← Ch.0115 | Ch.0117 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tất cả các chủ tiệm vải, tiệm may trong châu thành Nam Vân Châu đều được mời đến Tây Môn Đại phiệt phủ. Lớn nhỏ tổng cộng sáu mươi tiệm.
Những thương nhân này đều không biết Tây Môn Phiệt chủ định làm gì nhưng chẳng ai dám thắc mắc nửa lời. Ở châu thành Nam Vân Châu này, được Tây Môn Đại phiệt mời đã là phúc khí tu luyện mấy đời rồi.
Đợi cho tất cả vào chỗ ngồi, Tây Môn Vũ mới tươi cười bước ra từ hậu sảnh, bên cạnh còn dẫn theo một chàng thanh niên khôi ngô sáng sủa.
Tây Môn Vũ cười nói:
- Các ông chủ, lần này bổn Phiệt chủ gọi các vị đến đây là muốn giới thiệu với các vị một thanh niên vô cùng xuất sắc.
Rồi tủm tỉm chỉ vào Tần Vô Song:
- Tần công tử đây đến từ trấn Đông Lâm, quận La Giang, Nam Vân Châu. Ta tin rằng vị nào tin tức linh thông sớm đã biết thân phận của Tần công tử hôm nay đã không như xưa nữa. Chừng nửa tháng nữa, đây đã là con cháu Vương tộc rồi.
Những thương nhân này nghe Tây Môn Vũ giới thiệu như vậy thì bắt đầu hô khẽ. Tần Vô Song, cái tên này mấy hôm nay quả thực quá nổi tiếng. Đạt chức Quán quân Thí luyện Võ đồng, thiếu niên phong Vương phong Hầu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi đã sớm trở thành đề tài nóng hổi trên toàn Bách Việt Quốc.
Nhưng thật không ngờ, Tây Môn Phiệt chủ mời mọi người đến là để giới thiệu chàng thanh niên này. Những thương nhân có đầu óc linh hoạt bắt đầu phán đoán:
- Không lẽ, Tần gia trấn Đông Lâm được sắc phong Vương tộc nên thay đổi trang phục cho cả gia tộc?
- Đây quả là một cơ hội tốt, làm y phục cho một Vương tộc mới phát, tuyệt đối vinh quang.
Đám thương nhân này, đầu óc bắt đầu tính toán thật nhanh xem trong châu thành Nam Vân Châu, bản thân có ưu thế gì nổi bật để chiến thắng trong cuộc cạnh tranh này.
Tây Môn Vũ quan sát sắc mặt mọi người, mỉm cười nói:
- Lão phu mời mọi người đến đây cũng là được sự ủy thác của Tần công tử. Tần công tử hôm nay có chuyện phiền lòng, cần chư vị trợ giúp. Không biết chư vị có hứng thú giúp Tần công tử giải quyết vấn đề nan giải này không?
Đám thương nhân đồng loạt hưởng ứng:
- Tần công tử ra lệnh là vinh hạnh cho chúng tôi rồi, sao dám chối từ? Mời Tần công tử cứ nói!
- Ha ha, có thể giúp đỡ cho con cháu Vương tộc tương lai là vinh hạnh cả đời của chúng tôi. Tây Môn Phiệt chủ, đa tạ ngài đã đứng ra làm cầu nối.
- Không cần cảm ơn ta!
Tây Môn Vũ vui ra mặt:
- Chỉ cần mọi người giúp được Tần công tử thì đây sẽ là công lao của mọi người.
- Mời nói, mời nói!
Đám thương nhân đều ra sức vỗ ngực, cam đoan sẽ dốc hết sức.
Tần Vô Song gật đầu, giơ cao chén rượu:
- Thịnh tình của chư vị, Vô Song vô cùng cảm động. Chén rượu này coi như thành ý ta dành cảm tạ chư vị trước.
Hắn đã nâng ly thì đám thương nhân sao dám chậm trễ.
- Xin cạn trước để thể hiện thành ý!
Tần Vô Song uống cạn chén rượu, đám thương nhân cũng lần lượt uống, rượu vào bụng nhưng nồng trong tim.
