← Ch.0350 | Ch.0352 → |
Cương Thiết Bạo Hùng trong không trung phảng phất như một tia chớp màu đen, sau khi liên tiếp phát ra một loạt tiếng "ti ti" liền lẻn đến bên cạnh tên gầy gò định chạy trốn, hai tay đưa ra trực tiếp tóm lấy hắn.
- Grào!
Cương Thiết Bạo Hùng điên cuồng rống lên một tiếng, tiếp theo, tên gầy gò thực lực Đại Linh Sư hậu kỳ ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, thân thể đã bị xé rách thành hai mảnh.
Cảnh tượng này khiến bốn người còn lại như ruột gan vỡ nát. Quá khủng bố!
Máu đổ, óc trắng, nội tạng người rơi vãi ra đất, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập!
Linh Tông sơ kỳ không có lực trả đòn. Đại Linh Sư hậu kỳ ngay cả kêu thảm thiết còn không phát ra. Ngắn ngủi mấy hô hấp, liên tiếp hai người bị Cương Thiết Bạo Hùng đánh chết.
Hai người đó đều là muốn chạy trốn.
Cương Thiết Bạo Hùng cầm hai nửa thi thể trong tay vứt bỏ, xoay người, hai mắt đỏ thẫm một lần nữa chăm chú nhìn vào bốn người, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm.
- Tất cả mọi người đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần không nên ý đồ chạy trốn. Con Bạo Hùng này thực lực quá mạnh mẽ, chúng ta liều mạng cũng không phải đối thủ, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ đợi cường giả đến viện trợ.
Tên Linh Tông còn lại trầm giọng nói.
Hắn nhìn ra con Cương Thiết Bạo Hùng này coi bọn họ như đồ chơi, nếu không chạy trốn vậy còn có thể kéo dài được một đoạn thời gian.
Mấy người khác, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
- Nhìn kìa, mọi người mau nhìn!
Ở trong một thung lũng tại Hư Ảo Chi Cảnh, một nam tử mắt ti hí trong một tiểu đội tu luyện chỉ vào một cây thực vật màu tím, giọng nói kích động biến đổi:
- Đó là Long Linh Thảo! Trời ạ!
- Nhìn kìa, chúng ta đã gặp cái gì! Dược liệu đặc thù - Long Linh Thảo!
- Không, kia còn có một gốc, hai gốc, ba.
Tiểu đội năm người phát hiện bảy gốc Long Linh Thảo. Long Linh Thảo này là dược liệu đặc thù luyện đan dược cao cấp cùng đan dược đặc thù. Mỗi một gốc giá trị không thể đo lường.
-Ha ha!
Mấy người này đều điên cuồng cười ha ha, số Long Linh Thảo này hiện tại đều là của bọn họ.
- Mọi người nhanh chóng thu thập Long Linh Thảo, sau khi trở về do gia tộc phân phối!
Một gã trưởng giả lớn tuổi trong mắt lóe hào quang, cố gắng áp chế kích động trong lòng, trầm giọng nói.
- Cần thận một chút, ngàn vạn lần đừng làm hư! Dược liệu này đều là vật vô giá!
Một cường giả Linh Tông nhìn người bên cạnh một cái, quát lớn.
-Tê!
Đột nhiên, ngay tại giờ khắc này, một con mãng xà màu vàng to bằng cánh tay từ trong huyệt động thoát ra, tốc độ cực nhanh giống như một tia chớp màu vàng. Chỉ trong giây lát, nó liền phi tới bên cạnh một người ở gần nhất.
- Đó là cái gì?
Một tên Đại Linh Sư chỉ vào tia sáng màu vàng hoảng sợ hỏi.
-Á!
Đột nhiên, người vừa mới tiếp xúc tia sáng vàng phát ra một tiếng kêu thống khổ, tiếp theo toàn thân hắn bắt đầu biến thành màu đen. Chỉ sau vài hô hấp, người này liền ngã xuống đất, thất khiếu đổ máu mà chết.
- Độc thật khủng bố! Mọi người cẩn thận, đó là Kim Tuyến Xà kịch độc!
Tên trưởng giả lớn tuổi vội vàng quát.
Mà Kim Tuyến Xà kia sau khi giết chết một người, lè cái lưỡi màu vàng, cuộn mình trên một tảng đá lớn mở to mắt nhìn chằm chằm mọi người.
-Tê. Tê.
- Mọi người đừng nhúc nhích!
Trưởng giả lớn tuổi trong lòng khẽ động, dường như nghĩ tới điều gì.
- Kìim Tuyến Xà trong Tội Ác Sâm Lâm cũng không có tốc độ nhanh vậy, con này khác hẳn với mọi Kim Tuyến Xà trong Tội Ác Sâm Lâm. Mọi người cẩn thận một chút, nó rất có khả năng là linh thú.
Nghe lão già nói vậy, trên mặt mấy người đều toát mồ hôi hột.
