← Ch.0168 | Ch.0170 → |
Dưới tình huống bình thường, Tống Ngọc Hâm đánh chết một gã dong binh cũng không phải chuyện gì lớn lao. Thánh điện tuy cấm việc giết người tuỳ ý nhất là ở các thành thị. Nhưng với thế lực của Tống gia ở thành Tử Diệp thì chỉ cần tuỳ tiện bịa ra một cái lý do là có thể ém nhẹm chuyện này đi.
Trong thế giới này, cường giả vi tôn! Những người thực lực yếu thì chỉ có thể để kẻ mạnh ức hiếp mà thôi!
Tống Ngọc Hâm rút thanh trường kiếm sắc bén trong tay, hàn quang loé lên khiến trái tim người khác cũng phải loạn nhịp. Vũ khí Tống Ngọc Hâm sử dụng đương nhiên là bảo kiếm chém sắt như chém bùn!
- Hắc hắc! Dong binh cấp một! Bổn thiếu gia hôm nay sẽ cho ngươi biết hậu quả của "nghĩa vô phản cố" là như thế nào?!
Tống Ngọc Hâm cười lạnh một tiếng, thanh trường kiếm trong tay lập tức vẽ ra một cái kiếm hoa!
Vù!
Không khí xung quanh lập tức bị quấy động!
Vút!
Thanh trường kiếm của Tống Ngọc Hâm hoành ngang trước ngực, ánh mắt hắn cực kì hung ác nhìn Hạ Ngôn, lập tức xuất ra một kiếm. Lúc này, trên dưới trong Tô gia đều cực kỳ khẩn trương nhìn Hạ Ngôn, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường kiếm lấy đi tính mạng Hạ Ngôn.
- Thiếu gia!
Đột nhiên tên người hầu của Tống Ngọc Hâm từ phía sau chạy tới.
Tống Ngọc Hâm bất mãn nhíu mày, xoay người nhìn về phía tên người hầu, sau đó hai mắt lại sáng lên, khoé miệng nở một nụ cười tươi. Xuất hiện cùng với tên người hầu kia là một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ hoa phục, hơi thở nội liễm. Hạ Ngôn vừa thấy người này trong lòng khẽ run, cũng hơi giật mình.
- Thực lực của người này cũng xấp xỉ Lý Nguyên Xuân đại ca!
Dựa vào ngũ cảm của mình, Hạ Ngôn đã cảm giác được người mới xuất hiện có thực lực rất mạnh.
Thành Tử Diệp không hổ là một thành chủ của Đai lục Long Chi, số lượng Linh Sư nhiều hơn hẳn so với những quận thành bình thường.
- Ồ?
Tô Cách vừa thấy người này thì biểu tình ngưng trọng đột nhiên tiêu tan, liền trở nên mừng rỡ. Hắn hiển nhiên cũng nhận ra người này.
- Vinh tiên sinh! Ngài đã đến rồi?!
Tô Cách vội vàng nhanh chân tới đón, ôm quyền với thái độ cực kì cung kính.
Ngày hôm qua, hắn từng phái người báo tin cho vị Vinh tiên sinh này, thỉnh cầu hắn ra tay giúp đỡ. Tuy nhiên vẫn chưa nhận được hồi âm của đối phương. Tô Cách vốn tưởng rằng Vinh tiên sinh cũng giống những người khác, sẽ không ra mặt giúp đỡ, nhưng lúc này lại đột nhiên tới đây.
Thực lực của Vinh tiên sinh này cực kì cường đại! Có Vinh tiên sinh ở đây, Tống Ngọc Hâm tất nhiên không phải đối thủ. Trong lòng buông lỏng, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
- Ha ha! Lão Tô! Sao mà bày ra thế trận lớn như thế?
Vinh tiên sinh nhìn bốn phía, ánh mắt loé lên, cười nói.
