← Ch.0134 | Ch.0136 → |
"Thổ cẩu, bộ dáng của ngươi bây giờ rất uy vũ a!" Hạ Ngôn dừng khoa chân múa tay, phát hiện thổ cẩu đang đứng bên cạnh, so với hắn còn cao hơn gấp đôi, thân hình màu đen cao lớn tràn ngập uy hiếp lực lượng.
Thổ cẩu "Ngao ô" một tiếng, vô cùng đắc ý, vây vẩy cái đuôi như cương thiết, đôi mắt khẽ nheo.
" Ngươi đã cứu ta một mạng, nếu không có ngươi ta đã bị hắc y nhân kia sát hại!" Hạ Ngôn đột nhiên thần sắc biến đổi, ánh mắt ngưng trọng nghiêm túc nói.
Thổ cẩu sửng sốt, bị sự nghiêm nghị của Hạ Ngôn hù dọa, cái đầu ngoe nguẩy, móng vuốt cào cào trên mặt đất.
"Ta bây giờ linh lực kết hợp với vũ kỹ, một kích toàn lực, sợ rằng có thể chém ra một ngàn độ uy lực?!" Hạ Ngôn đứng sững một chỗ hồi lâu!
"Tên mang mặt nạ này, thiếu chút nữa đã giết ta" Hạ Ngôn ánh mắt chuyển hướng sang thi thể cứng ngắc cách đó không xa, hắc y nhân, sát thủ Tô Ly, "Oh, chủy thủ của hắn quả không tầm thường!"
Máu trên mặt đất đã khô và chuyển sang màu nâu dậm. Bất quá thanh chuỷ thủ cắm trên tảng đá hàn quang vẫn lẫm liệt tỏa ra!
Hạ Ngôn bước tới, đem chuỷ thủ nhặt lên xem kỹ.
"Hảo sắc bén!"
Chỉ nhìn hàn quang tỏa ra trên bề mặt, Hạ Ngôn đã có một trận tim đập nhanh hơn.
Đột nhiên Hạ Ngôn lấy từ trong vạt áo một một kim tệ, nhẹ nhàng tung lên. Rồi sau đó cũng không sử dụng một chút linh lực nào chỉ nhẹ nhàng hướng kim tệ trong không trung nhẹ nhàng chém một cái, chỉ nghe "xích" một tiếng kim tệ kia đã phân làm hai nửa rơi xuống tảng đá trên mặt đất."
Chứng kiến một màn này Hạ Ngôn không khỏi hít một hơi lãnh khí.
"Rất sắc bén!" Hạ Ngôn ánh mắt sáng lên một chút, "Ân, vừa lúc ta cũng thiếu một thang chuỷ thủ. Khi cùng người và dã thú cận chiến sử dụng trường kiếm không tiện lợi, còn thanh chuỷ thì này thì khác.
Hơn nữa Linh La kiếm pháp của ta cũng không hạn chế vũ khí sử dụng, chuỷ thủ này cũng có thể phát huy uy lực.
Hạ Ngôn trên mặt vui vẻ, định mang chuỷ thủ này thu lại. Bất quá, hắn lại rất nhanh phát hiện, bởi vì chuỷ thủ này quá mức sắc bén, nếu để trên người rất có thể sẽ tự làm mình bị thương.
"Tên hắc y nhân này bình thường hay đặt chuỷ thủ ở đâu?
Hạ Ngôn nhìn thân thể Tô Ly một chút, ánh mắt bắt đầu cẩn thận đánh giá cỗ thi thể.
"Một kẻ suy nhược như vậy, mà lại có lực bộc phát cùng tốc độ mạnh mẽ như vậy!" Hạ Ngôn lắc đầu, hai tay sờ soạng tìm ở thắt lưng Tô Ly. Nhưng không phát hiện cái gi
"Không đúng, hẳn là phải có vỏ bao mới đúng." Hạ Ngôn nói thầm một câu.
Mà thổ cẩu ánh mắt chớp chớp, hiếu kỳ nhìn hành động của Hạ Ngôn.
"Khẳng định phải có, nhất định phải giấu ở chỗ nào đó trên cơ thể!" Hạ Ngôn ngón tay tiếp tục tìm lên cao hơn.
