← Ch.0406 | Ch.0408 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Những lời nói của Tần Vô Song, khiến Đại Thần tông rơi vào trạng thái suy nghĩ sâu xa. Chờ đợi của Đại Thần tông đối với Tần Vô Song, đương nhiên là hy vọng Tần Vô Song đại nghĩa lẫm liệt, đem vận mệnh của các quốc gia nhân loại đặt lên tất cả. Theo hắn thấy, Tần Vô Song có tiềm lực như vậy, cũng có phúc duyên như vậy.
Chỉ là, đổi sang một góc độ khác mà nghĩ, điều này đối với Tần Vô Song mà nói, cũng không khỏi có chút bất công, Tần Vô Song dù sao cũng mới chỉ là một người thanh niên hai mươi tuổi.
Đại Thần tông nghĩ như vậy, cũng liền bình thường trở lại. Đúng như Tần Vô Song đã nói, có thực lực to lớn thì làm chuyện to lớn. Lúc này gò ép Tần Vô Song hứa hẹn vô nghĩa gì đó, cũng thực sự không có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, Đại Thần tông mặt giãn ra cười nói:
- Buổi nói chuyện này của Vô Song công tử, khiến suy nghĩ của lão phu nhất thời rộng lớn thêm không ít. Lần này mời Vô Song công tử đến làm khách, chủ yếu là muốn cùng Vô Song công tử thảo luận vấn đề này. Hôm nay lão phu đã biết thái độ của Vô Song công tử, trong lòng cũng kiên định lên nhiều rồi.
Tần Vô Song thấy Đại Thần tông không đem tư tưởng của hắn áp đặt cho Vô Song, thiện cảm trong lòng đối với Đại Thần tông lại tăng thêm không ít. Bất kể nói như thế nào, xuất phát điểm của Đại Thần tông, cũng là tốt. Vì vận mệnh của các quốc gia nhân loại mà bôn tẩu, bất luận như thế nào, so với những đại Tông môn ích kỷ tư lợi, Cửu Ô Thần Miếu ở phương diện cảnh giới, thực sự đã vượt xa, chỉ riêng về điểm này, đã có được không ít sự tán thưởng ngoài định mức của Tần Vô Song.
Đương nhiên, loại tán thưởng này, Tần Vô Song chỉ có thể để ở trong lòng, không muốn biểu hiện ra. Ở trước thực lực không đại thành, hắn không muốn vô duyên vô cớ đem bản thân ra lừa mang đi.
- Đại Thần tông, các quốc gia nhân loại muốn bảo toàn, căn bản còn do các cường giả nhân loại lánh đời ở Cấm địa của Thần. Dựa vào cố gắng của những người như chúng ta, sợ rằng chẳng thấm vào đâu.
Đại Thần tông thở dài:
- Đúng là như vậy, chỉ là linh lực của các quốc gia nhân loại không đủ dồi dào, chính là công nhận Đại lục Thiên Huyền đất đai cằn cỗi. Những cường giả lánh đời đó, Tông môn ẩn thế, căn bản không thể đóng quân ở các quốc gia nhân loại. Vì vậy, vận mệnh của các quốc gia nhân loại, vĩnh viễn bấp bênh bất định.
Tần Vô Song thở dài:
- Mặc dù nói như vậy, nhưng cái gọi là vận mệnh, các quốc gia nhân loại cũng không phải hoàn toàn không nắm giữ được. Nếu các quốc gia nhân loại xuất hiện đủ tiềm lực, khiến những Tông môn ẩn thế không thể không suy nghĩ, an nguy của các quốc gia nhân loại cũng càng thêm bảo đảm.
Đại Thần tông cũng sâu sắc cho rằng như vậy, gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu các quốc gia nhân loại có thể có thêm mấy thiên tài kiệt xuất giống như Vô Song công tử, tin rằng các Tông môn lánh đời của các Cấm địa của Thần, đều sẽ ném ánh mắt chú ý. Chỉ đáng tiếc, thiên tài tuyệt thế giống như Vô Song công tử ngươi, các quốc gia nhân loại từ trước đến nay, lại chẳng có mấy người, thậm chí căn bản tuyệt đối không có.