Tô Cách thở dài một tiếng, lắc đầu, nhìn Tống Ngọc Hâm rồi giản lược nói ra sự tình lúc này.
Tống Ngọc Hâm cười lạnh noi:
- Vinh thúc thúc! Thúc xem chuyện này ta có sai không?
Ngoài dự đoán của mọi người, Tống Ngọc Hâm không ngờ gọi vị tiên sinh này là thúc thúc. Tô Cách ngẩn người ra, sau đó nhìn về phía Vinh tiên sinh.
Vinh tiên sinh lại cười lớn nói:
- Lão Tô ơi, ta thấy ngươi nên gả con gái cho tiểu điệt của ta đi. Với địa vị Tống gia, con gái ngươi vào đó cũng không tính là bẽ mặt!
Nghe nói thế, Tô Cách đã cảm thấy có điều không ổn rồi! Lão vốn tưởng rằng vị Vinh tiên sinh này tới là để hỗ trợ mình nhưng sự thật lại khác. Nhìn vị Vinh tiên sinh này và Tống Ngọc Hâm, Tô Cách mỉm cười. Một nụ cười bất đắc dĩ, lão biết, hôm nay dù thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện này nữa.
- Vinh tiên sinh! Thật không ngờ ngươi tới đây là để trợ giúp Tống gia! Ha ha ha!
Thân hình Tô Cách run lên, lui về sau mấy bước. Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên đỡ lấy, Tô Cầm cũng lo lắng chạy lại.
Hạ Ngôn nhìn mọi người, đối với tình huống này có chút bất đắc dĩ.
- Tống công tử! Hiện tại chúng ta có thể động thủ chưa?
Hạ Ngôn thu hồi tâm tình, lên tiếng hỏi.
- Tiểu điệt này! Ngươi là ai?
Vinh tiên sinh nhìn thấy Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày hỏi.
Tống Ngọc Hâm cười ha hả nói:
- Một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình mà thôi! Nhiệm vụ Tô lão gia tuyên bố ba ngày trước ở đại sảnh Dong binh, chỉ có tên tiểu dong binh cấp một này nhận. Vinh thúc thúc! Ngài chờ ta một chút, tiểu điệt đuổi hắn đi rồi sẽ tiếp chuyện ngài!
Tống Ngọc Hâm tuỳ tiện lật thanh trường kiếm, thanh kiếm lập tức phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo.
Hạ Ngôn cũng chậm rãi rút thanh trường kiếm trong tay ra, tuỳ ý cầm lấy. Hắn giống như một người bình thường không biết chút võ kỹ gì.
- Tiểu tử! Là ngươi muốn chết!
Lệ quang trong mắt Tống Ngọc Hâm loé lên, chân đạp mạnh xuống đất, thân thể hắn nhanh chóng lao tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai n. Hắn đánh ra một chiêu mạng theo uy thế cường đại nhắm thằng về phía cổ họng Hạ Ngôn.
"Thật là một kẻ ngoan độc!"
Ánh mắt Hạ Ngôn ngưng trọng, nhìn chằm chằm mũi kiếm của đối phương.
"Uy lực võ kỹ xấp xỉ ba trăm độ!"
Trong lòng Hạ Ngôn phỏng đoán, dưới chân nhẹ nhàng bước, thân thể trở nên phiêu động. Thanh trường kiếm trong tay tuỳ ý đẩy về phía trước. Uy thế không thể ngăn cản của Tống Ngọc hâm không ngờ bị phá giải một cách dễ dàng. Bóng kiếm điên cuồng kia cũng nháy mắt tiêu tan.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm của hai người dính chặt vào nhau. Cổ tay Hạ Ngôn khẽ chuyển, thanh kiếm của hắn mang theo trường kiếm của Tống Ngọc Hâm huy vũ thành một cái vòng tròn thật lớn trong không trung.
