Vay nóng Tinvay

Truyện:Võ Đạo Đan Tôn - Chương 0851

Võ Đạo Đan Tôn
Trọn bộ 1338 chương
Chương 0851: Thượng vị ma tướng đứng đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1338)

Siêu sale Lazada


Oanh long!

Một chưởng bao phủ thiên địa, trùm về hướng Lâm Tiêu.

- Man Vương bá quyền!

Ánh mắt Lâm Tiêu lãnh đạm, không hề có chút kinh hoảng, một quyền oanh ra, một chưởng của đối phương tiêu tán!

- Lại ngăn được một chưởng của ta?

Vẻ mặt lão giả kinh ngạc, hắn là Quy nguyên cảnh hậu kỳ, theo hắn nghĩ muốn giết tiểu tử Quy nguyên cảnh trung kỳ kia thật dễ dàng, xem như tự làm mình vui mà thôi.

- Vì sao các hạ lại đột nhiên ra tay với ta, nếu không giải thích, chỉ sợ hôm nay không để yên!

Lâm Tiêu dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

- Tiểu tử, có điểm ý tứ, nhưng lão phu muốn giết ngươi chẳng lẽ còn cần lý do? Tiếp tục đón ta một chiêu, Chưởng Phá Thương Hải!

Một chưởng bổ ra, không khí như hải dương cuồn cuộn tách ra hai bên, một đạo uy áp khủng bố nghiền áp tới, hư không chấn động, sấm sét vang rền.

- Cậy già lên mặt, cút về cho ta!

Đao mang sáng ngời, chém vỡ chưởng ảnh, nặng nề đánh lên hộ thể chân nguyên của lão giả.

Phun ra một ngụm máu tươi, lão giả hoảng sợ bay ngược ra sau, nện trúng vách đá lõm vào hố sâu, đá vụn bay tung tóe.

- Cái gì? Sao có thể như vậy?

Lão giả thật sự giật mình, hắn là cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ, thậm chí võ giả cùng cấp cũng không mấy người đánh bại được hắn, tuy đối phương đeo mặt nạ nhưng cảm giác có chút trẻ tuổi, khí tức chỉ có Quy nguyên cảnh trung kỳ, bởi vậy hắn nghĩ chỉ cần vung tay là có thể đánh chết Lâm Tiêu, nhưng không nghĩ tới lại bị đối phương đánh tổn thương, quả thật không sao tưởng tượng nổi.

- Là ta khinh thường, không nghĩ tới ngươi là một thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu, tốt lắm, ngươi thành công chọc giận ta, vừa rồi ta chỉ thi triển năm thành sức lực, hiện tại ta muốn ngươi chết!

Lão giả giận quát một tiếng, trong mắt dâng lên phẫn nộ, chỉ thấy thân thể hắn chấn động, chân nguyên nhanh chóng thiêu đốt, tản mát ra khí tức cực kỳ đáng sợ, song chưởng liên tục đánh về phía Lâm Tiêu.

- Lão già kia, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta!

Lâm Tiêu vung đao, vô số đao mang hiện lên, song phương nháy mắt chiến thành một đoàn.

Oanh long long...

Khí tức tràn ngập, sóng xung kích đáng sợ lan tràn, ma sát khí bốc lên, nham thạch dập nát, khu vực hai người đại chiến đất rung núi chuyển.

Song phương ngươi tới ta đi, nhất thời đánh thành ngang tay.

- Chết!

Lão giả phẫn nộ, một chưởng vỗ lên ngực Lâm Tiêu, phanh một tiếng, chân nguyên như cơn sóng cuồn cuộn mãnh liệt xông vào thân thể Lâm Tiêu, xuyên thấu qua lực phòng ngự của hộ giáp lưu lại một chưởng ấn thật sâu.

Bị một chưởng của đối phương đánh trúng, sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, nháy mắt chém ra một đao trúng ngực lão giả.

Trong tiếng vỡ răng rắc, hộ thể chân nguyên lão giả phá nát, lưu quang rơi đầy trời, đao mang sắc bén lưu lại vết đao thật dài trên người hắn, máu tươi cuồng phun, thân hình lão giả hung hăng văng ra.

- Khái khái khái...

Lão giả liên tục ho ra máu tươi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Tiêu, giờ khắc này trong lòng hắn đã hối hận, tự nhiên không có việc gì đi đắc tội Lâm Tiêu, không nghĩ tới thực lực của đối phương vượt xa suy đoán của hắn, mơ hồ còn chiếm cứ thượng phong.

- Các hạ, giữa ta cùng ngươi cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ là hiểu lầm, nếu còn tiếp tục chiến đấu cũng không ưu đãi, không bằng chúng ta hòa nhau, ngươi cảm thấy thế nào?

Lão giả che ngực, sắc mặt ngượng ngùng, trong lòng xoay chuyển thật nhanh.

Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, đang định ra tay, thân hình đột nhiên ngừng lại, trong mắt toát ra vẻ ngưng trọng.