"Oh?! Thân thể quá suy nhược."
"Đây là cái gì?" Lúc này thân mình Hạ Ngôn chấn động ánh mắt ngây dại, khuôn mặt cứng ngắc "Có thứ gì đó mền mại, cao vút"
"Hả?!" Hạ Ngôn kêu to một tiếng, phát hiện thứ đó rất giống bộ ngực của nữ nhân!
Như bị điện giật, Hạ Ngôn rất nhanh thu hồi tay mình lại, kinh ngạc không nói lên lới nhìn Tô Ly. Tuy thân thể đã cứng ngắc nhưng hai thứ kia vẫn mền mại nhuyễn hoạt.
Một lúc lâu sau, tay Hạ Ngôn mới hướng tới khuôn mặt Tô Ly.
Mặt nạ bị gỡ ra, hiện lên trước mặt Hạ Ngôn là một khuôn mặt nữ nhân.
"Quả nhiên là một phụ nữ, hơn nữa." Hạ Ngôn đem cái mặt nạ vừa lột ra đặt lại lên khuôn mặt của nàng."còn là một nữ nhân xinh đẹp. Chỉ tiếc là yết hầu đã bị thổ cẩu cắn đứt, tất nhiên là không còn đẹp mắt nữa! Nữ nhân này, quả là lợi hại, ẩn nấp kỹ sau đó đối với mục tiêu nhất kích tất sát. Đây nhất định là sát thủ do Tịch Phá Thiên mời đến!"
Nói xong, Hạ Ngôn lắc đầu, trong mắt lệ quang chợt loé, Tịch gia!
"Dù sao cũng đã là người chết ta còn để ý nhiều như vậy làm gì, nàng ta chắc cũng không thể để bụng chuyện Hạ Ngôn làm, một lần nữa đưa tay vào trong vạt áo màu đen.
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền từ trong đó lấy ra không ít thứ, một xấp kim phiếu lớn, tính qua cũng hơn mười vạn, còn có một hộp gấm màu đỏ, Hạ Ngôn mở hộp gấm ra bên trong làm một khoả xích hồng sắc đan dược.
Tại Long đại lục, đan dược đều là phi thường trân quý, cho dù là đan dược thấp cấp nhất cũng giá trị mấy ngàn kim tệ, thậm chí hơn một vạn kim tệ.
Đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ một cái một cỗ dược hương xông thẳng vào mũi, "Không biết đây là loại đan dược gì? mùi rất thơm, thánh hoàng gia gia khẳng định nhận ra."
Đem đan dược bỏ vào hộp gấm đóng nắp lại, cùng kim phiếu nhét vào trong vạt áo của mình. Hạ Ngôn bàn tay lại một lần nữa lần tìm.
Đột nhiên bàn tay rụt lại, lấy ra từ ngực Tô Ly một kiện vật phẩm, là một cái bao tơ tắm màu trắng. Thoạt nhìn hình dạng có chút tương tự chuỷ thủ, Hạ Ngôn cầm cái thứ đó lên lấy chuỷ thủ đưa vào một chút, hoàn toàn vừa vặn.
"Tìm được rồi!" Trong lồng ngực thở hắt ra một hơi, đem thanh chuỷ thủ dắt ở thắt lưng.
Sau khi tìm tòi trên người Tô Ly xong, Hạ Ngôn đi tới cái xác của Tây Xuyên cách đó vài chục thước tìm kiếm một phen. Trên người của Tây Xuyên, Hạ Ngôn cũng tìm được một xấp kim phiếu.
Hơn nữa sovới trên người Tô Ly còn muốn nhiều hơn nhiều!
Hạ Ngôn tuỳ ý kiểm tra qua một chút kim phiếu trên người Tây Xuyên ít nhất cũng tới gần ba mươi vạn.
Tây Xuyên đi qua nhiều thành thị, đã làm ra không ít truyện giết người cướp của, cho nên tích luỹ không ít kim phiếu. Hơn nữa hắn bởi vì làm một ít việc ác nên bị một số thế lực đuổi giết, không bao giờ ở một nơi quá lâu. Cho nên kim phiếu toàn bộ luôn mang theo bên người.
