Vay nóng Tima

Truyện:Dược Thần - Chương 0199

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 0199: Hào quang hi vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Lazada


Kiệt Sâm chỉ cảm thấy hai tay chạm phải hai khối gì đó vô cùng mềm mại, hai người lập tức thoáng cái đều ngây ngẩn cả người.

- Cái gì đó?

Kiệt Sâm hiếu kỳ nhìn trước ngưc Yên Cơ, ánh mắt lướt qua đồi núi nhỏ kia, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.

Thiên địa chứng giám, Kiệt Sâm kiếp trước tuy rằng là cửu giai Linh Dược Thánh Sư, địa vị vô cùng cao thượng, nhưng hắn vẫn một lòng nghiên cứu Linh Dược học lại là một xử nam điển hình, đối với chuyện giữa nam nữ cũng là hoàn toàn không biết gì cả.

Cảm nhận được hai đạo ánh mắt mang theo ý tứ thăm dò đảo qua bộ ngực sữa của mình, Yên Cơ chỉ cảm thấy toàn thân nóng rát khó chịu, mặt thoáng cái đỏ bừng lên.

- Nói trước, trước đó ta cái gì cũng không thấy hết nhé!

Đúng lúc này, Vi Ân ở một bên trên mặt mang theo tia cười xấu xa nói ra một câu lỗi thời như vậy.

- Khục khục...

Yên Cơ hung hăng trợn mắt liếc Vi Ân ở một bên, thân là nữ nhi tộc trưởng Áo Lợi Phất gia tộc, Yên Cơ thường xuyên tham dự các yến tiệc cỡ lớn, tố chất nội tâm tự nhiên vô cùng tốt, rất nhanh, đôi má vốn đỏ tươi lại khôi phục lại như trước, chỉ là ẩn ẩn có chút nóng thôi.

- Kiệt Sâm đại sư, tấm linh tạp này là do Áo Lợi Phất thương hội đặc biệt xử lí cho ngươi, bên trong có sáu trăm ngàn linh tệ, đó là do đấu giá Hồi Linh Dược tề và Linh Tôn dược tề có được.

Yên Cơ cười từ trên người lấy ra một tấm linh tạp màu vàng, để vào trong tay Kiệt Sâm.

- Sáu trăm ngàn?

Kiệt Sâm nhíu mày nói:

- Không có nhiều như vậy a.

Tuy rằng Linh Tôn dược tề được 5500 trăm vạn, bốn nhóm Hồi Linh Dược tề kia cũng được chừng 600 vạn, tổng cộng lại là sáu ngàn một trăm vạn.

Nhưng đấu giá hội bình thường đều phải rút ra 5% phí thủ tục, hơn nữa Kiệt Sâm vì khôi phục lại thực lực cho cha mình, đã cầm đi tài liệu trị giá sáu bảy trăm vạn ở chỗ Yên Cơ, hơn nữa lúc ở Tháp Lâm thành đã dự chi một trăm vạn cùng tài liệu dùng để khôi phục thực lực cho Vi Ân và tài liệu Linh Dược tề bình thường dùng để phối chế dược liệu, còn có Quang Minh Chi Kiếm trị giá 200 vạn kia nữa, tính toán tất cả thì Kiệt Sâm có lẽ ngay cả 5000 vạn cũng chưa chắc có được.

- Ha ha, Kiệt Sâm đại sư ngươi nói như vậy cũng quá khách khí rồi, bởi vì Linh Tôn dược tề của ngươi, Áo Lợi Phất đấu giá hội chúng ta lần này thu hoạch được rất lớn ah. Không nói đến danh tiếng tăng cao, chỉ riêng tài sản mà Lạp Đế Căn gia tộc thế chấp thôi thì ít nhất cũng kiếm được 30% giá chênh lệch rồi.

Trên mặt Yên Cơ mang theo dáng cười thành khẩn:

- Hơn nữa, Kiệt Sâm đại sư ngươi thân là Linh Dược sư, tiền cần dùng nhất định sẽ rất nhiều, trên người tự nhiên cần một ít linh tệ phòng thân, ngươi cũng không cần chối từ nữa.