Con cháu của Vương tộc tương lai chúc rượu họ. Cuộc gặp này đâu phải người bình thường nào cũng được hưởng.
- Được, chư vị, ở đây ta có một miếng vải, muốn nhờ chư vị xem giùm. Châu thành Nam Vân Châu hoặc các quận trực thuộc Nam Vân Châu có lưu hành loại vải này không?
Đám thương nhân ngẩn ra giây lát, lập tức hiểu rằng người ta không phải là muốn đặt làm y phục. Nhưng vẫn rất nhiệt tình, kẻ nào cũng muốn giành quyền được xem xét trước thể hiện quyền uy chuyên gia của mình trên phương diện này.
- Không cần phải vội, từng bàn từng bàn một. Sau khi xem xong mọi người thử nói ta xem.
Tây Môn Vũ cố duy trì trật tự. Nếu như chuyện của Tần gia không liên quan gì đến Tây Môn Đại phiệt thì ông cũng nên mượn cơ hội này kéo gần quan hệ với Tần Vô Song. Ông mừng vì sự lựa chọn anh minh của mình lúc trước. Không trở mặt với Tần Vô Song mà tiếp nhận đề nghị của hắn, dĩ hòa vi quý. Nếu như lúc đó mà làm căng, không bãi bỏ hôn ước, cố giữ cái sự tự tôn của Đại phiệt thì e rằng lúc này kẻ xui xẻo là Tây Môn Đại phiệt chứ không phải ai khác.
Miếng vải được truyền đi một vòng, đám thương nhân cũng xem xét hết một lượt, ai cũng có cách nói của mình. Tranh luận đến đỏ mặt tía tai.
Tây Môn Vũ ép chặt cánh tay, ra hiệu cho mọi người im lặng:
- Từng người nói một, không phải tranh cãi.
- Ông chủ Khâu, ông nói trước.
Tây Môn Thiên chỉ một thương nhân mà ông quen.
Ông chủ Khâu xốc lại cái bụng phệ, đứng lên cung kính nói:
- Phiệt chủ đại nhân, Tần công tử, đây là tơ lụa thượng đẳng, dùng tơ ngân tằm dệt thành, chế công vô cùng tinh tế. Nam Vân Châu chúng ta, bao gồm cả châu thành Nam Vân Châu vẫn chưa xa hoa đến mức độ này. Hình như Lam Nguyệt Lĩnh có nhiều loại ngân tằm này. Tơ mà ngân tằm nhả ra rất phù hợp để gia công loại tơ lụa thượng đẳng. Nghe nói loại tơ lụa này chỉ có Hoàng thất và nội bộ Vương tộc dùng. Quý tộc bên dưới cơ bản không thể mua được.
- Có thể khẳng định là tơ lụa ngân tằm không?
Tần Vô Song hỏi.
Ông chủ Khâu không dám bảo đảm mười phần:
- Chúng tôi làm nghề này đã có mấy chục năm kinh nghiệm. Mặc dù có chút tranh chấp nhưng mọi người đều nghĩ rằng đây có lẽ là tơ lụa ngân tằm. Nếu như Tần công tử muốn xác thực có thể đi Xích Mộc Vương thành, thậm chí có thể đi Đế Đô tìm ông chủ tơ lụa cố vấn. Có lẽ sẽ nắm rõ hơn.
Vẫn là không thể cho Tần Vô Song một câu trả lời chính xác, nhưng Tần Vô Song cũng không thất vọng, chí ít có thể loại bỏ nghi ngờ Nam Vân Châu.
Xem ra vẫn phải đi Xích Mộc Vương thành nghe ngóng. Nghĩ đến Xích Mộc Vương thành, Tần Vô Song đột nhiên nhớ đến Đồng Dao. Không phải Đồng Dao đã nói có chuyện gì cần cứ nói với cô ta sao?