"Thổ cẩu, chúng ta trở về thôi!"
Nhìn ngọn hắc sơn phía xa xa, Hạ Ngôn hơi có chút cảm khái.
"Ngao ô" Thổ cẩu lập tức đáp lại, đi tới bên Hạ Ngôn.
"Thổ cẩu, ta và ngươi bây giờ xuống núi, xem ai tốc độ nhanh hơn. Thực lực của người sau khi biến thân ta còn chưa thấy qua. Bất quá một nhát cắn chết nữ tử lợi hại kia, sợ rằng bây giờ ta cũng không kém ngươi đâu!" Hạ Ngôn cười quay lại nói với thổ cẩu.
Thổ cẩu nghe Hạ Ngôn nói như vậy, cái đắc ý cái đuôi vẫy cuống quýt, thân thể tiền khuynh, như hổ rình mồi, chuẩn bị lao đi.
"Bắt đầu"
Hạ Ngôn cánh tay đột nhiên vung lên, trong miệng hét lớn một tiếng.
Tiếp theo hai đạo thân ảnh mờ nhạt như làn khói, hướng chân núi lao đi. Những cái khe rãnh hay những tảng cự thạch, đều không thể ngăn cản cước bộ cua hai người. Thân ảnh liên tục bay nháy trong rừng núi, như đi trên đất bằng!
Không tới một chén trà thời gian, đã nhìn thấy quan đạo dưới chân núi. Hai đạo thân ảnh mờ nhạt trong núi như lưu tinh chợt loé lên rồi biến mất.
"Dừng"
Hạ Ngôn đột nhiên hô một tiếng.
Thổ cẩu đang ở phía trước hắn hơn hai trăm thước.
Nghe thấy Hạ Ngôn hô lớn, thổ cẩu móng vuốt ấn mạnh một cái trên mặt đất, thân hình gắt gao dừng lại.
Trong thời gian một cái hô hấp, Hạ Ngôn đã đến bên cạnh thổ cẩu.
"Thổ cẩu, tốc độ của ngươi thật nhanh. Ta không thể so với ngươi đựơc, sau khi biến thân, thực lực quá mạnh mẽ! Sợ rằng thực lực có thể so với đại Linh sư! (Dg: Linh sư hậu kỳ đỉnh phong)
Hạ Ngôn vốn là am hiểu tốc đọ cùng thân pháp, bây giờ hắn có thể phát ra một ngàn độ uy lực, ở canh giới Linh sư sơ kỳ có thể nói là đỉnh phong. Nói về tốc độ, Hạ Ngôn tự tin có thể so sánh với Linh sư hậu kỳ. Nhưng so với thổ cẩu thì thật là xui xẻo. Thời gian chưa uống hết một chén trà nhỏ, đã bị bỏ xa mấy trăm thước. Hạ Ngôn không nghĩ sau khi thổ cẩu biến thân thực lực lại cường đại như vậy.
Thổ cẩu nghe được lời khích lệ, vô cùng đắc ý gật đầu da mặt dày kéo sang hai bên, hai tròn mắt híp lại.
"Bây giờ đã tới đường rồi lớn rồi, có thể gặp phải một ít người qua lại, ngươi hay là hay biến thân trở lại, nếu không sẽ hù dọạ người ta chết mất!" Nhìn thổ qua thổ cẩu một chút Hạ Ngôn vỗ cái vai thật lớn của thổ cẩu nói.
Bây giờ hình dạng của thổ cẩu đừng nói người bình thường nhìn thấy, ngay cả những tu luyện giả thực lực không tầm thường nhìn thấy sợ rằng cũng lạnh run một cái. Đổ mồ hôi lạnh.
"Ngao. , ."
Kêu lên một tiếng, thổ cẩu rất nhanh lại biến thành con chó với cai đuôi ngắn ngủn.
Ở trên Ngọc Thủy sơn hai ngày, thanh sam của Hạ Ngôn cũng bị phá hỏng không ít. Cho nên khi trở về Hạ gia Hạ Ngôn cùng thổ cẩu không tiến vào từ cửa trước mà cùng thổ cẩu tiến vào từ cửa sau yên lặng đi tới nội viện của mình.