Đối với Yên Cơ mà nói, một chút linh tệ như vậy so với một vị Linh Dược đại sư như Kiệt Sâm, thực sự không đáng nhắc tới, từ lúc Kiệt Sâm còn chưa thể hiện ra thực lực, Yên Cơ đối với Kiệt Sâm cũng đã rất hào sảng, hôm nay sau khi biết rõ thực lực Kiệt Sâm, Yên Cơ càng muốn muốn dùng tất cả biện pháp khiến Kiệt Sâm nhớ kỹ mình.

Bất kể là với tư cách bằng hữu, hay vì gia tộc, Yên Cơ đều phải làm như vậy.

Giống như nghĩ tới điều gì đó, Yên Cơ lại nói:

- Đúng rồi Kiệt Sâm đại sư, tấm linh tạp này là thẻ khách quý do gia tộc bọn ta và đại lục đạo sâm linh tệ liên hợp lại đặc chế, bằng vào tấm linh tạp này, ngươi mua sắm bất kỳ thứ gì ở Áo Lợi Phất thương hội trên khắp đại lục đều được ưu tiên cung ưng, hơn nữa ký sổ, còn có thể tiêu phí tổng danh ngạch không cao hơn 5000 vạn linh tệ ở bất kỳ một đạo sâm linh tệ nào mà không có bất kỳ lãi suất nào cả.

Kiệt Sâm ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, tấm linh tạp màu vàng trong tay quả nhiên khác biệt rất lớn với linh tạp bình thường, trên đó có khắc tiêu chí của Áo Lợi Phất thương hội cùng với tiêu chí của đại lục đạo sâm linh tệ hành, đạo sâm linh tệ với tư cách là một trong đại lục Tứ đại linh tệ hành chi, linh tệ mà nó mở trải rộng khắp mỗi một nơi hẻo lánh trên đại lục, thực lực tự nhiên không thể nghi ngờ rồi.

Kiệt Sâm cũng không phải loại người cổ hủ, nếu Yên Cơ đã nói vậy rồi, Kiệt Sâm đương nhiên sẽ không sỉ diện cãi láo, trực tiếp thu tấp linh tạp kia vào trong không gian giới chỉ, dù sao Yên Cơ nói không sai, với tư cách một gã Linh Dược sư, thứ cần tiêu tiền thật sự nhiều lắm.

Lại nói tiếp, chức nghiệp được công nhận có tiền nhất trên đại lục, khẳng định không phải Linh Dược sư thì không ai có thể hơn, mà chức nghiệp nghèo nhất trên đại lục, cũng đồng dạng là Linh Dược sư.

Tựa như Lỗ Đạo Phu, nói hắn có tiền, đích thật là rất có tiền, có thể thoáng cái ném ra ngoài tiền tài có thể sánh được với toàn bộ tài sản của Lạp Đế Căn gia tộc. Vì học cách phối chế một loại Linh Dược tề mới, từng Linh Dược sư đều phải trải qua vô số lần thất bại, hơn nữa tào liệu của Linh Dược tề cao giai đều tương đối thưa thớt, vì mua sắm tài liệu, không ít Linh Dược sư đều ăn mặc tiết kiệm, nhưng vẫn giật gấu vá vai, nghèo rớt cả ***.

Một Linh Dược sư bình thường muốn chính thức phát triển vô ưu vô lo, có một một gia tộc cường đại hoặc là tổ chức chèo chống tuyệt đối không thể thiếu được, mà Lỗ Đạo Phu cũng là vì có sự ủng hộ của Lai Sâm Đặc bệ hạ nên, mới giàu có như thế.

