← Ch.0536 | Ch.0538 → |
- Hy vọng bệnh tình, của phụ thân có thể tiến triển tốt!
Thiếu niên độc hành trên cánh đồng rộng bát ngát, thân hình hơi gầy gò, trên mặt hơi ứng đỏ. Sau lưng hắn có một cái giỏ tre thô sơ. Con đường nhỏ dưới chân hắn chính là nối liền với một dãy núi tên là Kỳ Lam sơn. Mục đích mà thiếu niên này lên núi chính là muốn thu thập một ít dược liệu. Đây đã là lần thứ tư trong tháng mà hắn lên Kỳ Lam sơn.
Kỳ Lam sơn cũng chính là một ngọn núi hiểm yếu thuộc về thành Ly Hỏa. Ở Đại Lục Ám Dạ, nơi nơi đều là cao sơn thâm cốc. Thậm chí có thể nói gần như mỗi cái thành thị nơi này đều được bao bọc bốn phía bởi các dãy núi cao. Mà Kỳ Lam sơn này cũng rất nổi tiếng trên khắp Đại Lục Ám Dạ.
Số lượng dược liệu xuất thân từ Kỳ Lam sơn này cũng không ít. Tuy nhiên đều là những dược liệu có phẩm cấp khá thấp. Dù vậy, vẫn có không ít người nghèo khổ vẫn hằng ngày lên Kỳ Lam sơn để thu thập những dược liệu không quá giá trị này. Nguyên nhân khiến Kỳ Lam sơn nổi tiếng cũng không phải là do sản xuất ra dược liệu mà là ở sự hiểm trở của địa hình. Cho dù một số người tu luyện hậu thiên, nếu lên Kỳ Lam sơn đều có thể gặp phải không ít nguy hiểm trí mạng.
Mỗi ngày đều có không ít người bỏ mạng ở trong các ngọn núi trên dãy Kỳ Lam Sơn này. Truyền thuyết nói rằng thi cốt dưới các vách núi của Kỳ Lam sơn này đã phủ kín toàn bộ các khe núi, không thể đếm hết được. Nguyên nhân là vì như thế mà dược liệu ở trên Kỳ Lam sơn này cũng nhiều hơn những dãy núi khác một chút. So với những ngọn núi khác, xác suất thành công thu thập được dược liệu ở trên Kỳ Lam sơn này lớn hơn rất nhiều.
Nhưng không ai không quý trọng sinh mệnh của chính mình. Cho nên, những người đi lên Kỳ Lam sơn thường đều là những người khổ cực rất cần tiền bạc. Người thiếu niên này là một người như thế.
Phụ thân hắn lâm bệnh nặng. Để chữa bệnh cho phụ thân, từ khi mười lăm tuổi hắn đã thường xuyên phải lên Kỳ Lam sơn. Hắn vận khí cũng khá tốt, trong hơn một năm này, hắn luôn thu thập được một số dược liệu. Tuy rằng đã mấy lần gặp phải nguy hiển nhưng hắn vẫn ngoan cường sống sót.
Đôi khi, hắn thật sự muốn được ngủ mãi mãi không cần tỉnh lại. Nhưng vì nghĩ tới phụ thân của mình vẫn đang chịu sự tra tấn của bệnh tật, hắn lại mang giỏ tre lên lưng, bước chân lên Kỳ Lam sơn. Hạ Ngôn vẫn luôn chậm rãi phi hành trên không trung, đồng hành cùng người thiếu niên này. Thời gian chậm rãi trôi qua. Hạ Ngôn vẫn không vội vã ra tay với thiếu niên này. Đương nhiên Hạ Ngôn cảm giác được thiếu niên này cũng chỉ là một người bình thường. Từ trang phục và chiếc giỏ tre trên lưng kia thì thiếu niên này hẳn là đang đi thu thập một cái gì đó.
Trong tầm mắt Hạ Ngôn, tòa Kỳ Lam sơn hiểm trở ở ngoài hai mươi dặm kia cũng không mơ hồ.
Hạ Ngôn nhìn thân hình gầy yếu của thiếu niên này, thấy hai mắt hắn lại sáng ngời hữu thần. Chứng tỏ tín niệm trong lòng cho hắn hy vọng, cho hắn mong chờ.
Ánh mắt thiếu niên này khiến Hạ Ngôn nhớ tới chính bản thân mình nhiều năm trước. Khi đó, những đường kinh mạch của mình không thể đả thông bình thường. Chính vì trong lòng có một phần chấp niệm mới không buông tha cho việc tu luyện.
Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấy một người thanh niên hơn hai mươi tuổi mộc mạc khác đang ở phía trước, chính là đang ngược hướng thiếu niên này. Thiếu niên kia cũng mang một chiếc giỏ tre trên lưng, trong đó là hai gốc dược liệu cấp thấp. Khuôn mặt thanh niên hơn hai mươi tuổi kia mang theo một vẻ tươi cười thỏa mãn.
Một lát sau, hai người gặp nhau. Hai người này dĩ nhiên là quen biết nhau. Sau khi chạm mặt nhau, hai người dừng thân lại.
- Húc Minh, ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại định lên núi hái thuốc à?
Thanh niên hơn hai mươi tuổi kia nhìn thấy Húc Minh, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt hỏi lại.
- Ha ha. Mặc đại ca, ba ngày trước huynh lên núi, hiện tại khẳng định, là có thu hoạch tốt đi!?
Thiếu niên nhìn người thanh niên lớn hơn một chút kia cười nói.
- ừm! Thu thập được hai gốc dược thảo sơ cấp!
Thanh niên họ Mặc kia cười cười, chợt nói thêm:
- Húc Minh, ngươi thật là liều! Ba ngày trước, ngươi vừa từ trên Kỳ Lam sơn xuống, giờ lại lên núi sao?! Ba ngày trước, không phải là ngươi đã tìm được một gốc dược liệu trung cấp sao!?
Mỗi lần lên núi đều tương đương một lần đánh bạc mà tiền đặt cược chính là sinh mệnh của chính mình. Người tu luyện hậu thiên đi lên Kỳ Lam sơn đều tuỳ thời có thể mất mạng nữa là người bình thường.
Nghe được người họ Mặc nói thế sắc mặt Húc Minh cũng hơi ảm đạm xuống.
- Húc Minh à, ta biết ngươi lo cho bệnh tình phụ thân ngươi, nếu muốn chữa khỏi hẳn bệnh thì ngươi cũng không thể không bận tâm tới bản thân mình! Phụ thân ngươi chỉ có mình ngươi là người thân nữa, nếu ngươi chết đi thì ai chiếu cố cho phụ thân ngươi?!
Người họ Mặc thở dài nói. Người trẻ tuổi họ Mặc này đúng là rất thân quen với Húc Minh.
Hạ Ngôn ở trên không nghe hết cuộc đối thoại của hai người này.
- Mặc đại ca, những điều huynh nói ta hiểu hết, nhưng.
Khuôn mặt Húc Minh đầy vẻ lo lắng.
- Sự tình nhà ta thì ta biết chứ. Vì chữa bệnh cho phụ thân ta cũng đã vay mượn rất nhiều. Ba ngày trước, ta vận khí tốt nên tìm được một gốc dược liệu trung cấp, bán được ba mươi lăm kim tệ. Nhưng những kim tệ này còn chưa kịp mua thuốc cho phụ thân thì đã bị Trương Phóng đoạt hết.
Húc Minh vay nợ tên Trương Phóng kia.
- Trương Phóng?
Người họ Mặc nghe tới cái tên này không khỏi bặm môi, giọng nói mang thẻo vẻ giận dữ:
- Tên ác ôn, khi thiện sợ ác! Sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi!
- Hài!
Húc Minh thở dài một tiếng, chợt hai mắt sáng bừng lên, mong chờ nói:
- Hy vọng lần này ta lại thu thập được một gốc dược liệu trung cấp. Ha ha, nếu ta có thể thu thập được hai cây thì có thể trả hết nợ nần cho Trương Phóng rồi!
- ừm. Húc Minh, vậy ngươi đi cẩn thận chút. Gần đây nghe nói trong núi có mấy con dã thú thường xuyên qua lại. Không ít người lên núi hái thuốc đã bị dã thú ăn thịt. Khuôn mặt Mặc đại ca này nghiêm túc dặn dò.
- ừm, ta sẽ cẩn thận!
Húc Minh gật gật đầu, vẻ mặt rất kiên nghị.
- Mặc đại ca, ta lên núi đây! Không thu thập được dược liệu ta sẽ không xuống núi!
- Ngươi đi đi, đừng lo lắng phụ thân ngươi. Mấy ngày nay ta sẽ qua đó chăm sóc phụ thân ngươi cho.
Mặc đại ca gật đầu.
Chân núi Kỳ Lam sơn.
- Tới rồi!
Húc Minh dừng lại dưới chân núi, thân hình gầy yếu lại ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm:
- Thượng thiên nhân từ, xin cho ta hái được một gốc dược liệu trung cấp đi! Như thế ta có thể mua được thuốc cho phụ thân!
Nói xong, Húc Minh bắt đầu lên núi.
Kỳ Lam sơn này thật sự cực kỳ hiểm trở, từ chân núi đi lên liền đã rất dốc đứng. Nếu muốn lên núi quả thực cần phải tiêu tốn không ít khí lực. Khó trách đến những người tu luyện Hậu thiên cũng không muốn lên.
Mà những người tu luyện Tiên thiên cũng rất ít khi đi lên Kỳ Lam sơn. Trên Kỳ Lam sơn này, ngay cả dược liệu trung cấp đều rất ít, gần như toàn bộ đều là dược liệu sơ cấp. Đối với cường giả Tiên thiên thì tiêu phí nhiều thời gian như thế mà để tìm những dược liệu sơ cấp thì cũng không có lợi ích gì nhiều.
Tốn mất ba cái thời thần, Húc Minh mới có thể đi lên tới đỉnh của ngọn núi đầu tiên. Mà ngọn núi này không biết đã bị bao nhiêu người tìm kiếm, căn bản không thể tìm được chút dược thảo nào. Nếu muốn thu thập dược liệu thì nhất định phải lên những ngọn núi thứ hai. Trên ngọn núi thứ hai nếu vận khí tốt thì thật sự có thể tim được một số dược liệu sơ cấp.
Tới ngọn núi thứ nhất, Húc Minh lau đi mồ hôi từ trước ngực áo lấy ra một chiếc bánh nướng màu đen đã khô quắt, há mồm ăn từng miếng lớn. Hắn căn bản không biết rằng trên đầu hắn luôn có một người đang kiên nhẫn theo dõi mình.
Sau khi ăn hết chiếc bánh này, Húc Minh cũng không nghỉ ngơi mà lập tức trèo sang ngọn núi thứ hai. Ngọn núi này thậm chí còn hung hiểm hơn cả ngọn núi đầu tiên.
Tốn hết tận năm canh giờ, Húc Minh mới đi tới được chính giữa ngọn núi thứ hai tìm được một chỗ bằng phẳng để nghỉ ngơi. Lúc này đã là sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất.
Húc Minh vẫn mặc một bộ quần áo mỏng manh, dường như cũng không cảm giác được hàn khí trong núi. Hắn nghỉ ngơi một lúc lại đứng lên, tiếp tục trèo lên phía trên. Tới buổi chiều, Húc Minh rốt cuộc đi tới đỉnh ngọn núi thứ hai. Sau khi tới nơi này đã có thể nhìn được dãy núi liên miên không dứt ở phía sau. Tìm kiếm dược thảo là đi tìm hết ngọn núi này tới ngọn núi khác. Nếu may mắn thì có thể tìm đươc một số dược thảo sinh trưởng ở những nơi hiểm ác. Cho dù là dược thảo sơ cấp cũng không dễ dàng tìm được.
Thời gian lại trôi qua một ngày! Húc Minh vẫn chưa thu hoạch được gì.
- Nếu có thêm chiếc bánh nướng nữa thì tốt rồi!
Húc Minh ngồi dưới một thân cây, nhìn về ngọn núi xa xa, lầm bầm nói. Hắn xoa xoa cái bụng của mình, nơi đó thỉnh thoảng vẫn truyền ra vài tiếng bụng sôi.
Hạ Ngôn nhận thấy rằng suốt mười hai canh giờ qua. Húc Minh cũng không ăn thêm lương khô. Hạ Ngôn cảm thấy Húc Minh có thể đã hết lương khô rồi. Tên Húc Minh này vào núi không ngờ chỉ mang theo ba chiếc bánh nướng, hơn nữa toàn là thứ vừa cứng vừa mốc. Hạ Ngôn không khỏi lắc đầu.
- Tên Húc Minh này thậm chí còn khổ cực hơn ta lúc trước rất nhiều!
Hạ Ngôn cũng không khỏi cảm động! Kỳ thật, Hạ Ngôn cũng không có chút thù oán gì với người của Đại Lục Ám Dạ. Hơn nữa, mẫu thân hắn chính là người của Đại Lục Ám Dạ. Do đó, một nửa Hạ Ngôn cũng coi như là người của Đại Lục Ám Dạ.
- Quên đi, nếu khiến ta gặp hắn, lại để ta biết được hoàn cảnh của hắn thì giúp hắn một lần vậy!
Hạ Ngôn thầm nhủ trong lòng. Sau đó, thân ảnh Hạ Ngôn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này. Thần thức của hắn tản ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
- Dược thảo sơ cấp, không cần!
- Vẫn là dược thảo sơ cấp!
- Lại là dược thảo sơ cấp. Trên ngọn núi này dường như ngay cả dược liệu trung cấp cũng khan hiếm như thế sao!
Hạ Ngôn khẽ cau mày, tiếp tục tìm kiếm ở ngọn núi tiếp theo.
Sau thời gian một nén nhang!
- Ha ha, rốt cuộc tìm được một dược liệu trung cấp! Hẳn là có thể bán được mấy chục kim tệ. Hạ Ngôn tuỳ tay phất lên, cây dược liệu trung cấp sinh trưởng trên vách đá kia lập tức xuất hiện trong tay Hạ Ngôn.
- Một gốc cây chỉ sợ không đủ, ta tìm thêm xem sao!
Trong lòng nghĩ thế, thân ảnh Hạ Ngôn lại xuất hiện tại một ngọn núi khác.
- Không tồi chỉ mất thời gian nửa chén trà lại tìm thêm được một gốc! Ồ? Không đúng, hoá ra lại là ba gốc dược liệu trung cấp ở cùng một chỗ!
Sắc mặt Hạ Ngôn hiện lên vẻ vui mừng, ngón tay búng ra một đạo linh lực. Ba gốc dược liệu liền xuất hiện trong tay Hạ Ngôn
← Ch. 0536 | Ch. 0538 → |