Mọi người vốn nghĩ rằng Hạ Ngôn sẽ bị một kiếm giết chết, nhưng cảnh tượng trong suy nghĩ mọi người vẫn chưa phát sinh! Hạ Ngôn không chỉ không chết mà còn đang giao chiến với Tống Ngọc Hâm, kiếm của hai người đang giằng co nhau.
Trên mặt Vinh tiên sinh lại hiện lên vẻ khác thường. Người khác còn có thể không nhìn ra nhưng hắn lại thấy rõ kiếm kỹ của Hạ Ngôn.
Phải biết thanh kiếm trong tay Hạ Ngôn chỉ là một món hàng rất bình thường, trong khi kiếm trong tay Tống Ngọc Hâm lại là bảo kiếm vô giá! Nếu thực lực của hai người tương đương thì lần va chạm vừa rồi Tống Ngọc Hâm đã chém đứt thanh kiếm của Hạ Ngôn. Nhưng loại kết cục này không xuất hiện. Hơn nữa, xem động tác của Hạ Ngôn như mây trôi nước chảy, không chút trì trệ thì hiển nhiên hắn còn dư lực!
Sắc mặt Tống Ngọc Hâm cũng chậm rãi tối sầm lại, trong lòng bắt đầu hoảng sợ. Linh lực của hắn mạnh mẽ bộc phát, theo cánh tay quán chú đến thân kiếm. Thanh kiếm lập tức vang lên một tiếng kiếm âm trong trẻo. Tống Ngọc Hâm ra sức giật mạnh nhưng vẫn không thể thu hồi thanh kiếm lại được.
Thân kiếm giống như bị một gã người khổng lồ nắm chặt trong tay, không nhúc nhích chút nào.
"Mẹ nó, chuyện gì thế này?"
Tống Ngọc hâm vừa mới đạt tới cảnh giới Linh Sư sơ kỳ, cực kỳ tự phụ. Hắn vốn tưởng rằng sẽ thoải mái đánh chết một tên dong binh cấp một, không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như vậy!
Khoé miệng Hạ Ngôn lộ ra một tia cười lạnh, hắn khẽ rung thanh kiếm của mình, kiếm của Tống Ngọc Hâm liến lập tức rung theo.
- Khai!
Theo tiếng quát của Hạ Ngôn, Tống Ngọc Hâm chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại men theo kiếm truyền vào người mình. Lúc này hắn muốn buông kiếm thì cũng đã muộn. Lực lượng kia như một toà núi lớn, huỷ diệt hết mọi chống cự.
Ầm!
Tống Ngọc Hâm còn chưa kịp phản ứng, một ngụm máu tươi đã phun ra, thân thể hắn như diều đứt dây, bay nhanh về phía sau.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vinh tiên sinh lập tức lao tới bảo vệ Tống Ngọc Hâm, linh lực không ngừng vận chuyển, cũng phải bay lùi lại. Một lức sau lão mới hoá giải được cỗ lực lượng cường đại này.
Sau khi dừng lại, Vinh tiên sinh nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt khó tin.
Cỗ lực lượng này hắn cũng không chống lại được.
- Điều này...
Tô Cách nhìn một màn này, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Mà đôi mắt đẹp của Tô Cầm thì không ngừng loé lên quang mang kỳ dị, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nhìn sang Tiểu Hoa bên cạnh. Vẻ mặt Tiểu Hoa còn biểu cảm hơn, khuôn mặt xinh xắn đã hoàn toàn biến hình, cặp mắt tròn xoe nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Trời ơi, là thật chăng?! Tên dong binh kia lợi hại như vậy thật sao? Hay là ta đang nằm mơ?
Tiểu Hoa thì thào.
Tô Cầm véo nhẹ một cái lên mặt Tiểu Hoa rồi hỏi:
- Đau không?
Tiểu Hoa nhíu mày lại, đưa tay lên xoa xoa má nói:
- Đau quá!
Tất cả các hộ vệ đều ngạc nhiên nhìn một màn khó tin này!