Tựa như Kiệt Sâm, nếu như không phải có Yên Cơ ủng hộ hắn, Lai Sâm Đặc bệ hạ cũng tự mình tìm một quả lục giai kim hệ linh hạch cho hắn, chỉ riêng tìm kiếm tài liệu giúp Lôi Nặc khôi phục thực lực thôi thì Kiệt Sâm cũng phải phí một phen công phu rồi.

Sau khi ngây người trong văn phòng Yên Cơ một Kiệt Sâm liền cáo từ Yên Cơ.

Nhìn qua bóng lưng Kiệt Sâm bóng lưng biến mất ở cuối hành lang, Yên Cơ khẽ đóng cửa lại, nhẹ nhàng sờ đôi gò má ẩn ẩn còn chút nóng hổi, không nhúc nhích ngồi ở trước bàn làm việc, đôi mắt thâm thúy dừng lại ở hư không, cả người không biết là đang suy nghĩ gì nữa.

...

Sau khi trở lại nhà mìnhm sắc trời đã là chạng vạng tối rồi, Khắc Lôi Nhã đang tại thay Kiệt Sâm sửa sang lại gian phòng.

- Kiệt Sâm thiếu gia.

Chứng kiến Kiệt Sâm, Khắc Lôi Nhã vội vàng dừng tay, đứng người lên hành lễ nói.

- Khắc Lôi Nhã, ta và ngươi nói qua bao nhiêu lần rồi, nhìn thấy ta không cần khách khí như đâu.

Kiệt Sâm lên tiếng nói.

Ở chung với Khắc Lôi Nhã lâu như vậy, Kiệt Sâm đối với thị nữ rất chịu khó này cũng tương đối thỏa mãn, bất quá có một điểm, Kiệt Sâm lại cảm thấy có chút im lặng, Khắc Lôi Nhã này mỗi một lần nhìn thấy mình, vô luận đang làm gì cũng đều đứng dậy hành lễ, Kiệt Sâm đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, nhưng Khắc Lôi Nhã này dù thế nào cũng sửa không được.

- Ah, thiếu gia, ta đã biết.

Khắc Lôi Nhã cúi đầu, hai tay nắm lấy mép váy, như là một hài tử làm sai chuyện vậy, trên mặt mang theo một tia ủy khuất.

Chứng kiến bộ dạng này của Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm cũng không có cách nào.

Vào ban đêm, Kiệt Sâm ăn xong cơm tối liền đi nghỉ ngơi, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Kiệt Sâm đã gọi Vi Ân đến.

- Ta hiện giờ muốn đi phòng thí nghiệm, nhớ rõ hai ngày này, trước khi ta đi ra, ai tới tìm cũng đừng tới quấy rầy ta.

Kiệt Sâm nghiêm túc nói với Vi Ân.

Vi Ân bình thường tuy rằng làm việc tùy tiện, chơi bời lêu lổng hôm nay lại thẳng tắp đứng trước mặt Kiệt Sâm, vô cùng trịnh trọng nhẹ gật đầu, từ trong ánh mắt của hắn, Kiệt Sâm thấy được một tia khẩn trương hiếm co.

Trong lòng mỗi người đều có một mảnh cấm địa không dám chạm đến, dù là người thần kinh vừa thô vừa to như Vi Ân, sau khi đoán được Kiệt Sâm muốn đi phòng thí nghiệm làm gì thì hắn cũng là trở nên vô cùng nhu thuận.

Sau khi Kiệt Sâm tiến vào phòng thí nghiệm, Vi Ân trước kia không biết đã chạy đi đâu, hôm nay lại thái độ khác thường, hệt như một bức tượng đá dựng đứng trước cửa ra vào phòng thí nghiệm của Kiệt Sâm không hề nhúc nhích, ngay cả bước chân cũng không hoạt động nửa phần.

Kiệt Sâm đi vào chính là suốt một ngày một đêm, một mực đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, cửa phòng thí nghiệm vẫn luôn đóng chặt lúc này mới két.. một tiếng mở ra!

- Kiệt Sâm!

Vi Ân vẫn đứng ở cửa ra vào phòng thí nghiệm mạnh mẽ xoay người.