Tần Vô Song cười nói:
- Đại Thần tông, mấy ngày nay đã khen ngợi ta quá nhiều rồi.
Đại Thần tông lại nghiêm mặt nói:
- Đây cũng không phải là khen ngợi, mà chỉ là lời nói phát ra từ đáy lòng. Tiền đồ sau này của Vô Song công tử, lão phu không dám quả quyết, nhưng ta có dự cảm, Vô Song công tử sau này chắc chắn sẽ trở thành đóa hoa kỳ lạ của Đại lục Thiên Huyền! Sẽ trở thành ngôi sao rực rỡ nhất cách xa trong Tinh Hà!
- Nếu thật sự như vậy, Vô Song tuyệt đối sẽ không quên những lời hôm nay của Đại Thần tông.
Tần Vô Song nói đến đây, đứng lên nói:
- Đã nhiều ngày quấy rầy, Vô Song còn có một số chuyện quan trọng cần xử lý. Xin được cáo biệt Đại Thần tông.
Đại Thần tông ít nhiều có chút thất vọng:
- Ngươi muốn đi sao?
- Thời gian không đợi ta, xin Đại Thần tông lượng thứ.
Đại Thần tông cũng là người khoáng đạt, nghe Tần Vô Song nói như vậy, cũng không bắt ép ở lại, cười nói:
- Được, vậy lão phu sẽ đích thân đưa Vô Song công tử đi.
- Sao có thể làm phiền Đại Thần tông đưa tiễn như vậy được?
Tần Vô Song khiêm tốn nói.
- Nếu là người khác, lão phu thực sự sẽ không khách khí. Nhưng với Vô Song công tử, lão phu vừa gặp đã có cảm giác quen thân từ lâu, chỉ có sự vui mừng nói không ra lời, đưa tiễn Vô Song công tử, là lão phu vinh hạnh tình nguyện. Đi thôi, Cửu Ô Thần Miếu này vào không dễ, ra cũng khó. Có lão phu tự mình đưa tiễn, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn một chút, lộ trình cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.
Một khi Đại Thần tông đã nói như vậy, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không già mồm chối từ.
Sau khi cáo biệt các cao tầng khác của Cửu Ô Thần Miếu, Tần Vô Song dưới sự đích thân hộ tống của Đại Thần tông, hướng về phía ngoại vi Cửu Ô Thần Miếu mà đi. Dọc đường thuận buồm xuôi gió, quả nhiên không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Tới bờ biển, Tần Vô Song đang muốn kêu Đại Thần tông quay về, Đại Thần tông đã cười nói:
- Ta đưa Vô Song công tử đi thêm một đoạn đường nữa.
Đối mặt với thịnh tình như vậy, Tần Vô Song đương nhiên không thể từ chối, gật đầu nói:
- Được!
Đại Thần tông làm một tư thế mời, hai người chầm chậm đi trên đường, Đại Thần tông đột nhiên nói:
- Vô Song công tử lần này đi, định đi đến đâu?
- Đại Thần tông đoán thử xem.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
- Chi Tế Sơn?
Đại Thần tông buột miệng nói ra.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không chỉ là Chi Tế Sơn, Vô Song lần này, còn muốn tới Hiên Viên Khâu xem thế sự.
Đại Thần tông kinh ngạc ngẩng đầu:
- Đi Hiên Viên Khâu? Mấy trăm vạn dặm lộ trình, ngươi định đi đâu, có phương hướng cụ thể không?
Tần Vô Song sảng khoái cười:
- Một khi đã đi, làm sao còn để ý đến phương hướng có cụ thể hay không?
Đại Thần tông thở dài:
- Hiên Viên Khâu không thể so sánh với các quốc gia nhân loại, cho dù là một Tông môn nhỏ, cho dù là một bộ lạc nhỏ, đều vô cùng lợi hại. Thứ lỗi cho lão phu nhiều lời, Vô Song công tử mặc dù có tu vi Linh Võ Đại viên mãn, nhưng ở Hiên Viên Khâu, tu vi cấp bậc này, căn bản không có ưu thế gì. Tông môn của Hiên Viên Khâu, cho dù là đệ tử bình thường, cũng là loại cấp bậc Tiên Thiên. Linh Võ Đại viên mãn, ở Hiên Viên Khâu, nhiều lắm chỉ xem là trình độ dưới trung đẳng. Đương nhiên, ngươi trẻ tuổi như vậy, tiềm lực tương lai cực đại...
