Vay nóng Homecredit

Truyện:Dược Thần - Chương 1359

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 1359: Hết thảy đều kết thúc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Shopee


Một loạt dạ minh châu tản ra hào quang nhu hòa, chiếu rọi toàn bộ mật thất.

- Đây là bảo tàng mà Thần Diệt Cốc đã thu thập suốt mấy ngàn năm?

Kiệt Sâm hít sâu một hơi, trong mật thất chất từng đống linh hạch, linh thạch, linh tinh nhiều tới mức chỉ đưa mắt nhìn tùy ý có thể thấy được, mà cấp bậc ít nhất đều là hoàng cấp thất giai, đại đa số là đế cấp linh thạch bát giai, tản ra hào quang vô cùng mỹ lệ, căn cứ theo cấp bậc, thuộc tính chỉnh tề sắp xếp, tản ra linh lực ba động kinh người.

Linh hạch đủ màu sắc nhiều như vậy đặt chung một chỗ làm thị giác của nhóm người Kiệt Sâm rung động thật lớn.

Ngoại trừ linh hạch cùng linh thạch, linh tinh, trên mặt đất tùy ý có thể thấy được từng rương trân bảo.

Tùy tiện mở ra một rương, linh khí nồng đậm lan tràn ra, bên trong có đủ loại bảo vật, khải giáp, binh khí, châu báu, đương nhiên không thiếu tài liệu linh dược.

Những bảo vật này cấp bậc đều không thấp, cũng giống như tài liệu linh dược thấp nhất cũng là hoàng cấp thất giai, về phần khải giáp binh khí các loại phẩm giai đều là linh khí thượng phẩm.

Trong toàn bộ mật thất bày chừng trăm rương, đặt bên phía ngoài cùng đều là kém cỏi nhất, mà nhìn theo tài liệu của rương có thể nhìn ra rương hòm đều làm từ vàng ròng tốt nhất, tiến dần vào bên trong lại biến thành Long Ma Bí Ngân, ở sâu tận cùng còn là Hoàng Huyết Thần Kim, chỉ tính chất liệu của rương hòm đã là tài liệu trân quý hiếm có.

Kiệt Sâm bọn họ đi thẳng vào, mở ra toàn bộ các nắp rương.

- Ông!

Ngay khi Kiệt Sâm mở ra mười rương Hoàng Huyết Thần Kim, một đạo khí tức linh lực trùng thiên phóng lên không, thánh cấp linh lực đáng sợ phảng phất như sóng biển từ trong bảo rương phóng lên trời, rung động tất cả mọi người đang có mặt.

- Đây là...

Ánh mắt Kiệt Sâm ngưng tụ, bên trong bảo rương đặt ba viên linh hạch đều tán dật ra khí tức pháp tắc kinh người, mang theo một cỗ thánh uy nồng đậm, chính là linh hạch linh thú thánh cấp cửu giai.

Linh hạch cửu giai đồng đẳng với tài liệu linh dược cửu giai, ở bất kỳ địa phương nào đều vô cùng quý hiếm, chính là bảo vật trong truyền thuyết.

Kiệt Sâm mở tiếp một nắp rương khác.

- Oanh!

Lại một cỗ khí tức linh lực trùng thiên phóng lên trời, tạo thành ngũ sắc tường vân ngay bên trong mật thất, trong bảo rương Hoàng Huyết Thần Kim thứ hai đặt năm viên linh tinh màu sắc khác nhau, năm viên linh tinh này đại biểu ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, năm thuộc tính pháp tắc cùng linh lực tràn ngập làm Kiệt Sâm đắm mình bên trong cảm nhận được vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Linh hạch thu hoạch từ trên người linh thú, là tinh hoa máu huyết cả đời của linh thú tụ thành, ẩn chứa toàn bộ pháp tắc cùng lực lượng vốn có của linh thú, nhưng năng lượng bên trong vô cùng cuồng bạo, linh sư không thể trực tiếp hấp thu, bình thường mà nói linh hạch thích hợp dùng làm tài liệu linh dược, dùng để phối chế linh dược tề.

Nhưng linh tinh thì khác, đó là do thiên địa linh khí hình thành suốt bao năm tháng dài đăng đẵng, có thể nói là linh khí tinh thuần tích lũy, có thể giúp linh sư trực tiếp hấp thu, càng vô cùng quý hiếm.

Mà ngũ hành linh tinh xuất hiện ngay trước mặt Kiệt Sâm hôm nay đồng đẳng với ngũ hành thánh quả mà Kiệt Sâm lấy được bên trong cấm địa Thất Tinh Hải, đối với Kiệt Sâm có trợ giúp cực lớn.

Kiệt Sâm tiếp tục mở những nắp rương kế tiếp, càng có thêm thật nhiều bảo vật xuất hiện. Thiên giai linh khí, đế cấp linh dược tề bát giai, nhưng làm Kiệt Sâm kích động nhất lại là năm bảo rương cuối cùng, mỗi một rương đều chứa thật nhiều tài liệu linh dược cửu giai, tổng cộng có tới hai mươi ba loại thánh cấp linh dược cửu giai, làm Kiệt Sâm cũng cảm thấy chấn kinh.

