← Ch.0140 | Ch.0142 → |
Sáng sớm ánh mặt trời vừa mới lên.
Tại Hạ gia cảnh tượng đã có phần náo nhiệt, tất cả đẹ tử của gia tộc đều tập trung ở tinh võ quảng trường.
Điều này là vì hai đệ tử hậu bối Hạ gia dành được danh ngạch chuẩn bị đi học viện Tử Diệp tham gia khảo hạch. Đương nhiên Hạ Ngôn cũng muốn đi cùng.
Từ Ngọc Thủy thành tới Tử Diệp thành mất khoảng bốn năm ngày đường. Vậy là có thể đến Tử Diệp thành sớm hơn hai ngày trước khi học viện Tử Diệp khảo hạch. Hai ngày này dành để nghỉ ngơi trước khi tham gia khảo hạch.
Mặc dù có thể lấy được danh nghạch nhưng muốn chính thức tiến vào học viện Tử Diệp rất khó khăn. Đại khái cứ khoảng mười người thì có một người có thể thông qua khảo hạch của học viện Tử Diệp.
Trong Tử Diệp Thành có khoảng hơn hai mươi quận thành. Mỗi một quận thành có đến hai ba mươi danh nghạch. Vậy hơn hai mươi quận thành tổng cộng có khoảng bẩy trăm cái danh nghạch tham gia khảo hạch.
Bảy trăm người này chỉ có khoảng một phần mười có thể tiến vào học viện Tử Diệp. Những người còn lại, một số thì có thể ở lại học viện số còn lại đều phải trở về gia tộc.
Xung quanh Tử Diệp thành có một số chủ thành những chủ thành này cũng có danh nghạch của học viện Tử Diệp nhưng những chủ thành này cũng có nhất lưu học viện, cho nên những tu luyện giả trẻ tuổi không thể từ chủ thành của mình tới học viện Tử Diệp được.
Trên Long Chi đại lục có năm mươi tư chủ thành giống như Tử Diệp thành, mỗi một chủ thành đều có hơn mười quận thành. Nhưng trên đại lục chỉ có tám cái nhất lưu học viện và ba cái siêu cấp học viện. Những chủ thành này tuy cũng có học viện nhưng không thể bằng Tử Diệp thành được.
Một số tu luyện giả trẻ tuổi cũng vì cơ hội học tập mà đã dời chủ thành của mình tới chủ thành có siêu cấp học viện.
Tỷ như Kim Dương thành cạnh Tử Diệp thành, vốn dĩ không có nhất lưu học viện cho nên rất nhiều tu luyện giả trẻ tuổi tới tham gia khảo hạch tại học viện Tử Diệp.
Lẽ dĩ nhiên Kim Dương thành cũng có danh ngạch khảo hạch của học viện Tử Diệp, tuy nhiên cũng không thể nhiều như Tử Diệp thành được. Tử Diệp thành có khoảng bảy trăm cái danh ngạch còn Kim Dương thành chỉ có khoảng ba trăm.
Ngoài Kim dương thành ra còn có ba chủ thành khác mỗi cái cũng có khoảng ba trăm danh ngạch.
Tổng cộng số danh ngạch có khoảng hai ngàn cái. Trong số đó học viện Tử Diệp cuối cùng cũng chỉ thu nhận hai trăm người tiến vào học viện. Mỗi ba năm thu nhận hai trăm người!
Dù sao, tài nguyên cũng có hạn, học viện Tử Diệp là nhất lưu học viện, để giữ gin danh tiếng tất nhiên muốn lựa chọn những học viên ưu tú.
Tử Diệp thành là chủ thành biên cương. Sát với Tử Diệp thành chính là Tội Ác Sâm Lâm, phía bắc biên cương đại lục. Không giống với những chủ thành phía trong đại lục, nếu không phải siêu cấp học viện quá xa xôi thì họ sẽ trực tiếp tham gia khảo hạch tại đó.