Vừa rồi tuy hai người giao thủ tạo ra động tĩnh không lớn nhưng tất cả mọi người đều cảm giác thấy lực lượng hai người bộc phát ra. Lực lượng này khiến bọn họ ở ngoài mười mấy thước đều không mở mắt ra được. Trên mặt đất, một số lá rụng đã bị thổi bay ra ngoài. Mặt đất cứng rắn đã bị trấn vỡ.
- Ngươi là ai?
Vinh tiên sinh buông Tống Ngọc Hâm ra, chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn trầm giọng hỏi.
Hạ Ngôn cười cười, thuận miệng trả lời:
- Dong binh cấp một, Hạ Ngôn!
- Ngươi... ngươi... Làm sao có thể?
Tống Ngọc Hâm không dám tin vừa rồi là sự thật.
- Vinh thúc thúc! Lực lượng vừa rồi của hắn mạnh quá!
Vinh tiên sinh gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tống Ngọc Hâm.
- Tiểu điệt, đừng nói nữa, thực lực của hắn hơn xa ngươi!
- Làm sao có thể? Hắn mới chỉ là dong binh cấp một thôi mà!
Tống Ngọc Hâm vẫn không thể tin tưởng được.
- Hơn nữa, tuổi của hắn còn nhỏ như vậy!
Vinh tiên sinh lắc đầu ngăn cản Tống Ngọc Hâm lại, ánh mắt nhìn sang Hạ Ngôn, trầm giọng nói:
- Ngươi không phải là người của thành Tử Diệp. Trước kia ta chưa từng gặp qua ngươi!
Đối với cường giả như Hạ Ngôn, nếu là người của thành Tử Diệp, Vinh tiên sinh chắc chắn rằng mình sẽ nghe nói tới. Hơn nữa nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi mà có thực lực như thế này thì thanh danh đã sớm truyền ra rồi.
Hạ Ngôn nhíu mày, nhìn về phía Tô Cách đang có chút xuất thần, cuối cùng hướng về phía Vinh tiên sinh nói:
- Ta mới tới thành Tử Diệp chưa lâu, là học viên của Học Viện Tử Diệp.
Vinh tiên sinh khẽ giật mình, hỏi lần nữa:
- Học viên Học Viện Tử Diệp?
Sau đó Vinh tiên sinh không chút dấu hiệu nào đột nhiên rút thanh trường đao của bản thân, hung ác chém về phía Hạ Ngôn! Đao khí sắc bén trong nháy mắt theo đao phong bộc phát ra. Đao khí mang theo tiếng xé gió, trực tiếp quét về phía Hạ Ngôn.
Đao này cực kỳ hung mãnh, trong chốc lát đã tới sát người Hạ Ngôn. Đao phong làm vạt áo Hạ Ngôn bay lên phần phật. Bị đao này chém trúng thì dù là sắt thép cũng bị chém đứt chứ đừng nói là thân thể con người!
Đồng tử Hạ Ngôn co rút lại, toàn thân liền trở lên căng thẳng, Tử vân và Tụ linh huyệt thông nhau, linh lực toàn thân lập tức chuyển tới cánh tay, Hạ Ngôn chém ra một kiếm.
Khoảnh khắc này, kiếm khí Hạ Ngôn chém ra vừa chuẩn xác ngăn cản đao khí lại. Lúc này, Hạ Ngôn đã dốc toàn lực. Vừa rồi chỉ cần hắn phản ứng hơi chậm một chút thì đã bị đao khí trực tiếp giết chết!
Sau khi phát ra kiếm khí, sắc mặt Hạ Ngôn cũng trở nên âm trầm, phẫn nộ nhìn về phía Vinh tiên sinh đối diện. Không ngờ hắn lại đánh lén!
Đao khí cùng kiếm khí hai người phát ra, giống như hai con mãnh thú cắn xé lẫn nhau, tiếng rít gào khiến người ta sởn tóc gáy. Mọi người ở đây sắc mặt đều rất khó coi.