Kim Tuyến Xà trong Tội Ác Sâm Lâm chỉ to bằng cổ tay, mà con Kìm Tuyến Xà này lại to bằng cánh tay.
Chỉ vừa đối mặt, một Đại Linh Sư liền bị cắn chết. Dã thú bình thường làm sao có thể làm được điều này? Kìm Tuyến Xà này hiển nhiên là linh thú, hơn nữa là linh thú phi thường lợi hại.
- Hạ Ngôn! Dường như chúng ta đã tới nơi.
Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn dọc theo đường đi hết sức cẩn thận, dựa theo lộ tuyến trên bản đồ không gặp được linh thú hung ác.
Hiện tại, bọn họ đã tới gần nơi đánh dấu vòng tròn màu đen trên bản đồ, theo lý mà nói, nơi này hẳn chính là Hư Ảo Thần Điện. Đương nhiên đây chính là người áo choàng kia nói trong đây có Hư Ảo Thân Điện. Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng cũng không xác định.
-Ừ!
Hạ Ngôn nhìn bản đồ, lại nhìn xem địa hình hoàn cảnh bốn phía, mày nhíu chặt.
- Nơi này, căn bản không có Hư Ảo Thần Điện nào cả!
Hạ Ngôn nhìn bốn phía, thì thào lẩm bẩm.
Chung quanh là một vùng trống trải, chỉ có một số tảng đá vụn.
- Tại sao lại vậy? Nơi này cái gì cũng không có, vậy tầm bản đồ này, còn giữ làm gì?
Hỏa Phượng Hoàng tức giận xé tấm bản đồ trong tay.
- Đừng gấp!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe.
- Không có bản đồ này chỉ sợ chúng ta khó đến được nơi đây. Dọc theo đường đi, chúng ta thường nghe được lân cận có tiếng rống của mãnh thú, nhưng ngay cả một con cũng chưa từng gặp. Rất có khả năng, chính là bởi vì chúng ta đi theo tuyến đường này.
Hạ Ngôn suy đoán.
-Hả?
Đôi mắt đẹp của Hỏa Phượng Hoàng nhướng lên:
- Ý ngươi là, chỉ có dựa theo lộ tuyến trên bản đồ mới không gặp phải dã thú? Vậy những người khác vào đây, đều rất có khả năng gặp dã thú?
- Có lẽ là vậy!
Hạ Ngôn nói.
Vừa rồi ở trên đường đi bọn họ nghe được một ít tiếng bình khí, tiếng rít gào, hiển nhiên có người chiến đấu với dã thú nơi này.
- Nhưng, chúng ta mặc dù tới nơi này cũng không thấy có gì cả. Vậy chúng ta tới đây còn có ý nghĩa sao?
Hỏa Phượng Hoàng có chút thất vọng.
- Chúng ta lại đi nhìn xung quanh, nếu thật sự không phát hiện gì, cứ dựa theo lộ tuyến trên bản đồ trở về!
Hạ Ngôn trầm ngâm một chút nói.
- Được!
Hỏa Phượng Hoàng lập tức gật đầu.
-Vù!
Hai người nhanh chóng lắc mình tới nơi đánh đấu vòng tròn đen trên bản đồ. Nơi này cũng chính là trung tâm Hư Ảo Chi Cảnh.
- Hỏa Phượng Hoàng, mau đến xem.
Hạ Ngôn trước tiến tới trung ương, hắn phát hiện trên mặt đất có một lốc xoáy màu đen. Bởi vì địa hình, chỉ có tới gần lốc xoáy thật gần mới có thể phát hiện ra. Cách lốc xoáy hơn hai thước là không nhìn thấy.
- Không.
Hạ Ngôn vừa hô lên với Hỏa Phượng Hoàng, đột nhiên một luồng sức hút cực lớn bao phủ toàn thân hắn.
Hạ Ngôn định hô lên "Không tốt" thì vừa dứt từ "Không" đã biến mất tại chỗ.
Hỏa Phượng Hoàng cách Hạ Ngôn cũng không xa, nghe được tiếng kêu của Hạ Ngôn, ánh mắt vừa chuyển sang thì đột nhiên thấy Hạ Ngôn đã biến mất.
Hỏa Phượng Hoàng cả kinh trong lòng, linh lực tràn ra dưới chân, nhoáng cái nhảy đến nơi Hạ Ngôn biến mất.
Nhưng, nơi này cái gì cũng không có, mà Hạ Ngôn cũng thật sự biến mất.
- Hạ Ngôn, ngươi ở đâu?
Hỏa Phượng Hoàng trong lòng hoảng sợ, ánh mắt vội vàng nhìn về bốn phía tìm kiếm bóng dáng Hạ Ngôn. Nhưng nơi này im ắng, hiển nhiên chỉ có mình nàng.
- Tại sao có thể như vậy?