Mặc dù mới chỉ một ngày một đêm không nghỉ ngơi, nhưng hắn cảm thấy trong ánh mắt Kiệt Sâm ở trước mặt lại mang theo một tia mệt mỏi hiếm thấy.

Vi Ân mím môi, không nói gì, trong ánh mắt lại toát ra một tia chờ mong khó nói nên lời.

- Như thế nào? Không tin ta à!

Kiệt Sâm cười cười, trên gương mặt mệt mỏi toát ra hào quang tự tin, sau đó thoáng một phát đã giơ tay lên.

Ở trong tay phải của hắn, hai bình Linh Dược tề màu trắng dưới sự chiếu rọi của ánh nắng ban mai, chiết xạ ra hào quang động lòng người.

Đó là hào quang của hi vọng!

Vi Ân đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, một loại tâm thần bất định khó tả cùng cảm xúc cổ quái nhanh chóng lan tràn, lập tức chảy khắp toàn thân hắn.

- Trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất đi, ta cũng phải nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ta lại đi tìm ngươi.

Kiệt Sâm lên tiếng nói.

Vi Ân không nói gì, dứt khoát quay người, bóng lưng kiên định vô cùng!

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ, chiết xạ vào giữa phòng, để lại sắc thái pha tạp trên sàn gỗ đàn mộc.

Từng góc của gian phòng, đều được sửa sang sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, tất cả vật phẩm đều đã được chuyển qua một bên, lộ ra cực kỳ khoáng đạt.

Vị trí ở giữa gian phòng, hai người Kiệt Sâm và Vi Ân đều khoanh chân ngồi ở chỗ kia, ngưng mắt nhìn nhau.

- Chuẩn bị xong chưa?

Thật lâu, Kiệt Sâm bật hơi lên tiếng, hai bình Linh Dược tề màu trắc sau một khắc, dĩ nhiên đã xuất hiện trong hai tay hắn.

Trong mắt Vi Ân toát ra một tia cảm xúc không hiểu.

Khẩn trương, vô cùng khẩn trương, Vi Ân cũng đã quên mất đã bao nhiêu năm rồi mình không khẩn trương như vậy. Là 23 năm trước khi mới là cao cấp Hoàng Linh Sư hắn đã gặp phải bát giai linh thú U Minh quỷ mãng trong Linh Thú Sơn Mạch? Hay là hai mươi năm trước lúc trùng kích bát giai Đế Linh Sư?

Đối với một Đế Linh Sư bị phong ấn hơn mười năm như hắn, từ sau khi theo Kiệt Sâm, hắn vẫn một lòng muốn giải trừ phong ấn.

Ngay từ đầu, hắn đối với Kiệt Sâm chỉ ôm thái độ bán tín bán nghi, rồi lại hy vọng là thật sự, nhưng sau đó theo ngày càng hiểu rõ Kiệt Sâm, trong nội tâm Vi Ân đối với Kiệt Sâm cũng càng tin tưởng vững chắc hơn.

Hôm nay, ngày hôm nay rốt cuộc đã tới, nhưng vào giờ phút này, hắn ngoài trừ khẩn trưởng ra, còn có tâm thần bất định, thậm chí còn sợ hãi nữa.

Hi vọng ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại ẩn ẩn sợ hãi, sợ hãi sẽ thất bại, sợ hãi mười năm này, lần hy vọng duy nhất cũng sẽ tan vỡ!

- Như thế nào? Không tin ta à?

Kiệt Sâm mỉm cười, nhàn nhạt nhìn qua Vi Ân.

Một câu rất đơn giản, một biểu lộ rất bình thường lại khiến lòng Vi Ân dậy sóng.

Ở với Kiệt Sâm càng lâu, hắn lại càng nhìn không rõ gia hỏa chỉ mới là thiếu niên này, vô luận chuyện gì xảy ra, vô luận phải đối mặt với nan đề gì, Vi Ân vẫn chưa từng từ trong mắt tên gia hỏa vẫn chỉ là thiếu niên này nhìn thấy lùi bước và sợ hãi dù chỉ là một chút.

