← Ch.0235 | Ch.0237 → |
Đúng lúc này, Nặc Duy Tư Cơ bị Hàn Băng Cự chưởng của Vi Ân đánh vào trong hố sâu đột nhiên gào thét một tiếng vô cùng không cam lòng truyền ra không trung, lập tức một đạo nhân ảnh nhanh chóng lướt lên thiên không, đúng là Nặc Duy Tư Cơ vừa bị Vi Ân oanh xuống mặt đất.
Giờ phút này trên mặt Nặc Duy Tư Cơ không còn có khí thế tung hoành hết thảy như trước nữa, trường bào trên người sớm đã bị một chiêu oanh kích mà trở nên vô cùng rách rưới, trên mặt là một mảnh vặn vẹo, bộ dáng chật vật vô cùng.
Trong tiếng rống giận dữ, một bình dược tề có dung dịch màu đỏ rực đột nhiên xuất hiện trong tay Nặc Duy Tư Cơ, trong ánh mắt không hiểu không hiểu của tất cả mọi người, Nặc Duy Tư Cơ run rẩy đem nắp bình dược tề mở ra, lập tức đem Linh Dược Tề ngửa đầu một ngụm uống vào.
Ở bên dưới, ánh mắt Kiệt Sâm nhẹ nhàng ngưng lại, hắn lên tiếng:
- Đây là lục giai hạ phẩm hưng phấn dược tề!
Hưng phấn dược tề là một loại Linh Dược Tề lục giai hạ phẩm, có thể làm cho một gã Linh Sư thất giai hoặc thất giai trở xuống bộc phát ra thực lực gấp mấy lần bình thường. người sử dụng phục dụng xong sẽ chịu tác dụng phụ rất lớn, trong thời gian ngắn thực lực sẽ ngã xuống một cấp bậc, càng sẽ đối với thân thể tạo thành tổn hại cực kỳ nghiêm trọng.
Theo Linh Dược Tề vào bụng, trên người Nặc Duy Tư Cơ đột nhiên bộc phát ra một cỗ hỏa nguyên tố chi lực vô cùng cường hãn, ngay sau đó ――
Ông, ông, ông!!!
Liên tiếp mấy đạo hồng sắc linh hoàn xuất hiện trên đỉnh đầu Nặc Duy Tư Cơ sau đó lơ lửng sau đầu hắn. Lập tức hư ảnh vài đầu Hỏa Hệ Linh Thú không ngừng hiện ra sau lưng Nặc Duy Tư Cơ.
Giữa không trung, khí thế bên ngoài thân Nặc Duy Tư Cơ toát ra không ngừng đề thăng hướng thẳng lên không trung, xông tận lên trời cao.
Hai con ngươi Nặc Duy Tư Cơ trở nên đỏ thẫm, trên người bốc cháy một ngọn lửa nóng bỏng, một đôi cánh chim cực lớn đột nhiên mở rộng sau lưng hắn, cả người như là Hỏa Thần hạ phàm, tràn đầy uy nghiêm.
- Hỏa Diễm Phượng Hoàng công chi cao nhất Áo Nghĩa ―― Phượng Sí Thiên Tường!
Từng tiếng vang ầm ầm phát ra trên bầu trời, ở bên trong lời nói lạnh như băng, chung quanh thân thể Nặc Duy Tư Cơ lập tức nổi lên Hỏa Diễm Phong Bạo cực lớn, cả người lập tức hóa thành một đạo hỏa diễm lưu tinh màu đỏ rực nhắm ngay Vi Ân cách đó không xa cuốn tới.
Phượng Sí Thiên Tường à Áo Nghĩa cao nhất tinh giai hạ phẩm hỏa diễm phượng hoàng công, chỉ có đạt đến Bát Giai Đế Linh Sư cảnh giới mới có thể hoàn toàn phóng xuất ra chiêu thức mạnh nhất.
Nhưng mà hôm nay, Thất Giới cao cấp Hoàng Linh Sư Nặc Duy Tư Cơ bằng vào lục giai hạ phẩm hưng phấn dược tề tổn thương thân thể của mình làm đại giá, vượt giai đem chiêu này phóng ra ngoài, muốn đem Vi Ân trước mặt đánh bại lấy lại tôn nghiêm của cao thủ đệ nhất Tây Bắc.
Trong lúc nhất thời, Thiên Địa biến sắc, hỏa diễm phần thiên, cảm nhận được khí thế cường đại của Nặc Duy Tư Cơ phóng xuất ra, trái tim của tất cả mọi người đều như muốn nhảy vọt tới cổ họng.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đột nhiên biến sắc vì uy lực của Phượng Sí Thiên mà Tường Nặc Duy Tư Cơ phóng xuất ra thì Vi Ân lẳng lặng lơ lửng giữa không trung không đổi sắc, chỉ là ánh mắt trở nên càng thêm lạnh như băng:
- Để cho ngươi hảo hảo cút xuống ngươi không muốn, như vậy lúc này đây ta sẽ đánh cho ngươi tới mức không thể động mới thôi.
