← Ch.0915 | Ch.0917 → |
- Hắn?
Mắt Cuồng Đao Hậu Chính lộ tia khinh thường nói:
- Mọi người nghe thấy chưa? Phải chừa tiểu tử dùng đao lại cho ta, nhìn xem ta đánh bại hắn như thế nào!
Lúc này trên quảng trường Uất Trì Quật, Hỏa Ma Liệt Hùng đã đánh túi bụi.
- Man Long Thăng Thiên quyền, Man Long Thôn Thiên!
- Man Long Phệ Địa!
- Cửu Long Thăng Thiên!
- Man Long Hóa Thân!
- Man Long Thăng Thiên!
Uất Trì Quật dốc hết sức tấn công, các quyền ảnh khủng bố rợp trời, như sóng thần, bộc phát uy lực không gì sánh bằng. Trong phút chốc thiên địa biến sắc, trời trăng lu mờ. Các cự long gầm rống bay lên trời, kết hợp sức chiến đấu khủng bố của Uất Trì Quật điên cuồng ập hướng Hỏa Ma Liệt Hùng.
Ầm ầm ầm!
Uất Trì Quật tấn công dồn dập khiến Hỏa Ma Liệt Hùng ban đầu không dốc hết sức phải ngạc nhiên, gã liên tục thụt lùi, trong trạng thái thiêu đốt chân nguyên bàn tay lửa không ngừng vỗ. Đầy trời là bàn tay lửa đốt cháy và quyền ảnh cự long gầm rống, điên cuồng va chạm nhau, tiếng nổ ầm ầm.
Liên tục đánh hơn chục chiêu, Hỏa Ma Liệt Hùng cứu lại thế đi, bàn tay lửa từng bước ép sát Uất Trì Quật.
Mới rồi Hỏa Ma Liệt Hùng còn kêu gào kêu đối phương tập thể lên, không ngờ giây sau dã bị đè đầu đánh, gã rất tức giận.
- Tiểu tử, mới rồi là ta sơ sẩy cho ngươi thừa dịp kẽ hở, giờ nhìn xem ngươi làm sao đỡ!
Mắt Hỏa Ma Liệt Hùng rắn lại như có lửa phun trào, gã vỗ một chưởng:
- Hỏa Chi Quốc Độ!
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa bùng cháy, Hỏa Ma Liệt Hùng vỗ một chưởng, trong bàn tay rực lửa lấp lóe vô số bức tranh. Trong tranh có núi cao, thành trì, chim bay thú chạy, diễn biến thành quốc gia lửa, trong bàn tay dung hợp một quốc gia, làm người ta hoảng sợ biến sắc mặt.
Ầm!
Long khí đầy trời dao động, chưởng của Hỏa Ma Liệt Hùng phá vô số quyền ảnh Uất Trì Quật thi triển. Thiêu đốt chân nguyên trên ngón tay đỏ rực, chưởng ấn vào ngực Uất Trì Quật.
Cơ thể Uất Trì Quật run lên, đôi chân thì đóng đinh dưới đất không nhúc nhích, nhếch môi cười lạnh băng:
- Hoang Dã Thần Quyền!
Uất Trì Quật thiêu đốt hết chân nguyên, bùng nổ tột đỉnh. Hai nắm tay Uất Trì Quật tụ lại trước ngực tung nắm đấm.
Quyền phong dao động, khí thế hùng hồn truyền ra. Trước mắt mọi người như có thế giới hoang dã, khí thế mênh mông, bao la làm người nghẹt thở, kinh thiên động địa.
Hoang Dã Thần Quyền là công pháp Thiên cấp đê giai Uất Trì Quật có được trong Thiên Tinh Cung. Năm năm qua Uất Trì Quật đã tu luyện Hoang Dã Thần Quyền đến cực độ, uy lực khủng bố đến mức tận cùng.
Hỏa Ma Liệt Hùng cứ nghĩ đối thủ sẽ héo rũ ai ngờ bùng nổ, gã giật mình kêu lên:
- Cái gì? Ăn một chiêu Hỏa Chi Quốc Độ của ta mà ngươi còn phản kích được? Địa Hỏa Vô Song, phá!
Hỏa Ma Liệt Hùng vội vàng vận chuyển hỏa chi chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, dốc sức vỗ ra chưởng thứ hai.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, hai bóng người cùng bay ngược ra, hộc máu.
Uất Trì Quật khó khăn đứng dậy:
- Khụ khụ.
Một chưởng ấn cháy đen in trên ngực Uất Trì Quật, nhìn mà ghê người nhưng không bị thương trí mạng.
Uất Trì Quật lạnh lùng cười:
- Thiên tài Đế quốc Thần Võ đến thế là cùng, mới rồi láo lếu to mồm, ta còn tưởng đâu mạnh lắm.
Hai chân giẫm đất, Hỏa Ma Liệt Hùng vừa kinh vừa giận quát:
- Ngươi... !
Cuồng Đao Hậu Chính bất mãn lắc đầu, nói:
- Chuyện gì xảy ra? Liệt Hùng bị thương? Tiểu tử này quá sơ sẩy.