Đại Thần tông nói đến đây, lại không tiếp tục nói tiếp. Đương nhiên ý tứ của những lời này, Tần Vô Song cũng nghe hiểu. Tiềm lực cực đại, nhưng chí ít trước mắt vẫn không cách nào chuyển hóa được ưu thế chiến đấu.
- Đại Thần tông, ta tiến vào Hiên Viên Khâu, cũng không phải vì chiến đấu mà đi. Có thể bớt ít va chạm thị phi, thì sẽ không đi va chạm. Chuyện thế gian, nếu muốn làm chuyện không hề nguy hiểm, vậy cũng không thể. Lần này ta đi, đã chuẩn bị tốt khả năng ứng phó với tất cả cục diện.
Tần Vô Song rất là thẳng thắn, hắn cũng biết, tu vi của bản thân, ở các quốc gia nhân loại xác thực đã vô cùng tài giỏi. Cũng chính vì như vậy, khiến hắn đã không còn động lực gì ở các quốc gia nhân loại. Hắn đi Hiên Viên Khâu, cố nhiên là vì muốn điều tra căn nguyên của Tần gia.
Còn có một nguyên do, đó là muốn mượn Hiên Viên Khâu để rèn luyện một chút bản thân. Tìm kiếm Vô Tận Đông Hải cố nhiên là từng trải và có kinh nghiệm, nhưng muốn tới Hiên Viên Khâu cách mười mấy vạn dặm, tới được dưới chân của Thiên Đế Sơn, chẳng phải chính là một loại rèn luyện sao?
Đại Thần tông nghe hắn nói như vậy, biết người trẻ tuổi này đã quyết định chắc chắn, quả quyết không phải vì mấy câu nói của hắn mà có thể thay đổi.
- Trên người Vô Song công tử có phúc duyên, cho dù gặp phải một số tình huống, có lẽ cũng có cơ hội biến nguy thành an. Chỉ là, ở đây lão phu có một câu khuyên bảo.
- Đại Thần tông, xin cứ nói.
Đại Thần tông thở dài:
- Tiến vào Hiên Viên Khâu, phải nhớ kỹ không được gây nhiều chuyện rắc rối, càng không được tham gia vào phân tranh gì đó. Hiểm ác của Hiên Viên Khâu, còn kinh khủng hơn các quốc gia nhân loại mười lần!
- Vô Song nhớ rồi, đa tạ Đại Thần tông quan tâm.
Giữa lúc nói chuyện, hai người đã đến một lối rẽ. Đại Thần tông dừng lại cước bộ, khẩu khí có chút thương cảm ly biệt:
- Vô Song công tử, lão phu dừng bước ở đây. Tiền đồ mênh mông, tất cả đều phải giải quyết cho tốt.
Tần Vô Song nghe khẩu khí này của Đại Thần tông, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút cảm xúc. Lúc này hắn cũng cảm giác được, Đại Thần tông thật sự quan tâm hắn, ngưỡng mộ hắn.
Mỗi lời nói hành động, đều có một loại quý trọng đối với vãn bối. Tần Vô Song cũng không phải là người không hiểu cảm ơn, cung kính hành lễ nói:
- Đại Thần tông, một ngày nào đó nếu ta tu luyện thành công, nhất định sẽ không quên khuyến khích của Đại Thần tông, nếu có lúc cần đến Tần Vô Song ta, xin đừng khách khí.
Những gì hắn có thể hứa hẹn, cũng chỉ có thể nhiều như vậy.