Đối mắt đẹp của Hỏa Phượng Hoàng trợn tròn, cẩn thận tìm kiếm ở nơi này, nhưng vẫn không phát hiện điều gì khác thường.
Hạ Ngôn giống như bỗng dưng biến mất, không có bất kỳ tung tích.
- Hạ Ngôn vừa phát hiện cái gì? Hắn gọi ta qua khẳng định là phát hiện một vài thứ. Nhưng nơi này làm gì có thứ gì dị thường?
Mày liễu Hỏa Phượng Hoàng nhíu chặt, cái gì cũng không thấy chỉ nhìn thấy một ít đá vụn.
- Hạ Ngôn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hạ Ngôn, ngươi mau ra đây a!
Hỏa Phượng Hoàng muốn cho mình tỉnh táo lại, nhưng tình hình hiện tại khiến nàng không kìm nổi lo lắng trong lòng.
Hạ Ngôn cảm giác được có một sức hút mãnh liệt bao phủ toàn thân, vừa mới hô lên một tiếng thân thể liền mất cân bằng. Tuy nhiên loại cảm giác này cũng không duy trì thời gian lâu.
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền cảm giác được mình một lần nữa khống chế thân thể, tuy nhiên nơi hiện tại của hắn đã không phải cùng một chỗ với Hỏa Phượng Hoàng, mà là trong một cung điện hoa lệ.
- Đây là đâu?
Hạ Ngôn giật mình nhìn bốn phía, linh lực trong cơ thể vận chuyển, cẩn thận đề phòng.
- Ta cùng với Hỏa Phượng Hoàng dựa theo bản đồ đi vào nơi đánh dấu vòng tròn đen, sau đó ta phát hiện một lốc xoáy màu đen ẩn giấu, rồi sau đó là một sức hút.
- Chẳng lẽ là luồng sức hút kia hút ta tới nơi này? Vậy Hỏa Phượng Hoàng có thể nào cũng bị hút vào không?
Hạ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, hắn nhìn nhìn phía trên mình. Tuy nhiên trên đỉnh đầu là vòm cung điện, không phải lốc xoáy màu đen trong tưởng tượng.
- Nàng không vào được.
Đột nhiên Hạ Ngôn nghe được giọng nói một người.
-Hả?
Con ngươi hắn chợt co rụt lại.
Trước mắt xuất hiện một dao động năng lượng, tiếp theo một quang ảnh chớp động xuất hiện nơi cách Hạ Ngôn mấy thước. Quang ảnh đần ngưng tụ, lộ ra một bóng người.
- Linh hồn thể?
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động.
Bởi vì có lão nhân Thánh Hoàng cho nên Hạ Ngôn biết một số hình thái của linh hồn thể. Linh hồn thể chính là linh hồn lực ngưng tụ, không có thực thể, chỉ có một cỗ tinh thần lực. Bóng người trước mặt này cực kỳ tương tự lão nhân Thánh Hoàng.
- Ngươi là ai?
Hạ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm lên đối phương, mở miệng hỏi.
Người này thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt thâm thúy dường như xuyên thủng tâm linh. Hắn mặc một trường bào màu trắng xa hoa, tóc rất dài, trên mặt trơn bóng mang theo một nụ cười làm người ta đoán không ra.
Người này nhìn Hạ Ngôn, chậm rãi gật đầu.
- Hoan nghênh tới Hư Ảo Thần Điện của ta.
Bóng người lên tiếng.
Hạ Ngôn sửng sốt:
- Chẳng lẽ, ngươi chính là chủ nhân Hư Ảo Chi Cảnh?
- Đúng vậy, ta chính là chủ nhân Hư Ảo Chi Cảnh.
Bóng người gật đầu:
- Mười vạn năm, rốt cục ta chờ được ngươi rồi. Ngươi là Hạ Ngôn, đúng không?
Bóng người đường như biết một số chuyện về Hạ Ngôn.
- Đúng!
Tâm thần Hạ Ngôn hoàn toàn thu liễm:
- Ngươi nói, ngươi đã chờ ở đây mười vạn năm, chờ ta?
Hạ Ngôn có chút khó thể tin. Hiện tại hắn mới mười sáu tuổi, đừng nói chuyện mười vạn năm trước, cho dù chuyện một trăm năm trước đối với hắn mà nói đều rất xa xôi.
Mà người này không ngờ nói đã chờ ở đây mười vạn năm.
- Có thể nói là chờ ngươi, cũng có thể là không phải! Ta chờ chỉ là một người cầm Linh La Giới, hơn nữa có thể giải phong ấn Linh La Giới!
Bóng người lắc đầu cười cười.
- Linh La Giới?
Hạ Ngôn ngạc nhiên, không khỏi nhìn về chiếc nhẫn màu đen trên tay.
Chẳng lẽ, người này có quan hệ gì với Linh La Giới?
← Ch. 0350 | Ch. 0352 → |