- Kiệt kiệt kiệt...

Tiếng cười to dữ tợn vang lên, mặt đất dưới chân lão giả ầm ầm bạo vỡ, một đạo ma ảnh tối đen toát ra, như màn đen bao trùm lão giả kia.

- Không xong!

Lão giả kinh hãi, nhanh như chớp oanh ra một chưởng.

Ma ảnh tán loạn, không hề có chút ảnh hưởng, từ bốn phương tám hướng cuốn tới, mấp máy đem lão giả bao vây bên trong.

- Ah...

Lão giả điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, chỉ trong nháy mắt tiếng kêu ngừng bặt, đồng thời khí tức biến mất, một khối thây khô rơi xuống, khuôn mặt vặn vẹo, tử trạng cực thảm.

- Kiệt kiệt!

Ma ảnh mấp máy hóa thành hình người, đôi mắt huyết sắc âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, tản mát ra quang mang thị huyết, tràn ngập vẻ bạo ngược cùng cuồng táo.

- Là thượng vị ma tướng đứng đầu!

Lâm Tiêu ngưng trọng, từ sau khi đi vào tầng ba Chiến trường Ma Uyên hắn vẫn lần đầu tiên gặp được thượng vị ma tướng đứng đầu.

- Võ giả nhân loại, đại bổ, nuốt!

Trong ánh mắt ma đầu tản ra vẻ tham lam u lãnh, cười to dữ tợn bổ nhào về hướng Lâm Tiêu.

- Giết!

Cũng không lập tức thi triển tâm hỏa, Thái Huyền đao lướt qua hư không, xuất ra từng đạo gợn sóng, nháy mắt va chạm cùng móng vuốt của đối phương.

Phanh một tiếng, thân hình Lâm Tiêu thối lui, khí huyết phù phiếm, khí tức không ổn.

- Xem ra tuy rằng ta có thể đánh chết thượng vị ma tướng bình thường, nhưng gặp được thượng vị ma tướng đứng đầu tương đương Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong vẫn còn kém một chút.

Ngăn chặn máu huyết sôi trào, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm ma đầu trước mặt, trong mắt chiến ý dạt dào.

Tâm hỏa khắc chế ma tộc, nhưng giờ phút này hắn chưa muốn sử dụng, chỉ muốn thông qua chiến đấu nghiệm chứng thực lực hiện tại của mình, đồng thời hiểu biết chênh lệch giữa mình cùng Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong ra sao.

- Kiệt kiệt kiệt, nhân loại nhỏ bé yếu ớt, ngươi lại không chạy trốn!

Ma đầu nhìn Lâm Tiêu, trong ánh mắt tản ra quang mang sâu kín.

- Trốn? Ta không cần!

Lâm Tiêu cười lạnh nói.

- Oanh!

Tinh thần chân nguyên hung mãnh thiêu đốt, Lâm Tiêu không chút do dự đem chân nguyên vận khởi lên cao nhất, đem chiến lực khơi dậy tới lớn nhất, toàn thân bao phủ trong hỏa diễm, như một pho tượng chiến thần.

- Kiệt kiệt, võ giả nhân loại đặc thù, lại có thể gia tăng lực chiến đấu của mình, đáng tiếc ở trong tay Ba La ta ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!

Ma đầu cười to.

- Ma Quang Tịch Quyển, chết đi cho ta!

Toàn thân Ba La bành trướng, khí tức nhanh chóng kéo lên, lồng ngực hình thành hắc sắc quang cầu, quang cầu nổ tung hóa thành một đạo hắc sắc quang thúc bắn ra.

Quang thúc cắt qua hư không, những nơi đi qua ma sát khí điên cuồng ngưng tụ, nhanh chóng bành trướng thành lớn, đánh ra một đạo gợn sóng khổng lồ.

- Thông Thiên Nhất Đao, phá!

Đao ý bùng nổ tới mức tận cùng, một đao của Lâm Tiêu nặng nề chém lên quang thúc.

Phanh một tiếng.

Lực lượng quang thúc cực kỳ mạnh mẽ, thân hình Lâm Tiêu nhanh chóng thối lui, trong miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

- Kiệt kiệt, lại tới!

Ba La liên tục đánh tới, phát động tiến công trùng điệp.

Trong tiếng nổ vang kịch liệt, thân hình Lâm Tiêu liên tục thối lui, máu tươi không ngừng phun ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng ánh mắt hắn càng thêm kiên nghị, càng đánh càng hưng phấn, trong chiến đấu không ngừng lĩnh ngộ, kinh nghiệm chiến đấu càng thêm thuần thục.

- Đã tới lúc rồi.

Sau một phen giao thủ gian nan, sau khi hiểu biết chênh lệch giữa mình cùng cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Lâm Tiêu đột nhiên chém ra một đao, đao mang vô ảnh vô hình lướt qua thân hình ma đầu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1338)