Phải biết rằng khi Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ đưa Kiệt Sâm tiến vào Thần Dược Điện của Linh Dược Sư Tháp, toàn bộ Linh Dược Sư Tháp cũng chỉ có bốn mươi sáu loại tài liệu linh dược cửu giai, mà Thần Diệt Cốc có tới hai mươi ba loại, đã chiếm được một nửa của Linh Dược Sư Tháp, điều này làm Kiệt Sâm cảm thấy vô cùng hưng phấn.

- Bảo vật thu thập suốt mấy ngàn năm của Thần Diệt Cốc quả nhiên là phi phàm!

Sau lưng Kiệt Sâm, Ba Tỳ Ốc Tư thái thượng tông chủ nhìn thấy nhiều bảo vật như thế, không khỏi cảm khái cất tiếng, về phần mấy người Mỗ Nạp Đức đã sớm ngây cả người.

Tuy Lăng Thiên Tông cùng Thần Diệt Cốc đều là hai đại thế lực đỉnh cấp cao nhất của Thiên Hải đại lục, nhưng trên thực tế lịch sử của Lăng Thiên Tông ngắn hơn Thần Diệt Cốc không ít, hơn nữa thời gian quật khởi cũng không bằng Thần Diệt Cốc, cộng thêm Thần Diệt Cốc có được truyền thừa của thượng cổ thần cấp trận pháp, lịch đại cường giả liên tục xuất hiện thậm chí trận văn đại sư thánh cấp cửu giai cũng có, ngoài ra Thần Diệt Cốc còn kinh doanh sinh ý linh dược tề, làm tài phú mà Thần Diệt Cốc tích lũy vượt xa Lăng Thiên Tông rất nhiều.

Dù sao Lăng Thiên Tông mới quật khởi được gần ngàn năm mới đạt được vị trí ngang hàng với Thần Diệt Cốc trên Thiên Hải đại lục.

- Tài phú trong mật thất này chỉ sợ cho dù đem toàn bộ tài phú của các đại gia tộc đỉnh cấp nhất đại lục gom góp lại cũng chưa hẳn có được nhiều như vậy đi.

Ba Tỳ Ốc Tư nhìn trong mật thất chất đầy bảo vật, giá trị của những bảo vật này căn bản không cách nào tính toán hết được.

- Kiệt Sâm huynh đệ, lần này đi diệt Thần Diệt Cốc trên cơ bản ta không giúp được chuyện gì, tất cả đều do ngươi ra tay, đã như vậy bảo tàng Thần Diệt Cốc hoàn toàn là của ngươi rồi!

Ba Tỳ Ốc Tư ha ha cười nói.

Toàn bộ mọi người có mặt tại đây cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Ba Tỳ Ốc Tư.

Bọn họ thật sự không ngờ đối diện bảo tàng như vậy mà Ba Tỳ Ốc Tư vẫn nhẫn nhịn được lòng tham của mình.

- Kiệt Sâm huynh đệ, đã có bảo tàng này, ta nghĩ Bác Ninh gia tộc các ngươi về sau đã trở thành đệ nhất thế lực trên Thiên Hải đại lục rồi.

Ba Tỳ Ốc Tư cười nói, hắn đã nói như vậy hiển nhiên đã hoàn toàn không còn lòng xưng hùng, thậm chí tràng diện cùng Thần Diệt Cốc song hùng tranh bá cũng không còn muốn duy trì, mà trực tiếp đứng bên dưới Bác Ninh gia tộc, làm thế lực đứng hàng thứ hai.

Nói xong câu đó trong lòng Ba Tỳ Ốc Tư không khỏi thầm than, không phải hắn không có lòng tham lam, không muốn lấy bảo vật trong gian phòng này, không phải hắn tình nguyện khuất thân dưới người, nguyện ý làm thế lực thứ hai trên đại lục Thiên Hải, nhưng do Kiệt Sâm biểu hiện ra thực lực quá cường đại làm cho hắn vô cùng kinh hãi.

Hắn biết được rất rõ nếu một khi khởi xung đột cùng Kiệt Sâm, với thực lực của hắn ngay cả Đan Ni Nhĩ Tư cũng không thể sánh bằng, không cần suy nghĩ sẽ lập tức bị Kiệt Sâm dễ dàng đánh chết, giờ phút này hắn chỉ cầu nguyện hùng tâm của Kiệt Sâm đừng quá lớn muốn nuốt trọn cả Thiên Hải đại lục, suất lĩnh Bác Ninh gia tộc tiêu diệt cả Lăng Thiên Tông của hắn là hắn đã cảm thấy nên cảm tạ trời đất rồi.

- Thế lực đệ nhất?

Kiệt Sâm cười cười, đối với loại hư danh mờ mịt như vậy, ngược lại bản thân hắn không có bao nhiêu truy cầu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1687)