Hơn nữa, lực lượng cường đại không ngừng truyền ra bốn phía, gió mạnh làm da thịt người ta run lên!
Các kiến trúc ở xa xa, đều kêu "kẽo kẹt"!
"Ầm!"
Rất nhanh hai luồng khí liền va ầm một hồi rồi vỡ nát. Nhưng kiếm khí của Hạ Ngôn sau khi vỡ vụn không có tiêu tán, mà bay về phía Vinh tiên sinh.
Thân hình Vinh tiên sinh chấn động mạnh, sắc mặt đại biến, kinh hô:
- Không xong! Điều này sao có thể.
Đao khí của hắn không ngờ không thể vượt qua kiếm khí của Hạ Ngôn! Linh Sư phát ra đao khí kiếm khí, uy lực không sai biệt lắm chỉ có thể phát huy ra tự thân thực lực bình thường. Tỷ như Hạ Ngôn toàn lực một kích, cũng chỉ có uy lực năm sáu trăm độ mà thôi.
Tuy rằng uy lực chỉ có năm sáu trăm độ, nhưng lực lượng này không phải thường nhân có thể chịu đựng.
Lúc này thân thể Vinh tiên sinh không kịp tránh né, mảnh vụn kiếm khí hung hăng đánh lên người hắn. Trong nháy mắt, toàn bộ quần áo trên người hắn đều bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Thân hình hắn cũng từ từ ứa máu.
Ánh mắt hắn nhìn Hạ Ngôn đầy vẻ kinh hãi. Vừa rồi hắn nghe Hạ Ngôn nói vậy liền hạ quyết tâm đánh chết Hạ Ngôn. Cho nên mới phát ra đao khí đánh lén. Nhưng không ngờ Hạ Ngôn phản ứng phi thường mau lẹ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi có thể phát ra một đạo kiếm khí ngăn cản. Hơn nữa, kiếm khí này hoàn toàn đánh nát đao khí của hắn, sau đó còn làm hắn bị thương.
Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn Vinh tiên sinh và Tống Ngọc Hâm, trường kiếm trong tay lại vung lên!
- Các ngươi thực đáng chết!
Ánh mắt Hạ Ngôn hung tợn, giơ cao thanh kiếm ắt phải đánh chết hai người kia. Hộ vệ của Tống Ngọc Hâm đều kinh hô, vội vàng chạy tới, nhưng bọn chúng chỉ là Hậu thiên đỉnh, căn bản không thể ngăn cản được Hạ Ngôn!
Vừa rồi, Tống Ngọc Hâm cùng Vinh tiên sinh muốn giết Hạ Ngôn, bản thân Hạ Ngôn chẳng qua là muốn so đấu bình thường, nhưng hai người này lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Đối phương muốn lấy tính mạng mình, ở trong trường hợp có đủ thực lực giết chết đối phương, Hạ Ngôn tuyệt đối không mềm lòng!
Người không phạm ta, ta không phạm người! Người nếu phạm ta, ta tất phạm người! Hạ Ngôn sẽ không vô cớ đi khi dễ người khác, nhưng cũng tuyệt đối không mềm lòng với địch nhân!
Cho nên, đối với hai người kia, Hạ Ngôn muốn chém chết ngay tại chỗ! Cho dù là Tống gia, chẳng lẽ dám tới Học Viện Tử Diệp giết người?
- Hạ Ngôn tiên sinh! Xin chờ chút!
Tại thời điểm Hạ Ngôn sắp chém ra, Tô Cách lại lo lắng cất tiếng ngăn cản Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn dừng tay, chuyển mắt nhìn về Tô Cách.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Xin nương tay!
Tô Cách vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói.
- Những người này đều đáng chết!
Hạ Ngôn tức giận nói.
