Vay nóng Homecredit

Truyện:Dược Thần - Chương 0522

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 0522: Kiệt Sâm bị uy hiếp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Lazada


Trong núi rừng rậm rạp, cỏ dại tràn đầy, linh thú khắp nơi.

Nơi này nằm sâu bên trong Thiên Khuyết sơn mạch chừng một hai trăm dặm, gần vạn tuyển thủ đã có hơn tám mươi phần trăm đều hoạt động trong khu vực này.

Ánh nắng tươi sáng xuyên qua tàng cây xanh biếc, cỏ dại chập chờn theo gió, giữa rừng núi dòng suối chảy qua, nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đàn cá nho nhỏ du động bên dưới.

Đây là một mảnh địa vực thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có đủ loại linh thú đi ngang qua, Hỏa Viêm Thỏ trắng như tuyết uống vài ngụm nước suối, cảnh giác đánh giá gió thổi cỏ lay khắp bốn phía, sau đó vội vàng bỏ chạy.

Bên trong Thiên Khuyết sơn mạch linh lực nồng đậm mang đến hoàn cảnh sinh tồn thật tốt cho vạn vật, nguyên một nhóm tuyển thủ đến từ các nơi trong khu vực tây bắc đại lục hoặc là tổ đội, hoặc chỉ một mình đang không ngừng tìm kiếm tinh bài đồng thời cảnh giác xem chừng khắp bốn phía, một khi phát hiện có tuyển thủ đi lạc đội hoặc có thể uy hiếp sẽ khó tránh khỏi một hồi tranh đấu.

Giữa rừng núi, một đầu Ảnh Lang tứ giai đang chậm rãi bước đi, đôi đồng tử xanh biếc lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, thần thái nhẹ nhõm, cẩn thận truy tìm con mồi.

Là tộc dân bản thổ Thiên Khuyết sơn mạch, phiến khu vực này là lãnh địa của nó, nó đang giống như một vị đế vương chậm rãi tuần tra khu lãnh địa của chính mình.

Đột nhiên, một đạo uy áp cực kỳ cường hãn lướt qua trên thiên không khu núi rừng, Ảnh Lang chợt run mạnh hai chân, toàn bộ thân thể lập tức sụp xuống run rẩy lên.

Trên bầu trời một đạo lam tử sắc quang mang nhanh như thiểm điện xẹt qua, thẳng tới khi uy áp biến mất tận xa xôi Ảnh Lang mới đứng dậy, sợ hãi nhìn theo địa phương lam tử sắc quang mang biến mất.

Trên bầu trời Thiên Khuyết sơn mạch, Kiệt Sâm không hề che giấu hành tung của chính mình, linh thức lục giai tán phát tới mức lớn nhất, không ngừng dò xét khu núi rừng bên dưới, uy áp cường đại bao trùm khắp nơi tràn xuống bên dưới đầy vẻ hiêu trương mà bá đạo.

Từ lúc ở trong miệng hai gã tuyển thủ của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc nhận được tin tức về Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm không ngừng truy tìm tung tích của nàng trong khu vực này, chỉ có điều khu rừng này thật sự là quá lớn, tuy hai gã tuyển thủ đã chỉ ra đại khái khu vực kia nhưng dù Kiệt Sâm đã toàn lực phi hành không ngừng tìm kiếm, nhưng trong nhất thời nửa khắc cũng không thể sưu tầm hoàn tất cả phiến khu vực này.

Vì vậy Kiệt Sâm suy nghĩ muốn tìm người hỏi thăm.

Nếu đã quyết định tìm người hỏi thăm, Kiệt Sâm bắt đầu chú ý quan sát đám tuyển thủ bên dưới, ở ven đường hắn cũng gặp một ít tuyển thủ, nhưng hắn cũng không dừng lại mà vội vàng bay qua, thậm chí ngay cả tinh tạp của đối phương hắn cũng không có hứng thú cướp đoạt.

Việc hỏi thăm cũng không phải nhìn thấy có người ở bên dưới thì ngăn đường đi hỏi, bên trong thí luyện sinh tồn nếu tùy ý ngăn đón người đối phương nhất định sẽ cho rằng Kiệt Sâm muốn cướp đoạt tinh tạp, sẽ liều chết phản kháng, dù có bị Kiệt Sâm chế ngự, bị uy hiếp bởi thực lực của Kiệt Sâm buộc đối phương khai ra cũng bị đối phương cố ý lừa gạt cho qua.

Bên trong khu vực lớn như vậy tìm người mà gặp chỉ dẫn sai lầm, có lẽ sẽ khiến Kiệt Sâm bị lãng phí thật nhiều thời gian, Kiệt Sâm không muốn mạo hiểm lớn như thế.

Trên đường phi hành, Kiệt Sâm không ngừng chú ý bên dưới.

Trong lúc đó, một tràng cảnh trong một khu núi không xa lập tức làm hai mắt Kiệt Sâm chợt sáng rực lên.