Siêu cấp học viện hiển nhiên càng khó tiến vào so với nhất lưu học viện! Trừ những người là thiên tài tu luyện nếu không, không có tư cách đạt được danh ngạch. Những siêu cấp học viện này thực lực so với những nhất lưu học viện mạnh hơn rất nhiều.
"Tiểu Thanh vui vẻ lên nào!"
Trước thời điểm xuất phát, trước cửa Hạ gia Tiểu Thanh một mực yên lặng không lên tiếng, một mực theo bên người Hạ Ngôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn những giọt nước mắt trong suốt chảy dài.
Nàng rất muốn theo Hạ Ngôn tới Tử Diệp thành.
"Ha ha ha không phải là không trở lại mà, chờ sau khi thực lực đủ mạnh ta sẽ trở về gặp muội." Hạ Ngôn nhìn xung quanh, âm thanh chậm rãi nói.
Lúc này bốn phía là rất nhiều Hạ gia đệ tử, Hạ Tử Hân, Hạ Lưu và Hạ Ngôn đứng gần nhau, còn có ba hậu bối đệ tử của Lưu gia cũng đứng gần đấy.
Ba thiếu niên Lưu gia cũng đi tham gia khảo hạch ở học viện Tử Diệp.
"Được rồi, được rồi. Chờ ta đi sau khi tới Tử Diệp thành ổn định một chút, sẽ tìm mua một cái tiểu viện, rồi đưa muội tới đó được chưa?" Hạ Ngôn thấy Tiểu Thanh không nói gì suốt từ nãy, không thể làm gì khác hơn đành phải nhận lời.
Nghe Hạ Ngôn nói Tiểu Thanh đang thất thần liền hồi phục đôi chút ngẩng đầu đôi mắt đáng thương, buồn bã nói: "Thiếu gia, người sẽ không gạt Tiểu Thanh đúng không?"
Hạ Ngôn vội vàng gật đầu:" Đương nhiên, không quá một năm, ta sẽ đón muội tới Tử Diệp thành, ta rất thích đồ ăn do Tiểu Thanh nấu."
Hạ Ngôn thề thốt nói. Kỳ thật, việc này với Hạ Ngôn cũng không có gì khó, bây giờ Hạ Ngôn có hơn một trăm vạn kim tệ, mua một cái tiểu viện nhỏ, cũng chỉ mất mấy vạn kim tệ mà thôi.
"Vâng, Tiểu Thanh chờ thiếu gia." Tiểu Thanh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn nhăn nhó nữa, giọng nói cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Thổ cẩu đương nhiên là theo sát Hạ Ngôn.
"Thật là làm kẻ khác hâm mộ."
"Hạ Ngôn thiếu gia, Hạ Tử Hân tiểu thư và Hạ Lưu thiếu gia cũng có thể đi học viện Tử Diệp tham gia khảo hạch. Một khi vào học viện Tử Diệp kia, thật là!"
" Ôi, với thiên phú của chúng ta chỉ có thể ở lại Hạ gia luyện tập vũ kỹ thôi!"
Một số đệ tử Hạ gia ánh mắt hâm mộ nhìn bọn Hạ Ngôn, cũng có người thấp giọng nghị luận.
Mặc dù Hạ Ngôn bị huỷ bỏ danh ngạch, nhưng đại đa số mọi người tin Hạ Ngôn vẫn có thể vào được học viện Tử Diệp! Hạ Ngôn rất xuất sắc.
" Hạ Ngôn, chuẩn bị tốt rồi hả?"
Trong lúc phần đông đệ tử Hạ gia tụ tập trước đại môn, Hạ Phi Long cùng hai vị trưởng lão đi đến chỗ bọn họ, thấy Hạ Ngôn đang đứng cùng hai đệ tử Hạ gia, Hạ Phi Long liền hỏi.
Hạ Phi Long biết Hạ Ngôn đã bước vào cảnh giới tiên thiên, thái độ đối với Hạ Ngôn có chút chuyển biến, bây giờ khẩu khí của Hạ Phi Long đối với Hạ Ngôn như muốn đặt hắn lên ngang hàng với mình.