Vừa hay, năng lực tình báo của gia tộc Đồng Dao rất mạnh, có thể bảo cô ta kiếm một bộ quần áo tơ lụa ngân tằm để so sánh. Nghĩ vậy, hắn tiếp tục nâng thêm vài chén rượu để thể hiện lòng biết ơn của mình rồi ứng phó vài câu cho qua.
Tan tiệc, Tần Vô Song cáo từ rời khỏi Nam Vân Châu.
Nhìn Tần Vô Song rời đi, lúc này Tây Môn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Ông có thể cảm nhận rõ bên trong Tần Vô Song đang tích tụ một cơn giận vô cùng đáng sợ. Một khi cơn giận này bộc phát thì đối phương đúng là quá xui xẻo.
May mà kẻ gây thù với hắn không phải là Tây Môn Đại phiệt, vậy là đủ rồi. Bất luận chuyện này do ai làm, Tây Môn Đại phiệt chỉ cần đứng ngoài xem là đủ rồi. Tuyệt đối không can dự.
o0o
Mười ngày sau, một lần nữa Tần Vô Song lại đến Xích Mộc Vương thành. Được Đồng Dao dặn dò, lần này hắn hành sự rất cẩn thận, tuyệt đối không để bị chú ý hay lộ thân phận.
Không phải hắn sợ Xích Mộc Vương, mà là không muốn lúc này lại chuốc vào người những rắc rối ngoài ý muốn. Xích Mộc Vương ngài không thích chuyện thành tích Thí luyện của ta áp đảo con trai ngài. Không lẽ Tần Vô Song ta lại phải xem sắc mặt ngài ra sao?
Đây tuyệt đối không phải là phong cách của Tần Vô Song. Bất luận ngài là Vương tộc hay Đại phiệt, tất cả chỉ có một câu, đừng gây sự với ta.
Sau khi đến con hẻm vắng mà lần trước Đồng Dao dẫn hắn tới, đợi một lát sau quả nhiên Đồng Dao đã xuất hiện. Vừa nhìn thấy Tần Vô Song cô đã hỏi rất thân thiết:
- Sao rồi, tìm được manh mối chưa?
- Có chút manh mối, vẫn phải nhờ Đồng tiểu thư giúp đỡ.
Tần Vô Song cũng không khách sáo xé miếng vải ra làm đôi đưa cho Đồng Dao:
- Nhờ Đồng tiểu thư tìm người điều tra giùm miếng vải này xem có phải được làm ở Lam Nguyệt Lĩnh hay không.
- Tơ lụa ngân tằm?
Đồng Dao ngỡ ngàng.
- Sao vậy?
- Tơ lụa ngân tằm, đồ xa xỉ phẩm mà chỉ có Hoàng thất và nội bộ Vương tộc mới dùng. Huynh điều tra cái này làm gì?
- Đúng là chỉ có Hoàng thất và nội bộ Vương tộc mới có tư cách dùng sao?
- Nói chính xác là người đến từ Hoàng thất và nội bộ Vương tộc. Nếu như đủ địa vị thì đều có tư cách dùng nó.
Đồng Dao nói một cách nghiêm túc.
- Nói như vậy, ở Bách Việt Quốc chỉ có người bên cạnh Hạ gia Hoàng đế và Tứ Đại Vương Tộc mới có tư cách dùng. Cao thủ đỉnh cấp dưới bọn họ có tư cách dùng không?
- Có. Trong Hoàng thất và Vương tộc, địa vị của cao thủ đỉnh cấp cao hơn rất nhiều con cháu ở các chi thứ. Bọn họ đương nhiên có tư cách.
Tần Vô Song khẽ chùng nét mặt, những suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp:
- Hoàng thất, Vương tộc!
Ở Bách Việt Quốc, kẻ bình thường không ai dám mạo danh Hoàng thất hay Vương tộc. Nhưng muốn dùng một bộ quần áo để mạo danh thì cũng rất dễ. Miếng vải đó liệu có phải là kế nghi binh không? Cố tính để ta suy luận sai hướng?
Có suy nghĩ này, Tần Vô Song quyết định càng phải ứng phó chuyện này cẩn thận hơn. Trước khi sự việc được làm rõ, phải tuyệt đối khống chế tốt cảm xúc.