Trong miệng Vi Ân hừ lạnh lên tiếng, một đạo gợn sóng đạo vô hình từ trên người hắn phát ra, ngay sau đó, thoáng cái không khí trở nên vô cùng rét lạnh, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay trong gió. Tay phải Vi Ân một lần nữa giơ lên không trung, một thủ ấn hàn băng khổng lồ ngưng tụ giữa không khí nhắm ngay phía hỏa diễm lưu tinh màu đỏ rực của Nặc Duy Tư Cơ hung hăng đập đi. Một kích này đánh xuống, không gian chung quanh thân thể Vi Ân lập tức bài trừ tất cả các loại linh nguyên tố khác, chỉ còn lại Băng Hệ linh nguyên tố tràn ngập:
- Đây là nguyên tố kết giới? Ngươi... ngươi là Bát Giai Đế Linh Sư?
Cảm nhận được cảnh vật chung quanh biến hóa, trong mắt Nặc Duy Tư Cơ toát ra một tia sợ hãi khó có thể che dấu, trong miệng run rẩy lên tiếng. Thất giai Hoàng Linh Sư cùng lục giai Tôn Linh Sư khác biệt là có thể hấp thu cùng điều khiển linh nguyên tố trong thiên địa mà Bát Giai Đế Linh Sư cùng thất giai Hoàng Linh Sư thì khác biệt ở chỗ đế Linh Sư tức thì có thể tại chung quanh tại thân thể phóng xuất ra một Đạo Nguyên tố kết giới để cho hoàn cảnh chung quanh thân thể của mình hình thành một nguyên tố không gian thích hợp nhất cho chính mình chiến đấu.
Trên người Nặc Duy Tư Cơ đã mất đi hỏa nguyên tố trong không khí ủng hộ lập tức Hỏa Diễm Phong Bạo của hắn lập tức rút nhỏ mấy lần, nhưng mà hắn hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ ngơ ngác nhìn về phía Vi Ân. Sau khi phục dụng hưng phấn dược tề, thực lực Nặc Duy Tư Cơ tuy rằng lập tức tăng vọt mấy lần, thi triển ra chung cực Áo Nghĩa Phượng Sí Thiên Tường chỉ có tấn cấp Đế Linh Sư mới có thể phóng xuất ra, nhưng mà trong lòng của hắn minh bạch, tại thời điểm đối mặt với một gã Đế Linh Sư chính thức thì với thực lực của hắn hiện giờ đồng dạng không thể đủ dùng.
Cho dù là thực lực bây giờ của hắn cũng đồng dạng căn bản không đủ. Ở bên trong, ánh mắt khiếp sợ của Nặc Duy Tư Cơ, Hàn Băng Cự chưởng lại một lần nữa hung hăng đánh thẳng vào hắn.
Oanh!!!
Trong tiếng nổ vang, ngọn lửa trên người Nặc Duy Tư Cơ lập tức bị đánh tan, nguyên bản công kích mang theo khí thế mãnh liệt, kinh thiên động địa lập tức mất đi, cả người hắn lại một lần nữa bị đè ép dưới lớp đất đá xanh lót trong trang viên. Trùng kích cực lớn lại khiến cho toàn bộ trang viên dưới một kích này đều sáng ngời, bùn đất Nham Thạch cực đại bay tán loạn tứ tán, trên mặt đất để lại hố sâu vô cùng lớn.
Những người đứng ở phụ cận trang viên đều ngơ ngác nhìn Vi Ân đang lơ lửng trên bầu trời, trong ánh mắt họ một tràng ngốc trệ, trong tai họ chỉ còn lại thanh âm gào thét của Nặc Duy Tư Cơ khi bị công kích của Vi Ân đánh tới. Bát giai Đế Linh Sư, vị kia lại là bát giai Đế Linh Sư! Lúc trước Vi Ân tuy rằng một chiêu liền đánh bại Nặc Duy Tư Cơ, nhưng mà trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng Vi Ân tối đa chính là thất giai đỉnh phong Hoàng Linh Sư.
Cũng không phải là thực lực Vi Ân lúc trước biểu hiện ra ngoài không đủ, mà là bọn hắn căn bản đều không có dám suy nghĩ tới Bát Giai Đế Linh Sư. Bát Giai Đế Linh Sư đó là khái niệm gì? Tuyệt đối là nhân vật có thể dùng lực lượng một người quét ngang toàn bộ cao thủ Tây Bắc chư quốc ở Tây Bắc. Đừng nói là tại Tây Bắc chư quốc, chính là trên đại lục tứ đại đế quốc, cũng chính là nhân vật đạt trình độ cao nhất.