Đối với Vinh tiên sinh vừa rồi đánh lén mình, Hạ Ngôn quả thật phi thường phẫn nộ. Nếu không phải mình phản ứng mau lẹ, một đao kia có thể lấy mạng mình rồi!
-Nhưng...
Tô Cách có chút khó xử:
- Nhưng Tống gia... Nếu Tống Ngọc Hâm chết ở chỗ này, ta cùng Cầm nhi...
Tô Cách nhìn Tô Cầm, vẻ mặt đầy thống khổ.
- Ôi! Sớm biết như vậy thà nên rời khỏi thành Tử Diệp!
Tô Cách trầm giọng nói.
- Tô lão gia! Ta biết rồi!
Hạ Ngôn hít mạnh một hơi, ánh mắt nhìn hai người trước mặt.
Tống Ngọc Hâm vô cùng hoảng sợ, nếu Hạ Ngôn thực muốn giết chết hắn, thì hắn thật sự không thể chống trả được. Mà ngay cả Vinh thúc thúc kia cũng không phải là đối thủ của Hạ Ngôn.
Vinh tiên sinh liếc mắt nhìn Tống Ngọc Hâm một cái, rồi chuyển mắt nhìn Tô Cách cùng Hạ Ngôn. Thấy Hạ Ngôn thu liễm khí thế, sát khí cũng dần tiêu tán, trong lòng Vinh tiên sinh mới chậm dãi thở dài nhẹ nhõm.
- Tô Cách! Hừ! Ngươi dám cho người đả thương Tống công tử! Ngươi chờ xem, không đầy hai canh giờ nữa Tống gia sẽ tự mình tới cửa cùng ngươi tính sổ! Lửa giận của tộc trưởng sẽ khiến ngươi hối hận về những chuyện mình đã làm!
Toàn thân Vinh tiên sinh không ngừng rung động, chỉ vào Tô Cách lớn tiếng nói, rồi lại lườm mắt về phía Hạ Ngôn.
- Tiểu điệt nhi! Chúng ta đi!
Tống tiên sinh quay người, nói với Tống Ngọc Hâm còn chưa định hồn.
Tuy rằng Tống Ngọc Hâm đã là cường giả cảnh giới Linh Sư, nhưng hắn chưa từng trải qua kinh nghiệm giết chóc.
Vừa rồi Hạ Ngôn giống như hung thần ác sát, khí thế toàn thân tăng vọt, sát khí toả ra bốn phía, định giết chết bọn họ, trái tim hắn thiếu chút là nhảy ra ngoài, suýt nữa hắn đã quỳ xuống cầu xin tha mạng!
Chờ đến lúc Vinh tiên sinh cùng đám người Tống Ngọc Hâm rời khỏi toàn bộ, người của Tô gia vui mừng hoan hô ầm lên.
Tô Cầm cùng Tiểu Hoa đi đến cạnh Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Thực lực của ngài mạnh thế sao? Hạ Ngôn! Ngài thật là Linh Sư sao?
Tiểu Hoa rất nhanh hỏi.
Hạ Ngôn cười cười nói:
- Đúng vậy!
- Hạ Ngôn tiên sinh! Rất cảm tạ ngài!
Tô Cách nhìn Hạ Ngôn nói.
- Không nên khách sao! Ta chính là dong binh, muốn hoàn thành nhiệm vụ hẳn phải vậy.
- Đúng rồi!
Hạ Ngôn lại chuyển đề tài:
- Gã Vinh tiên sinh kia nói, dường như Tống gia muốn trả thù!
Vừa rồi Vinh tiên sinh đi, nói trong vòng hai canh giờ, Tống gia sẽ phái người đến tính sổ.
Hạ Ngôn thầm suy đoán, Tống gia ngay cả Tống Ngọc Hâm cũng là Linh Sư. Vậy phụ thân hắn, tộc trưởng Tống gia rất có thể là Linh Sư hậu kỳ, thêm các trưởng lão, khẳng định có ít nhất hai gã Linh Sư.
- Ôi!
Tô Cách nhìn lên bầu trời than một tiếng:
- Tộc trưởng Tống gia nổi tiếng là người bao che khuyết điểm. Tống Ngọc Hâm trở về nhất định sẽ thêm mắm thêm muối vào chuyện này, đến lúc đó... Thêm vào Vinh tiên sinh một bên đổ thêm dầu vào lửa. Tống gia kia, thật sự có thể sắp tới đây trả thù!
Tô Cách cũng không nắm chính xác. Nếu như Tống Ngọc Hâm không bị thương nặng, Tống gia cũng sẽ không ra tay mạnh với Tô gia. Nhưng bây giờ thì khó nói rồi.
- Phụ thân! Hay chúng ta rời khỏi thành Tử Diệp này đi! Sản nghiệp nơi này đều bỏ đi!
Tô Cầm nhìn Tô Cách, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Đúng vậy! Tô lão gia! Không bằng các ngươi rời khỏi thành Tử Diệp tị nạn đi!
Hạ Ngôn cũng nhíu mày nói.
Nếu tộc trưởng Tống gia thật sự tới đây, có thể hắn sẽ không phải đối thủ. Dù sao, hắn cũng chỉ có một người.
- Bây giờ muốn đi cũng không kịp rồi!
Tô Cách lắc lắc đầu.
- Tống gia khẳng định sẽ phái người đón chặn chúng ta lại.
- Sớm biết vậy, ba ngày trước đã bỏ đi rồi!
Tô Cách có phần hối hận tại mình luyến tiếc sản nghiệp. Nếu ba ngày trước hắn rời khỏi thành Tử Diệp, cho dù Tống gia cũng khó lòng đuổi kịp.
- Vậy bây giờ phải làm sao? Tộc trưởng Tống gia cũng là cường giả Linh Sư. Tống gia còn có rất nhiều trưởng lão...
Tô Cầm nhìn về phía Hạ Ngôn:
- Hạ Ngôn! Ngài chỉ có một người, sẽ không phải đối thủ của bọn họ.
Hạ Ngôn cũng sửng sốt!
Tô Cầm nói rất chính xác! Hắn chỉ có một mình, thế lực đơn bạc, rất khó đối phó với Tô gia! Nhưng chả lẽ cứ như vậy bỏ đi? Để mặc sự sống chết của cha con Tô gia sao?
Hạ Ngôn không làm được chuyện tuyệt tình như vậy.
- Tô lão gia! Ta còn có một vị bằng hữu! Ta phải đi tìm hắn ngay, để xem hắn có nguyện trợ giúp hay không. Các ngươi yên tâm! Mặc kệ hắn có giúp đỡ hay không, một lát nữa ta sẽ quay lại!
Ánh mắt Hạ Ngôn loé sang, nghĩ tới Lý Xuân Nguyên. Lý Xuân Nguyên hẳn là không e ngại thế lực Tống gia, có lẽ sẽ đến trợ giúp!
Hiện tại, Hạ Ngôn cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Bằng hữu?
Trên mặt Tô Cách lộ vẻ vui mừng:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ngài vừa đến thành Tử Diệp, đã có bằng hữu là Linh Sư sao?
Thành Tử Diệp tuy là chủ thành, nhưng Linh Sư cũng rất hiếm thấy. Tỷ như nói Tống gia, cũng chỉ có ba bốn vị Linh Sư mà thôi. Thân phận cùng địa vị của Linh Sư, trừ Thánh địa ra, ở bất kì thành thị nào địa vị cũng rất cao. Người bình thường chỉ có thể ngưỡng vọng.
Nhiều năm như vậy, Tô Cách gặp mặt Linh Sư cũng chỉ có vài người. Nhưng là ở thời khắc mấu chốt này, người ta có chịu giúp đỡ hay không đây?!