" Đúng vậy thưa tộc trưởng!" Hạ Ngôn vẫn đáp lễ cung kính.
"Uh, tới Tử Diệp thành, hãy chiếu cố Tử Hân và Hạ Lưu nhiều một chút." Hạ Phi Long trịnh trọng nói. Trong ba người thì Hạ Ngôn thực lực là mạnh nhất hơn nữa thành thục và chững trạc hơn hẳn.
" Tộc trưởng người yên tâm, con biết phải làm gì!" Hạ Ngôn gật đầu đáp.
" Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Hạ Lưu, cố gắng lên!"
Các Hạ gia trưởng lão cũng hưng phấn nói.
"Các vị thiếu gia Lưu gia cũng cố gắng tiến vào học viện Tử Diệp nhé!" Hạ Phi Long cưới nói với ba người bọn Lưu Khải.
Lưu khải cùng hai người còn lại hơi khom người "Cám ơn Hạ tộc trưởng cùng mọi người ở Hạ gia!"
Bây giờ ngạo khí của Lưu Khải đã thu liễm lại rất nhiều. Nhất là trước mặt Hạ Ngôn bản tính kiêu ngạo ngang ngược hoàn toàn tiêu biến.
Hạ Ngôn tại phòng khách của Hạ gia đánh bại hắn, hắn rất tâm phục khẩu phục. Hắn biết thực lực của Hạ Ngôn hơn hắn rất nhiều. Thanh kiếm bị Hạ Ngôn đánh gãy hắn vẫn lưu giữ.
Có thể dùng một ngón tay đánh gãy thanh trường kiếm này, Lưu trưởng lão nói chỉ có cảnh giới Linh sư mới có thể làm được. Cho nên tự đáy lòng Lưu Khải đối với Hạ Ngôn có cảm giác kính sợ.
Lưu Khải thực chất bản tính cũng không phải quá ngang ngược như vậy, chính vì được được gia tộc quá ưu ái, hơn nữa thế lực của Lưu gia tại Quảng Nguyên thành là lớn nhất, các gia tộc khác cũng phải nhượng Lưu gia ba phần điều này làm cho tính cách Lưu khải càng thêm ngang ngược, không người nào có thể ngăn được hắn. Thiên phú của hắn quả thật cũng rất mạnh.
Cho tới mấy ngày trước đến Hạ gia sau khi luận bàn cùng Hạ Ngôn hắn mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Kỳ thật với tính cách của hắn mà không thu liễm lại cho dù không đụng với Hạ Ngôn thì sau này vẫn có thể gặp nhiều thiệt thời. Thiên hạ rộng lớn cao thủ như mây chỉ có giữ cho tâm tính điều hòa và vô cùng cẩn thận mới có thể bảo vệ đuợc bản thân.
" Hạ Ngôn, con chó này, ngươi cũng mang theo?" Hạ Phi Long kinh ngạc hỏi.
Một con chó.
Thổ cẩu hai mắt trơn trừng nhìm Hạ Phi Long, thấp giọng " Ngao ô" một tiếng.
Hạ Ngôn xuất một cước đá vào mông thổ cẩu chỉ về phía xe ngựa nói: "Lên xe ngựa đi!"
Thổ cẩu bốn vó cất bước liền chạy đi.
Hạ Ngôn cười nói:" Tộc trưởng, con thổ cẩu này rất thông minh, hơn nữa thân thủ cũng bất phàm."
Hạ Phi Long ha ha cười nói:" Tốt lắm, vậy thì mang nó đi."
Hắn cũng biết thổ cẩu tại phường thị Hạ gia cắn đứt cánh tay của Mã Tang và Từ Dương Thuỷ, thật là hung mãnh!
Hạ Ngôn trên đem tay nải trên người để lên xe ngựa, rồi quay lại cáo biệt với Tiểu Thanh.
