương có trao đổi hợp tác, nhưng tuyệt đối không phải quan hệ phụ thuộc như thành Tân Vệ, nhưng nếu Đảo Đao Vương muốn gia nhập Quận Hiên Dật, sẽ nhận chịu quản hạt của Quận Hiên Dật như thành Tân Vệ, Quận Hiên Dật đương nhiên có lý do cùng tư cách tới quản lý.
- Có gì mà không thể?
Lâm Tiêu đạm mạc nói:
- Quan hệ giữa Đảo Đao Vương cùng Liên minh Bách Đảo cũng giống như quan hệ giữa Quận Hiên Dật cùng Liên minh Bách Đảo, không có quan hệ phụ thuộc, Nhiếp gia đã có mấy ngàn năm lịch sử trên Đảo Đao Vương, năm đó vào Ngày Hủy Diệt nếu không phải tổ tiên Nhiếp gia chống cự, Đảo Đao Vương đã sớm thất thủ, hắn nguyện ý gia nhập thế lực nào tự nhiên là tự do của hắn, Liên minh Bách Đảo cũng không thể tùy tiện nhúng tay.
Mọi người đều nhíu mày, một chiêu rút củi dưới đáy nồi của Lâm Tiêu tuyệt đối làm bọn họ không ngờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại địa vị cùng quan hệ của Lâm Tiêu trong Quận Hiên Dật, chuyện này lại trở nên hợp tình lý.
- Vậy không được.
Trần Hữu Lượng là người thứ nhất hét lớn.
- Các hạ, chuyện này tựa hồ có chút không ổn đâu, Đảo Đao Vương vốn là một phần tử của Sông Đao Lãng, làm sao có thể một mình tách ra ngoài chứ.
Tiêu Kinh nhăn mày.
- Đúng rồi, tuy rằng mấy năm nay Đảo Đao Vương đều do Nhiếp Khương hai nhà quản lý, nhưng nếu không có Liên minh Bách Đảo bao che, chỉ sợ đã sớm thất thủ, chừng nào tới lượt bọn hắn bình yên chiếm cứ.
Những cao thủ Quy nguyên cảnh còn lại ánh mắt đỏ bừng, phảng phất như muốn ăn thịt người.
Lâm Tiêu đánh chết Lạc Gia Thành cùng Khương Nhân Kiệt bọn hắn có thể không để trong lòng, nhưng nếu để Đảo Đao Vương tách ra gia nhập thế lực khác, bọn hắn tuyệt đối không cho phép, bởi vì đây là đụng chạm tới lợi ích của mọi người.
Đảo Đao Vương có Đao vực, lợi tức hàng năm lên hàng tỷ, hiện tại Đao vực yếu bớt, nhưng bởi vì đao tinh xuất hiện ngược lại lợi ích không giảm mà còn tăng, một ngày có vài tỷ nhập trướng, một năm lên tới mấy trăm tỷ, trong đó đại bộ phận thu nhập đều rơi vào Liên minh Bách Đảo, cuối cùng mới phân chia cho từng người, Lâm Tiêu làm vậy chính là đoạt bát cơm của họ.
Nhìn biểu hiện của mọi người, Lâm Tiêu nhàn nhạt cười nói:
- Chư vị, tuy rằng Đảo Đao Vương gia nhập Quận Hiên Dật, nhưng cũng không có nghĩa không còn liên quan với Liên minh Bách Đảo, làm một thành viên trên Sông Đao Lãng, ta có thể làm chủ, từ nay về sau bốn thành lợi ích của Đảo Đao Vương chia cho Liên minh Bách Đảo, bốn thành về Quận Hiên Dật, hai thành về Nhiếp gia, như thế nào?
Trần Hữu Lượng cười lạnh:
- Các hạ, trước kia lợi ích của Đảo Đao Vương do hai nhà Khương, Nhiếp chiếm một thành, còn lại chín thành về Liên minh Bách Đảo, hiện tại chúng ta chỉ chiếm bốn thành, nói đùa gì vậy, Trần Hữu Lượng này là người đầu tiên không đáp ứng.