Vừa tiến vào trong sân viện, liền nhìn thấy tiểu thanh mặc chiếc váy hoa với tâm trạng nôn nóng bất an đi lại trong sân, đôi chân mày ở giữa khẽ nhăn.
Nghe thấy tiếng động tiểu thanh ngẩng đầu, thấy Hạ Ngôn đã trở về, khuôn mặt lập tức trở lên vui mừng, hai chân mày đang nhíu lại khẽ giãn ra.
" Hạ Ngôn ca, tộc trưởng đại nhân cho người tìm huynh có chuyện" vừa thấy Hạ Ngôn, tiểu thanh vội nói.
"Tộc trưởng tìm ta? Lúc nào?" Hạ Ngôn trầm giọng hỏi.
"Ngày hôm qua, lúc xế chiều đã phái người đến đây tìm, nhưng huynh không có ở đây. Vừa rồi lại phái người đến, lúc đó huynh còn chưa về tới. Buổi sáng nay, còn tự thân đến một chuyến, nửa canh giờ trước lại tới một lần nữa. Tộc trưởng nói sau khi huynh trở về lập tức đi gặp người." Tiểu Thanh âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng nói.
"Có chuyện gì cấp bách vậy, tộc trưởng không nói gì sao??" Hạ Ngôn cau mày hỏi.
Nếu không có chuyện phi thường trọng yếu, tộc trưởng không có khả năng sốt ruột tự mình đến tìm hắn như vậy.
Tiểu thanh lắc đầu, " Muội cũng không biết, hình như là, có khách nhân tới, vài vị thiếu gia, còn có tiểu thư Hạ Tử Hân cũng đều tới gặp, tiểu thanh nghe nói như vậy."
Gật đầu, Hạ Ngôn nhìn một chút trên quần áo trên người nói: "Ta biết rồi, cũng phải thay bộ quần áo này đã rồi mới đi gặp tộc trưởng được!"
Tiểu Thanh lúc này mới chú ý tới quần áo trên người Hạ Ngôn không ít chỗ trên đó bị xé nát, hơn nữa trên người, còn có mấy vết máu, nhất thời hoảng sợ đến mức lấy tay che miệng, đôi mắt to trong sáng trợn tròn.
"Ta không việc gì, trong Ngọc Thủy sơn giết hai con mãnh thú" Thấy biểu tình của tiểu thanh Hạ Ngôn vội vàng giải thích.
"Dạ!" Tiểu Thanh gật đầu, trái tim đang căng thẳng trùng xuống, nghe Hạ Ngôn nói Tiểu Thanh thấy bán tín bán nghi.
Trong phòng, Hạ Ngôn rửa qua mặt mũi một phen, đang chuẩn bị thay quần áo.
"Đông đông"
Bỗng có tiếng gõ cửa.
"Là Tiểu Thanh phải không?" Hạ Ngôn dừng mọi động tác hỏi một câu.
"Là muội, Hạ Ngôn ca, quần áo ta đã làm xong, huynh thử một lần nhé?" Tiểu Thanh âm thanh mền mại nói.
" Ha ha, hảo" Hạ Ngôn đến bên cánh cửa kéo mở, thấy Tiểu Thanh trên tay cầm bộ quần áo tự may, sắc mặt có chút ửng hồng đứng ở đó.
" Cảm ơn Tiểu Thanh" Hạ Ngôn cười nói.
" Hạ Ngôn ca huynh thử mặc xem, cũng không biết có có vừa vặn hay không? muội về phòng trước!" Tiểu Thanh cúi thấp đầu nhìn bàn chân, nói rồi, xoay mình bước nhanh về phòng mình.
Ở căn phòng bên phải thổ cẩu đôi mắt màu lục mở to nhìn màn nay, đầu nghiêng sang một bên, chảy nước miếng. Hạ Ngôn trừng mắt liếc nó một cái, thổ cẩu liền nhe hàm răng, cái đầu rất nhanh rụt về.
← Ch. 0134 | Ch. 0136 → |