Trong tay nải này hiển nhiên là những bảo bối mà gần đây Hạ Ngôn có được. Hơn một trăm vạn kim phiếu, Kim giác, Tước Thiệt thảo, còn có một ít dược thảo lấy được trong Mê Vụ sơn cốc và những dược thảo mua được trong đấu giá hội.
Tay nải này của Hạ Ngôn tổng giá trị bên trong có vượt quá hai trăm vạn kim tệ! Cho dù là Hạ Phi Long thấy những thứ trong đó, cũng sẽ nói không lên lời! Cả Hạ gia thu nhập một năm cũng chỉ khoảng trăm vạn kim tệ. Mà Hạ Ngôn mình hắn cũng có tới hơn hai trăm vạn kim tệ.
Sáu người lên đường phân ra hai xe ngựa, chậm rãi tới cửa thành phía đông.
Tiểu Thanh nhìn xe ngựa chậm rãi dời đi nước mắt lại không thể khống chế chảy ra, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
" Hạ Ngôn ca ca, huynh sớm trở về đón muội a!" Tiểu Thanh trong lòng la lên.
Tới quan đạo xe ngựa bắt đầu dần tăng tốc, dưới ánh mặt trời rực rỡ tung lên một đám bụi mù, càng lúc càng xa.
" Hạ Ngôn, chúng ta phải đi mất bốn ngày đường, đây là lần đầu tiên ta đi xa nhà như vậy!" Hạ Tử Hân tâm tình có chút xao động.
Lần đầu tiên rời xa gia tộc, quả thật có một chút cảm xúc không nói lên lời.
Hạ Ngôn cười cười, nhìn Hạ Tử Hân và Hạ Lưu trên mặt đồng dạng cũng không thể đè nén kích động.
" Không có việc gì, khi tới Tử Diệp thành, chúng ta sẽ nhanh quen thôi. Sau khi khảo hạch kết thúc sẽ tiến vào học viện Tử Diệp an tâm tu luyện tới khi có đủ thực lực sẽ trở về gia tộc" Hạ Ngôn cười nói.
"Hạ Ngôn, huynh lần trước tiến vào Tội Ác Sâm Lâm có một mình huynh không cảm thấy lo lắng sợ hãi sao?" Hạ Lưu tò mò hỏi, hắn đột nhiên nghĩ tới Hạ Ngôn trước đây không lâu một mình tiến vào Tội Ác Sâm Lâm.
Thật ra hắn lần đầu tiên rời xa gia tộc cũng không phải vào Tội Ác Sâm Lâm nhưng tâm trạng vẫn cảm thấy bất an. Mà Hạ Ngôn lần đầu tiên rời xa gia tộc là đi vào Tội Ác Sâm Lâm, mà đi những một ngày liền.
Hạ Ngôn ánh mắt linh động, khẽ cười nói:" Kỳ thật trong lòng cũng có sợ hãi, bất qua biết thì cũng đã muộn đành phải đi về phía trước thôi."
Nghe Hạ Ngôn nói vậy Hạ Tử Hân và Hạ Lưu đều gật đầu. Bất quá bọn họ vẫn rất bội phục Hạ Ngôn nếu đổi lại là bọn họ phải đi một mình vào Tội Ác Sâm Lâm bọn họ không có dũng khí đó.
Tội Ác Sâm Lâm, là nơi hung hiểm nhất trên toàn bộ Long Chi đại lục. Là nơi có rất nhiều dã thú thậm chí Linh thú cường đại lui tới. Cho dù là những dong binh có kinh nghiệm phong phú, có cũng thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Chiếc xe ngựa còn lại trở ba vị thiếu gia Lưu gia, bọn họ cũng đồng dạng đang luận bàn về chuyến đi Tử Diệp thành này, đôi lúc rảnh rỗi còn nói về Hạ Ngôn. Ba vị thiếu gia Lưu gia này đối với thực lực của Hạ Ngôn tâm tình hết sức tò mò. Bọn họ không thể lý giải được Hạ Ngôn rốt cuộc tu luyện thế nào?
← Ch. 0140 | Ch. 0142 → |