Những võ giả khác cũng kích động, bộ dáng như muốn giết người.
Lâm Tiêu nói:
- Nga, nguyên lai các hạ tên là Trần Hữu Lượng, chẳng lẽ ngươi là minh chủ Liên minh Bách Đảo? Vì sao mỗi lần ta nói chuyện không nghe Tả minh chủ mở miệng, lại luôn thấy ngươi là người đầu tiên kêu gào, nếu ngươi có thể làm chủ, ta sẽ nói với ngươi...
- Ta...
Trần Hữu Lượng ngẩn ra, nhìn biểu tình cười híp mắt của Lâm Tiêu, cảm thấy phát lạnh, lời của đối phương thật độc ác.
Lâm Tiêu nhìn Tả Nhất Phàm, tiếp tục nói:
- Tả minh chủ, ta rất rõ ràng, trước kia tuy rằng Liên minh Bách Đảo chiếm chín thành, nhưng ba thành giao cho Quận Hiên Dật, hiện tại các ngươi chẳng qua là sáu thành còn bốn thành. Không sai, hiện tại lợi ích của Đảo Đao Vương thật cao, một năm lên tới mấy trăm tỷ, nhưng không qua nửa năm nữa Đao vực sẽ biến mất, đao tinh cũng sẽ biến mất, đến lúc đó lợi ích Đảo Đao Vương căn bản không đáng giá nhắc tới.
- Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn, một là đồng ý phương án của ta, Đảo Đao Vương vẫn sẽ có bốn thành lợi ích không ngừng đưa tới, hai là cự tuyệt phương án của ta, không qua nửa tháng Quận Hiên Dật sẽ có cường giả qua tới, đến lúc đó chỉ sợ không dễ thương lượng như ta.
Trong phút chốc không khí trên quảng trường hoàn toàn đọng lại.
Một lát, Tả Nhất Phàm lạnh lùng nói:
- Quận Hiên Dật muốn bốn thành thì ta hiểu được, nhưng Nhiếp gia dựa vào cái gì được hai thành.
Lâm Tiêu nói thẳng:
- Nhiếp gia sẽ đưa ta một thành lợi ích, Tả minh chủ hài lòng sao?
Diễn cảm mọi người lại dại ra, Lâm Tiêu thật quá khí phách, nói thẳng có một thành là của hắn, đường hoàng, không hề che lấp.
Hồi lâu.
- Ha ha ha...
Tả Nhất Phàm cười ha hả, trong mắt bắn ra ánh sao, nói:
- Tốt, tốt, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên tài đế quốc, phân phối Đảo Đao Vương như vậy, ta đồng ý.
- Tả minh chủ.
Trần Hữu Lượng lập tức kêu lên.
- Như thế nào, Trần phó minh chủ, ngươi có dị nghị sao? Ở đây ai có dị nghị thì nói ra, đương nhiên hắn cũng phải có biện pháp giải quyết, ta nguyện ý đem thêm một phần lợi ích giao cho hắn.
Ánh mắt Tả Nhất Phàm lạnh lẽo nhìn quanh.
Nhất thời mọi người cúi đầu, kể cả Trần Hữu Lượng.
Ngay lúc mọi người nghĩ sự tình đã kết thúc, ánh mắt Tả Nhất Phàm đột nhiên âm trầm xuống:
- Lâm Tiêu, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, thủ đoạn lợi hại, nhưng chuyện nào tính theo chuyện đó, nếu ngươi nghĩ ngươi đã được an toàn thì hoàn toàn sai, Tả Nhất Phàm này từ khi ra đời đã chiến đấu với yêu thú đấu, chiến đấu với kẻ thù, chiến đấu với trời, chưa từng sợ qua ai, ta có thể không so đo chuyện của Đảo Đao Vương và Nhiếp gia, lợi ích của Đảo Đao Vương ta cũng có thể lui nhường, nhưng ngươi đánh chết nguyên lão cùng trưởng lão Liên minh Bách Đảo, ta vốn là minh chủ nếu còn không cho các huynh đệ lời công đạo, vậy thật sự không thể nào nói nổi.
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |