Vay nóng Tima

Truyện:Dược Thần - Chương 0926

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 0926: Lôi Nặc xuất quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Shopee


Những ngày tiếp theo Kiệt Sâm cùng Đề Da Lợi Á hoàng tử bọn họ du lãm Ngọc Linh Thành đồng thời an bài một ít sự tình của Thải Hồng Tháp, dù sao trong ý định tiếp theo của Kiệt Sâm, chỉ cần xong sự tình đấu giá hội hắn chuẩn bị mang theo Lạc Khố Ân đi Hỗn Loạn Lĩnh gặp phụ thân của mình cùng A Cơ Mễ Đức bọn họ.

Rốt cục sang ngày thứ năm bốn người Đề Da Lợi Á hoàng tử chuẩn bị quay về đế đô.

Vì cảm tạ Đề Da Lợi Á hoàng tử bọn họ đến cổ động, Kiệt Sâm đều tặng lễ vật cho bốn người.

Đối với ba người Kha Nhĩ Sâm, Hi Mông Tư cùng Ba Liên Đạt Nhân, Kiệt Sâm cho mỗi người cách điều chế một loại linh dược.

Ngay lúc ban đầu Kha Nhĩ Sâm bọn họ còn chưa thèm để ý, dù sao ba người bọn họ một là cao tầng Linh Dược Sư Tháp, hai người là đại sư Linh Dược Sư Viện đế quốc, đối với người khác mà nói có lẽ tìm kiếm cách điều chế linh dược là vô cùng khó khăn, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng.

Nhưng khi bọn họ chứng kiến cách điều chế trong tay, ba người đều sợ ngây người, ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn cuồng nhiệt.

Kiệt Sâm cho bọn họ cách điều chế cũng không phải cách điều chế bình thường, mà giống như kiểu điều chế cải tiến bát giai trị liệu dược tề kiểu mới của Hi Mông Tư đại sư.

Kiệt Sâm đến từ đời sau, cách điều chế linh dược tề trong đầu thật sự có rất nhiều, trong đó tuyệt đại đa số đều vượt xa khỏi tri thức thời đại này, tùy tiện lấy ra một chút đều có thể làm linh dược sư điên cuồng, đương nhiên chính bởi vì như thế nên Kiệt Sâm mới không dám tùy ý đưa ra.

Mà Đề Da Lợi Á hoàng tử, Kiệt Sâm tặng một bình hoàng cấp linh dược tề thất giai.

Ngay lúc ban đầu Đề Da Lợi Á hoàng tử còn từ chối, tuy hoàng cấp linh dược tề làm các tỉnh đốc đều xem như bảo bối, nhưng hắn là hoàng tử đế quốc cũng không quá quan tâm đồ vật này.

Nhưng đợi đến khi Đề Da Lợi Á hoàng tử biết rõ công hiệu của linh dược tề, hắn liền đoạt lấy trong tay Kiệt Sâm, sau đó xem như bảo bối bỏ vào trong không gian giới chỉ của mình.

Bình hoàng cấp linh dược tề kia là Kiệt Sâm chuyên môn phối chế ra dùng tăng lên nồng độ huyết mạch trong thân thể Đề Da Lợi Á hoàng tử, có thể làm huyết mạch của hắn càng thêm tinh thuần, khi tu luyện công pháp gia tộc càng thêm thuận buồm xuôi gió, sau này muốn tăng lên cấp bậc cũng sẽ nhanh hơn.

Sau khi đưa tiễn bốn người Đề Da Lợi Á hoàng tử, Kiệt Sâm biết rõ đã tới lúc mình mang theo Lạc Khố Ân tiến về Hỗn Loạn Lĩnh.

Ngày hôm sau Kiệt Sâm an bài xong xuôi hết thảy liền cùng Lạc Khố Ân lặng yên rời khỏi Ngọc Linh Thành, bước lên con đường quay về Hỗn Loạn Lĩnh.

Hỗn Loạn Lĩnh, Tích Lan Thành.

Tích Lan Thành nằm phía đông Hỗn Loạn Lĩnh, là một trong vài tòa thành trì cỡ lớn không nhiều phía đông, cũng là một trong mấy chục tòa thành trì quy mô lớn của Hỗn Loạn Lĩnh, có vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu.

Giờ phút này tòa thành vốn thật phồn hoa cường thịnh nhưng đã biến thành một mảnh bừa bộn, đại đội binh sĩ đang thanh lý đại lượng thi thể trong thành trì, trong cảnh hoang tàn đổ nát thê lương không ngừng có khói đặc bốc lên, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất tạo cho người một loại cảm giác hoang vu thê thảm.

Những binh lính kia sắc mặt dữ tợn, không ngừng sưu tầm khắp hai bên đường, thanh âm đập phá đùng đùng vang lên bên tai không dứt, toàn bộ Tích Lan Thành biến thành một mảnh tiêu điều.

Ở vị trí cửa thành phía đông Tích Lan Thành, một nhóm trung niên nhân khí thế bưu hãn, trong người tản mát ra khí tức linh lực mạnh mẽ đang đứng, nhìn lên bầu trời phía đông.

Từ khí tức toát ra trên nhóm người kia là có thể thấy được những người này đều là hoàng linh sư thất giai, cũng là thủ lĩnh của thập tam vương quốc tham gia tấn công Hỗn Loạn Lĩnh lần này.

- Toa Lãng, khi nãy các binh sĩ đã sưu tầm qua rồi, Tích Lan Thành cũng giống như những thành trì trước kia, trước khi chúng ta phá thành đại bộ phận người đã được chuyển đi, hơn nữa rất nhiều vật phẩm quý trọng đều được mang đi, Linh Dược Sư hiệp hội cùng thành chủ phủ đều bị chuyển sạch sẽ hoàn toàn, cả một cọng lông cũng không tìm được, thật là đáng chết!

Một nam nhân bưu hãn mặt mày đỏ bừng ồm ồm mắng to.

- Hừ, dạo gần đây binh sĩ Hỗn Loạn Lĩnh cùng dân chúng càng lúc càng biết trốn tránh, một khi không địch lại thì lập tức bỏ chạy ngay cả bóng người cũng không thấy, vứt bỏ lại một tòa thành trống, thật sự là nhát như chuột!

Một trung niên nhân khác hừ lạnh lên tiếng.

- Những binh lính thì không nói gì, mấu chốt là đám hoàng linh sư của Hỗn Loạn Lĩnh, ngay từ đầu sau khi bị chúng ta đánh chết hai tên hiện tại nguyên một đám biết học khôn, một khi tình huống không đúng liền uống linh dược tề sau đó thoát ly chiến trường, hiện tại nhiều ngày như vậy ngoại trừ ban đầu đánh chết được hai tên hoàng linh sư thất giai kia, còn chưa đánh chết được thêm người nào, ngược lại bởi vì chúng ta truy kích quá sâu không cẩn thận lại bị chết hai người, thật sự là xui!

- Ha ha, dù sao chết là Thanh Thạch vương quốc Cao Đăng cùng Á Địa vương quốc Ca Địch Á, chỉ cần không phải Hải Môn vương quốc ta là được!

Nam nhân mặt đỏ cười nói, trong mắt mang theo vẻ khinh thường:

- Cao Đăng cùng Ca Địch Á kia cũng chỉ là hoàng linh sư thất giai đê cấp, vì chiến công, vì muốn bắt được thêm linh dược sư luôn liều lĩnh xông lên trước, thật sự là ngu ngốc, tuy nhân số cùng thực lực của đối phương không bằng chúng ta nhưng không phải chỉ hai hoàng linh sư thất giai đê cấp đủ khả năng đối phó, ngu ngốc xông lên không phải là đi tìm chết sao!

- Cáp Địch, đã đủ rồi, hiện tại nam vực thập tam vương quốc là một thể, ta mặc kệ Hải Môn vương quốc cùng Thanh Thạch vương quốc và Á Địa vương quốc trước kia có ân oán gì, hiện tại chúng ta đều là chiến hữu, nếu để cho ta nghe được ngươi còn nói như vậy cũng đừng trách tổng chỉ huy như ta không khách khí đối với ngươi, đem ngươi điều sang đội ngũ khác!

Đứng trước đám người là một trung niên nhân sắc mặt nghiêm túc cương nghị mặc trường bào màu vàng, trong miệng lạnh lùng lên tiếng biểu lộ đạm mạc.

Nam nhân mặt đỏ lập tức im miệng không nói tiếp, tuy hắn cùng Toa Lãng đều là hoàng linh sư thất giai cao cấp nhưng Toa Lãng là đệ tam cao thủ của đệ nhất vương quốc Địch Khắc trong thập tam vương quốc, phía trước có đệ nhất cao thủ Sử Lai Mẫu tọa trấn, tuy trên thực lực hắn không sợ Toa Lãng nhưng căn bản không dám trêu chọc người kia.

Đúng lúc này...

Xa xa trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh màu đen nhanh như thiểm điện hướng bên này bay vút tới.

Mấy điểm đen kia ban đầu chỉ như hạt vừng nhưng sau một lát biến thành lớn hơn, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc mấy đạo thân ảnh đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Chứng kiến mấy người kia, mấy người đang đứng thủ hộ ngay cửa thành liền trở nên nghiêm túc, cung kính nhìn mấy thân ảnh đang bay tới kia.

- Sưu! Sưu! Sưu!

Sáu tiếng xé gió vang lên, ngay lập tức sáu người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt nhóm người kia, uy áp đáng sợ từ trên sáu người nọ không ngừng phóng thích, làm mười tên hoàng linh sư thất giai có loại cảm giác không thở nổi.

Đế cấp uy áp, sáu người nọ đều là đế linh sư bát giai.

- Đại nhân!

Một đám hoàng linh sư đều cung kính lên tiếng.

Sáu người kia đều gật gật đầu, sau đó một đám người đi thẳng vào Tích Lan Thành.

Một lát sau bên trong đại sảnh thành chủ phủ Tích Lan Thành, sáu người ngồi vào chỗ của mình, mà gần mười hoàng linh sư cung kính đứng ngay trung ương đại sảnh.

- Toa Lãng, tình huống bây giờ thế nào rồi?

Trong sáu gã đế linh sư, đầu lĩnh là một tráng hán khôi ngô tóc nâu xoắn, vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi.

- Sử Lai Mỗ đại nhân...

Trung niên nhân mặc áo vàng lúc này tiến lên một bước, cung kính lên tiếng nói:

- Trước mắt chúng tôi đem đội ngũ phân thành ba đường xuất phát, trong đó đạo quân của chúng tôi là quân chủ lực, chủ yếu là thẳng công tới Hỗn Loạn Thành, mà hai đạo còn lại thì phân biệt khuếch tán hai đầu, chủ yếu là công phá chiếm lĩnh thành trì hai bên, trước mắt ba đội ngũ xuất phát cũng rất thuận lợi, chúng ta đẩy mạnh đối phương liên tiếp bại lui, hiện tại chúng ta đang ở Tích Lan Thành, đã tiến vào được hai phần ba diện tích từ biên cảnh tới Hỗn Loạn Thành, dự tính còn cần hai mươi ngày thời gian là có thể tiến tới Hỗn Loạn Thành!

- Ân, ngươi làm rất tốt!

Sử Lai Mẫu gật gật đầu:

- Nhưng đội ngũ xuất phát còn cần nhanh hơn một chút, hai mươi ngày quá lâu, chúng ta không đợi được lâu như vậy!

- Dạ, đại nhân!

Toa Lãng cung kính đáp.

- Trong tình báo của ngươi nhắc tới tin tức Linh Thần bảo tàng, tình huống bây giờ như thế nào rồi? Là thật hay không?

Sử Lai Mỗ lại lên tiếng, mà thanh âm hắn vừa rơi xuống năm đế linh sư đến cùng hắn đều đưa ánh mắt nhìn lên người Toa Lãng.

- Đại nhân, chúng ta đã tìm hiểu qua, tin tức hoàn toàn là thật!

Toa Lãng có chút kích động:

- Tận sâu trong Vân Vụ chiểu trạch, đích thật có một địa phương tên là Tử Vong Mê Cung, sáu năm trước bát đại gia tộc Hỗn Loạn Lĩnh cùng nhau phái người tiến vào Tử Vong Mê Cung cuối cùng chỉ còn lại người của hai gia tộc đi ra, về sau lại bị thế lực khác đánh chết, sau đó thế lực kia thành lập Linh Dược Sư hiệp hội tại Hỗn Loạn Lĩnh, thống nhất Hỗn Loạn Lĩnh, chúng ta từ dư nghiệt của hai đại gia tộc kia biết được sự tình về Linh Thần bảo tàng!

- Bất quá...

Nói tới đây, chân mày Toa Lãng không khỏi nhíu lại:

- Căn cứ theo chúng ta nghe ngóng, cũng đã nhận được một tin tức kinh người, thủ lĩnh chính thức của Hỗn Loạn Lĩnh cũng không phải linh dược hoàng sư thất giai A Cơ Mễ Đức, mà là hai người tên Lôi Nặc cùng Kiệt Tư, trong đó Kiệt Tư là một thiếu niên, mà Lôi Nặc tựa hồ là người hầu của hắn, hơn nữa căn cứ theo chúng ta tìm hiểu Lôi Nặc tựa hồ đã tới cảnh giới đế linh sư bát giai, hiện tại hai người kia suốt sáu năm qua không xuất hiện trước mặt người khác, tựa hồ không có mặt tại Hỗn Loạn Lĩnh, trước mắt chúng ta còn chưa tra xét được thân phận chân thật của hai người này!

- Đây là tư liệu chuyện quan hệ tới sáu năm trước...

Toa Lãng lấy ra mấy phần tư liệu trên người đưa cho sáu gã đế linh sư.

Thân phận thật sự của Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc thì Lôi Nặc cũng chỉ nói với A Cơ Mễ Đức bọn họ mà thôi, bởi vậy toàn bộ dân chúng Hỗn Loạn Lĩnh không biết thân phận thật sự của hai người, Toa Lãng tự nhiên không tìm hiểu được.

Mấy tên đế linh sư tiếp nhận được tư liệu đều xem thật nhanh, lập tức trong mắt chợt phát sáng lên.

- Thật sự là Linh Thần bảo tàng?

Mấy tên đế linh sư liếc nhìn nhau, trong đôi mắt mang theo vẻ kích động.

Vốn cuộc chiến của nam vực thập tam vương quốc phát động công kích Hỗn Loạn Lĩnh chỉ với ý đồ cướp đoạt tài nguyên linh dược sư mà thôi, Sử Lai Mỗ bọn hắn cũng không chuẩn bị tham dự vào cuộc chiến tranh kia, nhưng trong lúc vô tình Toa Lãng bọn hắn lại nhận được tin tình báo về bảo tàng hơn nữa còn truyền trở về vương quốc.

Sau khi biết được tin tức này đám người Sử Lai Mỗ trải qua thương thảo mới quyết định cho Toa Lãng bọn hắn mạnh mẽ công kích, dùng tốc độ nhanh nhất đánh tới Hỗn Loạn Thành, đồng thời sáu người Sử Lai Mỗ cũng đi tới tiền tuyến.

Hiện tại lấy được tin tức xác thực, bọn hắn lập tức liền kích động.

- Lôi Nặc, đế linh sư bát giai, Kiệt Tư, linh dược đại sư, thực lực không biết?

Trong miệng Sử Lai Mỗ thì thào, ngay lập tức đôi mắt bắn ra một đoàn tinh mang.

- Toa Lãng, bằng tốc độ nhanh nhất công phá Hỗn Loạn Thành, hơn nữa nhất định phải thăm dò được tin tức của Lôi Nặc cùng Kiệt Tư với Linh Thần bảo tàng, ta muốn biết rốt cục bên trong có ẩn chứa chuyện gì?

Sử Lai Mỗ lạnh lùng lên tiếng.

- Dạ!

Toa Lãng cao giọng đáp.

Lúc này đội ngũ nam vực thập tam vương quốc lại lần nữa mãnh liệt công kích về phía trước, chiếm lĩnh từng tòa thành trì, binh lâm Hỗn Loạn Thành.

Mà lúc này tận sâu trong Vân Vụ chiểu trạch, Thái Sâm tộc trưởng uống vào Khu Độc dược tề không ngừng bay nhanh trong hồng sắc độc vụ tìm kiếm.

- Rốt cục Tử Vong Mê Cung ở nơi nào? Trên bản đồ A Cơ Mễ Đức đưa cho ta nói là gần ở đây, sao ta tìm nhiều ngày như vậy vì sao vẫn không tìm được?

Ánh mắt Thái Sâm tộc trưởng đầy vẻ lo lắng, trên trán đẫm mồ hôi, linh lực lưu chuyển không ngừng bay nhanh.

Nhiều ngày như vậy mỗi lần hắn chỉ uống một ít Khu Độc dược tề, hôm nay hắn chỉ còn lại một ít, nếu còn không tìm được Tử Vong Mê Cung một khi không có Khu Độc dược tề hắn chắc chắn phải chết trong hồng sắc độc vụ nơi này.

Ngay khi trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng...

Đột nhiên xa xa hồng sắc độc vụ tản ra, một tòa cung điện khổng lồ như một tòa thành trì ẩn hiện ngay trước mặt của hắn.

- Tử Vong Mê Cung, là Tử Vong Mê Cung!

Trong đôi mắt Thái Sâm tộc trưởng hiện lên vẻ vui mừng, sau đó nhanh như thiểm điện xông tới chỗ cung điện, tiến nhập vào biên giới Tử Vong Mê Cung.

- Lôi Nặc đại nhân!

Trong miệng Thái Sâm tộc trưởng hô to.

Ngay khi Thái Sâm vừa hô to, trên một mảnh đất trống cách hắn không xa một đạo kim sắc quang mang bỗng nhiên sáng lên, ngay lập tức hào quang thu liễm, một nam tử cao lớn toàn thân tản ra khí tức kinh người xuất hiện trong kim mang.

- Thái Sâm, sao ngươi tìm tới đây? Sao vậy, Hỗn Loạn Lĩnh xảy ra chuyện gì hay sao?

Thanh âm trầm ổn vang lên bên tai Thái Sâm tộc trưởng, người kia chính là phụ thân của Kiệt Sâm, Bá Đế Lôi Nặc!

- Lôi Nặc đại nhân!

Nhìn thấy Lôi Nặc, Thái Sâm kích động kêu lên.

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, chân mày Lôi Nặc không khỏi nhíu lại, theo biểu hiện của Thái Sâm, hắn có thể cảm nhận được tựa hồ Hỗn Loạn Lĩnh đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Hắn đưa mắt dò hỏi nhìn lên người Thái Sâm.

- Lôi Nặc đại nhân, hiện tại Hỗn Loạn Lĩnh sắp bị thất thủ, mọi người đang cần ngài!

Thái Sâm tộc trưởng có chút nghẹn ngào lên tiếng.

- Chuyện gì xảy ra? Thái Sâm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lôi Nặc nhíu mày dò hỏi.

- Lôi Nặc đại nhân, sự tình là thế này, hơn một năm trước sau khi ngài bế quan chưa bao lâu, nam vực thập tam vương quốc đột nhiên phát động tiến công Hỗn Loạn Lĩnh chúng ta!

Ở bên ngoài Tử Vong Mê Cung, lúc này Thái Sâm tộc trưởng đem chuyện phát sinh trong một năm nay dùng tốc độ thật nhanh kể lại cho Lôi Nặc thật chi tiết.

- Hiện tại ta đã rời khỏi Hỗn Loạn Thành được mười ngày, ta cũng không biết hiện tại tình hình Hỗn Loạn Thành thế nào rồi, không biết đội ngũ nam vực thập tam vương quốc đã tấn công tới đâu?

Trên mặt Thái Sâm tràn ngập lo lắng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1687)