Đối với dân chúng Tây Bắc chư quốc mà nói, thất giai Hoàng Linh Sư, đã thuộc về thần thoại của một quốc gia, còn cao thủ cảnh giới bát giai Đế Linh Sư trong lòng của bọn hắn chỉ tồn tại cùng truyền thuyết.
Nhưng hôm nay, đám người rốt cục thấy được, nhưng mà họ không thể lí giải nổi một cao thủ đủ thực lực để tung hoành đại lục, vì cái gì lại đi làm hộ vệ cho một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi cơ chứ? Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Kiệt Sâm đều thay đổi Trước kia Kiệt Sâm trong lòng bọn họ là thiên tài của Tây Bắc chư quốc, là đối tượng để cho họ sùng bái, là Linh Dược đại sư tương lai của Tây Bắc thì giờ khắc này, thân ảnh Kiệt Sâm thiếu niên này trong mắt bọn họ theo thời gian trôi qua càng thêm thần bí. Sợ hãi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Kiệt Sâm ngoại trừ sùng bái, kinh diễm thần bí thì nhiều hơn là sự sợ hãi.
Ồn ào... xôn xao!!!
Đúng lúc này, Ngả Lệ Ti rốt cục mang theo rất nhiều hộ vệ của Áo Lan Đa vương quốc chạy tới tràn ngập cả trang viên, tất cả mọi người đều đang nhìn Vi Ân trên không trung cùng với Kiệt Sâm dưới mặt đất. Hai người không nói một lời, vô cùng trầm mặc. Vốn cho là tràng diện sẽ nháo loạn tới mức không thể tưởng tượng nổi thì hiện tại thấy tràng cảnh trước mắt, Ngả Lệ Ti lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng khi ánh mắt của nàng dò xét đến đám người Tây Nhĩ Đốn thì trên gương mặt của Ngả Lệ Ti có chút kinh ngạc đột nhiên toát ra một tia nộ khí:
- Kiệt Sâm, là hắn, chính là hắn đả thương Khắc Lôi Nhã cùng hai gã hộ vệ của ta.
Ngả Lệ Tư dùng ngón tay chỉ vào Ốc Sâm sau lưng đám người Tây Nhĩ Đốn, trên mặt lộ ra một tia thần sắc vô cùng kích động. Nghe được Ngả Lệ Tư chỉ ra và xác nhận, tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung đến Ốc Sâm. Từ thời điểm Kiệt Sâm tìm tới tận cửa, trong lòng Ốc Sâm tràn đầy thấp thỏm không yên, mà sau khi Vi Ân phát uy, trong lòng của hắn càng tràn đầy sợ hãi, lúc trước mỗi một giây, hắn đều sợ hãi chính mình sẽ bị tìm ra, trong lòng một mực yên lặng lặng yên cầu nguyện Tây Nhĩ Đốn Đại Sư cùng Nặc Duy Tư Cơ đại nhân có thể đem chuyện này giải quyết viên mãn, nhưng mà sự tình phát triển không có như hắn tưởng tượng.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào trên người hắn, thân thể của hắn lập tức trở nên cứng ngắc, tuy rằng hắn kiệt lực muốn phải buông lỏng chính mình, nhưng mà không biết vì sao, không cách nào làm được điểm này. Đặc biệt là dưới ánh mắt soi mói của Vi Ân trên bầu trời, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, đó là một loại bản năng của thân thể, cho dù hắn là cường giả lục giai cấp thấp Tôn Linh Sư cũng không thể nào thích ứng trong một thời gian ngắn.
- Nếu là đồng lõa, như vậy thì Vi Ân... Động thủ đi!
Âm thanh thản nhiên từ trong miệng của Kiệt Sâm phát ra. Trên mặt trên mặt lộ ra một tia cười độc ác hiếm thấy, tay phải chậm rãi nâng lên:
- Không muốn ah, Hi Nhĩ Đốn Đại Sư, nhanh cứu ta, là Mạt Lạp Khắc điện hạ để cho ta động thủ mà.
Chứng kiến động tác của Vi Ân, hai cái đồng tử của Ốc Sâm trợn trừng lên, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, không có có một ti huyết sắc, hướng về Tây Nhĩ Đốn Đại Sư cầu cứu. Bất quá khi hắn chứng kiến ánh mắt bất đắc dĩ của Tây Nhĩ Đốn Đại Sư thì hắn rốt cục tỉnh ngộ, trong miệng lập tức phát ra một tiếng gào thét vô cùng bi phẫn hướng về xa xa muốn lao nhanh chạy trốn. Ngay một khắc này, tay phải của Vi Ân khẽ phẩy nhẹ giống như là quạt một cái vào bóng lưng của Ốc Sâm.
Tạch tạch tạch!
Trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, Ốc Sâm đang cấp tốc bôn tập đột nhiên xuất hiện một ít Hàn Băng, những Hàn Băng này xuất hiện sau đó lan tràn khắp bốn phía trên thân thể của hắn, trong nháy mắt, thân thể Ốc Sâm đã hoàn toàn bị hàn băng bao phủ và biến thành một băng điêu.
Răng rắc!!!
Sau đó, một tia vết rạn ở bên trên băng điêu nứt ra, trong nháy mắt cả khối băng hóa thành mảnh vụn rơi đầy đất. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều dâng lên một đạo hàn ý không hiểu. Một lục giai cấp thấp Tôn Linh Sư, một kẻ có thể được coi là đệ nhất cường giả một tỉnh cứ như vậy bị đông cứng thành vô số khối băng, trong chốc lát hài cốt không còn. Một tia bi ai không hiểu trong lòng tất cả mọi người Uy Tư vương quốc bay vọt lên cao.
- Ta hỏi lại một lần cuối cùng, Mạt Lạp Khắc ở đâu?
Kiệt Sâm nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nói không có bất kỳ cảm tình, nhưng mà khi lọt vào tai đám người của Uy Tư vương quốc thì lại giống như thanh âm đòi mạng đến từ Địa Ngục để cho toàn bộ để cho bọn họ đều không tự chủ được rùng mình một cái.
- Uy Liêm, mang Mạt Lạp Khắc đi ra đây.
Tây Nhĩ Đốn quay đầu, sắc mặt âm trầm, trong miệng trầm thấp lên tiếng. Giờ khắc này, với tư cách đệ nhất Linh Dược Sư Duy Tư vương quốc, thậm chí đệ nhất Linh Dược Sư toàn bộ Tây Bắc hắn dưới sự cường thế của Kiệt Sâm rốt cục không thể không thỏa hiệp. Uy Liêm sau khi nghe Hi Nhĩ Đốn phân phó thì không khỏi sững sờ.
- Như thế nào? Chẳng lẽ không nghe thấy ta nói gì sao?
Tây Nhĩ Đốn đem ánh mắt nhìn hộ vệ bên cạnh, trong giọng nói có một tia phẫn nộ đang được đè nén. Hộ vệ kia lúc này mới kịp phản ứng, hướng đằng sau trang viên lao đi, chỉ nhoáng lên mấy cái đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Một lát sau, hộ vệ tên Uy Liêm đã xuất hiện trở lại, mà ở trong tay của hắn, còn mang theo một người mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, người nọ đúng là Tam vương tử Mạt Lạp Khắc của Uy Tư vương quốc. Giờ phút này ánh mắt của Mạt Lạp Khắc không còn vẻ ngạo nhiên cùng ngang ngược dĩ vãng nữa, thứ có chỉ là sự hoảng sợ và kinh hoảng thất sắc.
- Kiệt Sâm, Mạt Lạp Khắc đã đã mang đến, không biết Tam vương tử điện hạ Uy Tư vương quốc chúng ta đến tột cùng đã mạo phạm ngươi ở điểm nào?
Tây Nhĩ Đốn nhìn sang Kiệt Sâm, trong giọng nói mang theo một tia áp lực phẫn nộ. Mặc kệ kết quả cuối cùng của sự kiện lần này thế nào, tại thực lực cường đại của Vi Ân đè ép, Tây Nhĩ Đốn Đại Sư cuối cùng không thể không thỏa hiệp, mặt mũi của Uy Tư vương quốc triệt để đã mất đi. Hai con ngươi Kiệt Sâm ngưng tụ, trên mặt lộ ra một tia phẫn nộ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hắn vô cùng ngang ngược, trên đường cái làm bị thương thị nữ Khắc Lôi Nhã của ta, Khắc Lôi Nhã trước mắt sống chết không rõ, ngươi nói phải làm như thế nào?
- Bị thương thị nữ của ngươi?
Tất cả mọi người ở đây cũng không khỏi tức cười, đám người như thế nào cũng thật không ngờ, hôm nay xung đột kinh thiên động địa như vậy nguyên nhân gây ra lại là Tam vương tử Mạt Lạp Khắc Uy Tư vương quốc đả thương thị nữ của Kiệt Sâm. Một bên là vương tử Uy Tư vương quốc, còn một bên là thị nữ, địa vị cả hai chênh lệch không ít. Trong lòng của lập tức sinh ra một cảm giác vô cùng buồn cười.
- Có lẽ thị nữ đó là thị thiếp của Kiệt Sâm.
Tại Tư Đặc Ân, có một số gia tộc thường an bài thiếp thân thị nữ cho đệ tử trong gia tộc kỳ thật đó chính là cách gọi khác của thị thiếp.
← Ch. 0235 | Ch. 0237 → |