- Vị bằng hữu này là ta quen từ trước. Tô lão gia! Thời gian cấp bách, ta trước hết xin cáo từ.
Hạ Ngôn ôm quyền chào, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa.
- Phụ thân!
Tô Cầm nhìn bóng lưng Hạ Ngôn biến mất. Ánh mắt chuyển sang nhìn phụ thân mình.
- Hạ Ngôn tiên sinh này, thật sự là người hiếm thấy! Tuổi trẻ mà thực lực cường đại như vậy! Xem ra kiện đồ vật kia thích hợp với Hạ Ngôn tiên sinh đây!
Tô Cách lại nói ra một câu thật khó hiểu.
Đồng thời ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
- Phụ thân! Ý người nói là...
Thân thể mềm mại của Tô Cầm run lên.
- Lão gia, tiểu thư! Các người nói cái gì vậy?
Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn hai người.
- Kiện đồ vật kia ta đã bảo quản hai mươi năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó. Hiện tại, Hạ Ngôn tiên sinh hẳn là nên thu nhận nó!
Tô Cách không có trả lời Tiểu Hoa, vẫn thấp giọng lẩm bẩm nói.
- Phụ thân! Vậy người tính giao vật đó cho hắn sao?
Giọng Tô Cầm cũng có chút kích động.
- Ừ! Nếu Hạ Ngôn tiên sinh thật sự quay lại, ta sẽ...
Tô Cách chậm rãi nói:
- Ta có giữ nó cũng vô dụng! Bí điển Thần cấp! Ha ha! Rất nhiều cường giả đều muốn có nó đấy!
Tô Cầm gật gật đầu:
- Hạ Ngôn tiên sinh quả thật xứng đáng nhận bản bí tịch này.
- Nhưng mà Tống gia thế lớn, không biết lát nữa sẽ phát sinh hậu quả như thế nào!
Tô Cầm vẫn lo lắng.
- Ồ!?
Hạ Ngôn vận chuyển linh lực, rất nhanh đi về phía Học Viện Tử Diệp, lại đột nhiên phát hiện Tử Vân trong đan điền có chút biến hoá nhỏ:" Tử Vân trong Linh Hải, dường như lại lớn hơn một chút, linh lực đã gia tăng rồi!"
Đối với linh lực trong cơ thể, Hạ Ngôn phi thường quen thuộc!
Hiển nhiên, linh lực gia tăng này là vừa rồi khi hắn chiến đầu đã phát sinh.
Trên mặt Hạ Ngôn ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ vui mừng.
"Vừa rồi Vinh tiên sinh đột nhiên đánh lén ta, không ngờ lại kích thích Tử Vân của ta lớn hơn! Linh lực cũng gia tăng không ít!" Thân ảnh Hạ Ngôn rất nhanh xuyên qua các con đường.
Tới trước cửa học viện, lấy giấy chứng nhận học viên đưa cho hộ vệ, Hạ Ngôn liền rất nhanh vào trong Học Viện, hướng tới khu Vị Uơng Sơn đi về khu luyện tập đặc biệt của Học Viện.
Dọc đường, Hạ Ngôn gặp không ít học viên sơ cấp, tuy nhiên hắn vẫn không dừng lại.
Thời gian cấp bách, hắn phải nhanh chóng tìm được Lý Xuân Nguyên, sau đó còn quay lại Tô gia. Vừa rồi thấy vẻ độc ác của Tống Ngọc Hâm cùng Vinh tiên sinh, Hạ Ngôn cũng rất lo lắng an nguy của Tô gia. Nếu Tô Cầm kiên trì không đáp ứng gả cho Tống Ngọc Hâm, tên Tống Ngọc Hâm kia thẹn quá hoa giận, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với bọn họ.
Các ý niệm xoay chuyển trong đầu, một lát sau hắn đã chạy tới khu luyện tập của học viên đặc biệt phía sau Vị Ương sơn.
← Ch. 0168 | Ch. 0170 → |