Cuồng Đao Hậu Chính cho rằng lúc trước Hỏa Ma Liệt Hùng lơ là, nếu gã cẩn thận hơn thì đã nhẹ nhàng đánh bại đối thủ. Mặc dù hiện tại Hỏa Ma Liệt Hùng không bị thương nặng gì.
Kinh Vô Sông biểu tình lạnh lùng nhìn Uất Trì Quật đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chiêu Hỏa Chi Quốc Độ vừa rồi Hỏa Ma Liệt Hùng đã dốc hết sức, nhưng tiểu tử kia phòng ngự quá mạnh nên Liệt Hùng bị đối phương bắt lấy cơ hội. Mặc dù Liệt Hùng dốc hết sức nhưng muốn đánh bại đối thủ cũng phải bị thương.
Triệu Thiên Thần cười nói:
- Đế quốc Võ Linh còn một, hai thiên tài, tuy thực lực chỉ bình thường.
Phe Lâm Tiêu, Uất Trì Quật đã lùi về.
- Bà nội nó, tiểu tử này đúng là đáng sợ, suýt chút đánh thủng phòng ngự Huyền Phương Bất Diệt Thể của ta, may mắn ta chống đỡ được.
Uất Trì Quật cắn răng nói:
- Nếu không phải vì ta chưa tu luyện Huyền Phương Bất Diệt Thể đến đại thành, hắn không để lại chút gì thì không đi được!
Thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Vậy đã đủ rồi, tiếp theo để ta lên.
Vù vù vù!
Mặc Thanh Hiên xuất hiện trên lôi đài.
Mặc Thanh Hiên liếc Hỏa Ma Liệt Hùng, mắt bắn ra kiếm khí khiếp người:
- Còn không lui xuống? Hay ngươi muốn tiếp tục chiến?
Mắt Kinh Vô Sông sáng lên:
- A! Kiếm khí thật mạnh, người này thuộc về ta!
Không thấy Kinh Vô Sông có hành động gì, nhún người hai cái đã đến trước mặt Hỏa Ma Liệt Hùng.
- Giao người này cho ta, ngươi trở lại đi.
Hỏa Ma Liệt Hùng e ngại khí thế lạnh lẽo của Kinh Vô Sông, nói:
- Được, ta nhìn tiểu tử này này là thấy khó chịu, hãy dạy hắn bài học thay ta.
Kinh Vô Sông là sát thủ, kiếm pháp vô hình, nhất kiếm phong hầu, nhiều người đến chết cũng không biết bọn họ bị ám sát như thế nào.
Kinh Vô Song không tỏ ý kiến, ánh mắt vô tình nhìn Mặc Thanh Hiên:
- Ngươi xuất chiêu đi, để ta xem kiếm khách thiên tài của Đế quốc Võ Linh có trình độ gì.
- Như ngươi mong muốn.
Mặc Thanh Hiên không khinh địch, Kinh Vô Sông có khí thế rất đặc biệt, cường đại khiến người ta không dám chớp mắt cái nào. Đây là cảm giác kiếm khách đối với kiếm khách.
Xoẹt!
Trong một phần mười giây, Mặc Thanh Hiên rút kiếm bên hông ra khỏi vỏ. Trường kiếm màu xanh đen kéo theo vầng sáng xanh ngọc rực rỡ hình cung chém ra. Kiếm quang sắc bén nhẹ nhàng khó tìm kéo gợn sóng vô hình trong không trung, khiến người ta khó nắm bắt phương hướng.
Lâm Tiêu nhướng mày:
- A?
Lâm Tiêu thầm kinh ngạc. Xanh là màu sắc dồi dào sức sống nhất, nhưng ở trong tay Mặc Thanh Hiên lại tĩnh lặng không có chút sự sống, làm tinh thần thác loạn. Mặc Thanh Hiên lĩnh ngộ ý cảnh vô tình đã đến trình độ cực kỳ thâm sâu.
Mắt Kinh Vô Sông sáng lên:
- Thú vị!
Con ngươi Kinh Vô Sông co rút, chỉ một cái, kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí sắc bén đã chém ngay trung tâm đòn công kích của Mặc Thanh Hiên, dễ dàng phá đòn tấn công.
Mặc Thanh Hiên không giật mình, các luồng kiếm quang xanh biếc bay ra, sắc xanh rực rỡ càng lúc càng sáng ngời, trong đó chứa ý vô sinh ngày càng đáng sợ.
Đinh đinh đinh!
Kinh Vô Sông nhanh chóng lùi lại, kiếm khí vô tận từ người gã bắn ra bốn phía. Ngay khi Mặc Thanh Hiên xuất kiếm Kinh Vô Sông luôn tìm ra đường tấn công, giữa đường chặn lại, cứ thế bớt hao phí chân nguyên rất nhiều.
Mặc Thanh Hiên cũng mò được cách đối phương tấn công. Kinh Vô Sông nhìn như bình thường nhưng kỹ xảo chiến đấu vô cùng đáng sợ, có thể dễ dàng nhìn thấu biến đổi mỗi một nhát kiếm của Mặc Thanh Hiên.
Mặc Thanh Hiên không chút do dự từ bỏ phong cách xuất kiếm nhẹ nhàng bao la.
← Ch. 0915 | Ch. 0917 → |