Chỉ thấy vài dặm không xa phía trước, có năm tuyển thủ đang truy đuổi theo hai tuyển thủ khác đang bỏ chạy thục mạng.

- Cơ hội tới!

Trong miệng Kiệt Sâm thoáng thì thầm, sau đó cả người hướng khu chiến trường kia bay nhanh.

Năm tên tuyển thủ cầm đao trong tay, miệng cười ha ha đang điên cuồng truy kích, hai gã tuyển thủ phía trước dù đã bỏ chạy trối chết nhưng không cách nào tránh thoát sự truy kích của năm người phía sau.

- Tên Kiệt La Phu kia quả nhiên không phải thứ tốt, ngay cả người của mình cũng cướp bóc, thật là đáng giận!

Một thanh niên mặc giáp da màu nâu có mái tóc ngắn rám nắng trong miệng gầm nhẹ, ánh mắt phẫn nộ đến sung huyết.

- Đại ca từng tức giận nữa, hiện tại chạy trốn quan trọng hơn!

Thanh niên còn lại vội kêu lên.

- Lần này chạy trở về nhất định phải báo với đại nhân, thật sự quá ghê tởm!

Thanh niên tóc ngắn cực kỳ phẫn nộ, tốc độ vẫn tăng lên tới cực hạn.

- Có thể chạy thoát là tốt rồi, đương nhiên là không thể bỏ qua cho hắn!

Thanh niên liếc mắt nhìn về phía sau, năm người truy theo đang không ngừng hô hào vô cùng hung hăng càn quấy.

- Sưu!

Đột nhiên một gã tuyển thủ truy kích phía sau bộc phát ra một cỗ linh lực chấn động cường đại, ngay lập tức tốc độ bạo tăng, lướt qua hai người phía trước, sau đó cười lạnh nhìn bọn họ.

- Không xong!

Hai thanh niên kia lập tức dừng lại, đợi khi họ quay nhìn hướng khác...

- Sưu!

- Sưu!

- Sưu!

Những người còn lại cũng đã ngăn cản những phương hướng khác.

- Thác Ni, các ngươi còn muốn chạy trốn?

Một thanh âm hùng hậu vang lên, lúc trước bạo tăng tốc độ là một thanh niên chỉ cao chừng một thước rưỡi, đồng tử màu lam đang chăm chú nhìn hai người bọn họ.

- Đại ca, xong rồi!

Hai thanh niên kia đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thật vô lực.

Hai người bọn họ cũng chỉ là tông linh sư ngũ giai cao cấp, mà năm người truy kích bọn họ ngoại trừ một người là tông linh sư ngũ giai trung cấp, bốn người còn lại đều là tông linh sư ngũ giai cao cấp, nếu như liều mạng hai người bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

- Kiệt La Phu, chúng ta đều là tuyển thủ của Lý Duy đồng minh, các ngươi ngay cả điểm tích lũy của người mình mà cũng cướp đoạt?

Hiện tại không chạy thoát, thanh niên tóc ngắn nhìn quanh bốn phía, phẫn nộ cười lạnh:

- Thí luyện chấm dứt chúng ta tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

Thanh niên thấp lùn lạnh lẽo cười cười.

- Người một nhà? Hắc hắc, lần này có tới mấy trăm người của Lý Duy đồng minh tham gia thí luyện sinh tồn, mà người thắng chỉ có được hai trăm danh ngạch, dù người một nhà thì thế nào? Hơn nữa nếu điểm tích lũy phân tán ra, cũng không có ai vào được hai trăm danh ngạch kia, nếu hai ngươi đem điểm tích lũy của mình cống hiến, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội tiến vào trước hai trăm, đại nhân căn bản sẽ không trách chúng ta!

- Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh của Vi Tư Đặc lão đại, vô luận là người của thế lực khác hay là Lý Duy đồng minh, hết thảy đều đối đãi như nhau, có đi ra ngoài chúng ta cũng không sợ hai người các ngươi, có bản lĩnh sau khi rời khỏi đây đi tìm Vi Tư Đặc lão đại mà đòi công đạo a!

Trên mặt năm người đều mang theo nụ cười lạnh.

- Cho hai người các ngươi lựa chọn...

Thanh âm thanh niên thấp lùn hùng hậu vang lên trong khu núi rừng:

- Thứ nhất, các ngươi giao ra tinh tạp, chúng ta lấy đi điểm tích lũy không làm khó dễ các ngươi, trực tiếp thả các ngươi rời đi. Thứ hai...nếu các ngươi không giao, chúng ta đánh các ngươi một trận, lấy điểm tích lũy của các ngươi, Thác Ni, chính hai ngươi lựa chọn đi!

- Kiệt La Phu, có gan ngươi tự mình tới lấy!

Thanh niên tóc ngắn gào lên một tiếng, cả người trong nháy mắt biết thành hỏa hồng sắc ảo ảnh, nhanh như thiểm điện phóng thẳng tới chỗ thanh niên thấp lùn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1687)