Phảng phất hắn trời sinh đã không biết sợ là cái gì vậy, thiếu niên này, vô luận vào lúc nào, đều có thể mang đến cho người tin tưởng thật lớn, chỉ cần có hắn ở đây, trên đời này, tựu tựa hồ không có nan đề gì không giải quyết được vậy.

- Ngươi lui xuống, ngươi đang sợ hãi, đúng, ngươi đang sợ hãi, gian khổ trong mười năm nay khiến ngươi không dám đối mặt với thực tế, lĐế Linh Sư úc trước không sợ trời không sợ đất, tung hoành thiên hạ kia tột cùng đi nơi nào rồi?

Vi Ân tự hỏi lòng:

- Đúng vậy a! Mình chẳng lẽ còn không tin hắn sao? Mình chẳng lẽ còn đang sợ gì sao? Không...

Đáy lòng Vi Ân phát ra một tiếng hò hét, sau đó trùng trùng điệp điệp hít một hơi, nhẹ gật đầu, trong ánh mắt toát ra một tia kiên nghị.

- Uống lọ thuốc này trước, sau đó lại uống lọ này.

Kiệt Sâm đặt hai bình Linh Dược tề vào trong tay Vi Ân.

Vi Ân gật gật đầu, dựa theo phân phó của Kiệt Sâm uống vào hai bình Linh Dược tề.

Một cổ lực lượng vô cùng nhu hòa lập tức lan tràn trong tứ chi bách hải của Vi Ân.

Kiệt Sâm nhắm mắt lại, hai tay chống đỡ trên người Vi Ân, một cổ linh thức trong chốc lát tiến vào trong cơ thể Vi Ân, quan sát khống chế trong cơ thể hắn.

Dưới sự ảnh hưởng của linh thức Kiệt Sâm, dược lực của hai bình Linh Dược Tề trong cơ thể Vi Ân lập tức dọc theo thân thể Vi Ân vận hành về phía não bộ hắn.

Một tia lực lượng quan hệ trắng noãn dần dần tiền vào trên không tinh thần hải Vi Ân, cùng tiếp xúc với đoàn tinh thần lực sương mù màu đen đã chất lỏng hóa của Vi Ân.

Cừu hận nguyền rủa này thuộc về Hắc Ám nguyền rủa, bản chất lực lượng của nó cũng là ám thuộc tính, mà một lọ Linh Dược Tề Kiệt Sâm cho Vi Ân phục dụng, đúng là một loại quang hệ Linh Dược tề chuyên môn loại trừ lực lượng ám thuộc tính.

Hai loại lực lượng sau khi tiếp xúc trên không tinh thần hải của Vi Ân, lập tức xuy xuy tan rã.

Thân thể Vi Ân chấn động mạnh một cái, trong miệng kêu rên lên, gắt gao cắn răng, trên trán thoáng chốc toát ra đại lượng mồ hôi.

Nhưng mà Kiệt Sâm lại hồn nhiên không để ý, chỉ dùng linh thức khống chế lấy dược lực của Linh Dược tề quang hệ kia, không ngừng giao hòa một chỗ với sương mù màu đen.

Hai loại lực lượng chính phụ tương để, khiến lẫn nhau tan rã, rất nhanh, đoàn sương mù màu đen trong đầu Vi Ân đã rút nhỏ một vòng lớn.

Đau nhức kịch liệt, đau nhức vô cùng kịch liệt, Vi Ân chỉ cảm thấy đầu của mình tựa như muốn nổ tung ra, cái trán nổi lên gân xanh, toàn thân cũng nhịn không được co rút run rẩy lên, nhưng hắn lại không rên một tiếng, dùng sức cắn răng, sức lực lớn khiến cho lợi đều vỡ tan ra, một tia máu tươi dọc theo khóe miệng của hắn lặng yên chảy xuống.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1687)