Thế sự khó lường, mặc dù phải đề phòng kế nghi binh nhưng cũng không loại bỏ hiềm nghi với Vương tộc và Hoàng thất. Đúng đúng sai sai, thật thật giả giả, chỉ có những thứ tận mắt nhìn thấy mới là thật nhất.
Hắn quyết định đến thăm Xích Mộc Vương Phủ.
Liên tưởng đến chuyện mấy năm gần đây Xích Mộc Lĩnh liên tiếp có thiếu nữ mất tích, là người đứng đầu Xích Mộc Lĩnh không lẽ Xích Mộc Vương không hề có động thái gì? Vì điểm này Xích Mộc Vương Phủ càng không thể được loại khỏi diện tình nghi.
Đêm khuya, Tần Vô Song thay bộ đồ khác, đeo chiếc mặt nạ mà Đồng Dao đưa cho, đổi sang một thân phận hoàn toàn khác.
Đêm khuya mây che khuất mặt trăng, quả đúng là một đêm phù hợp cho chuyện đột nhập.
Tần Vô Song di chuyển một hồi cuối cùng cũng tới cuối con đường bên ngoài Vương phủ. Ẩn mình vào một góc tối. Xích Mộc Vương Phủ là sự tồn tại quyền uy nhất của Xích Mộc Lĩnh, công tác phòng ngự bên trong đương nhiên cũng khác. Nếu như tùy tiện xông vào dù không lo bị bắt nhưng cũng phải đề phòng những đại cao thủ bên trong Vương phủ. Tây Môn Đại phiệt còn có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thì Chân Võ Cảnh Cửu đẳng của Xích Mộc Vương Phủ nhất định không thiếu, chí ít không dưới một người.
Đang quan sát thì Tần Vô Song đột nhiên cảm nhận thấy trên con đường phía Tây có vài bóng đen đang bay nhanh tới, bật nhảy lên xuống một hồi đã tới chân tường hậu viện Vương phủ.
Người cầm đầu bóp miệng, kêu lên mấy tiếng giả làm cú mèo. Một lúc sau, bên trong vọng ra âm thanh hồi đáp tương tự, ngay sau đó, bốn bóng đen bay qua tường, chớp mắt đã biến mất sau bức tường hậu viện.
Nắm được cơ hội này, Tần Vô Song cũng trèo qua tường, thân thủ nhẹ nhàng như chim én rồi cũng biến mất trong hậu viện. Nhẹ nhàng, hắn đi theo những bóng người phía trước.
Dưới gốc một cây đại liễu trong hậu viện, một gã thanh niên đứng đó im lặng như một u linh, bốn tên hán tử mặc đồ đen tả hữu hai bên hầu hạ.
Người thanh niên đó nhẹ giọng hỏi:
- Ổn thỏa cả chứ?
- Thưa Nhị công tử, ổn thỏa cả. Đi Đế Đô tổng cộng có khoảng sáu mươi người gồm cả nam nhân lẫn nữ nhân. Tất cả đều công cốc trở về, tiểu nhân đợi đến nửa đường mới ra tay giết, xác chết cũng đã xử lý sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.
- Được, làm tốt lắm.
Vị công tử trẻ tuổi đó lạnh lùng nói:
- Quy tắc cũ, không ai được tiết lộ điều gì, bằng không khó giữ nổi đầu.
- Rõ!
- Được rồi, các ngươi lui! Nhớ đi ra theo đường cũ, đừng để ai phát hiện.
Vị công tử trẻ tuổi phẩy phẩy tay.
Bốn gã áo đen gật gật đầu, quay người bỏ đi.
Mới đi được vài bước, giữa hai chân mày của người thanh niên trẻ tuổi đã lóe lên một tia kỳ dị, chiếc quạt trong tay vừa giơ lên, ngay sau đó.
Chiu!
Bốn nan quạt nhọn như tên, như những con rắn độc trực tiếp găm vào lưng bốn người đó.
← Ch. 0115 | Ch. 0117 → |