Trong mắt Đại Thần tông lộ ra vẻ vui mừng như điên, không ngừng gật đầu:
- Được, được! Vô Song công tử, lão phu có câu nói này của ngươi, thật sự không còn thấy gì đáng tiếc.
o0o
Vẫy tay cáo biệt, Tần Vô Song nhanh chóng lên đường, thả Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú ra. Bao Bao nói:
- Vô Song lão đại, Đại Thần tông đó mê hoặc ngươi, mang tới cho ngươi thêm trọng trách, ngươi đừng để ý đến hắn.
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, lão gia hỏa đó, muốn bắt cóc Lão Đại sao?
Tần Vô Song cũng thở dài:
- Các ngươi đừng nói như vậy, bất luận thế nào, Đại Thần tông cũng không phải là người vì tư tâm bản thân. Đúng rồi, Bao Bao, Cô Đơn, nếu Thú Tộc Bạo Loạn lại một lần nữa bạo phát, các ngươi sẽ chọn lựa tham dự, hay là trung lập?
Bao Bao còn chưa trả lời, Tử Điện Phần Diệm Thú đã khẽ kêu nói:
- Ta là người lười quan tâm đến thế sự. Lúc trước khi ta bị người ta giam cầm, Thú Tộc cũng chưa từng thấy ai lên tiếng bênh vực. Dù sao ta độc lai độc vãng, Thú Tộc cũng được, nhân loại cũng được, đừng chọc vào ta, vạn sự đều tốt. Chọc vào ta, ta sẽ mất hết tính người!
Bao Bao mỉm cười:
- Mất hết tính người? Vậy ngay cả Lão Đại ngươi cũng không nhận?
Tử Điện Phần Diệm Thú nhếch miệng cười:
- Lão Đại là cứu tinh số mạng của ta, ta không dám đắc tội với hắn. Ý niệm trong đầu sai lầm, ta đều có thể sẽ bị thần niệm giết chết, ta muốn không nhận cũng không được.
Nói đến đây, tròng mắt của Tử Điện Phần Diệm Thú xoay chuyển:
- Bao Bao, ngươi đừng chỉ hỏi ta, còn ngươi thì sao? Ngươi sẽ giúp Lão Đại, hay là đứng về phía Thú Tộc?
Bao Bao cũng rất là thoải mái:
- Hầu Tộc chúng ta, chính là bị Thú Tộc đuổi ra khỏi Hiên Viên Khâu. Ở thế giới của Thú Tộc, tất cả đều rất hổ thẹn. Tộc đàn nhỏ bé, ngay cả quyền lợi sinh tồn cũng không được bảo đảm. Khi Hầu Tộc ta nguy nan nhất, cũng không có kẻ nào tới che chở chúng ta, nhưng Vô Song lão đại khi Hầu Tộc nguy nan đã giúp đỡ chúng ta. Ai tốt, ai không tốt, trong lòng ta sớm đã biết rõ. Dù sao, kẻ nào là bất lợi của Vô Song lão đại, cũng chính là đối nghịch với Bao Bao ta!
Tần Vô Song nghe hai bọn chúng nói chân thành như vậy, trong lòng vô cùng cảm động. Ai nói Thú Tộc vô tình, đó cũng chỉ là thành kiến hạ thấp Thú Tộc của nhân loại mà thôi. Từ trên người Bao Bao và Cô Đơn, Tần Vô Song mặc dù nhìn thấy không ít khí chất tính cách chủng tộc ngoại tộc khác nhau, nhưng sâu trong tình cảm, vẫn có chỗ tương đồng.
o0o
Dọc đường thuận lợi, không hết một ngày, đã tới được giáp ranh của Cửu Ô Thần Miếu, tiến nhập vào Chi Tế Sơn. Trở về Chi Tế Sơn, Bao Bao đương nhiên muốn tới Hầu Vương Sơn xem một chút. Mặc dù cái hẹn mười năm vẫn còn rất xa, nhưng thực lực của Bao Bao đã tiến nhập vào Hư Võ Cảnh, đối phó với kế hoạch của Dã Nhân Tộc, tựa như cũng có thể thực hiện trước thời hạn.
Lần thứ hai tiến vào Chi Tế Sơn, Tần Vô Song cũng hoàn toàn không còn tâm trạng căng thẳng giống như lần đầu tiên. Một người hai thú, toàn lực chạy đi.
Chi Tế Sơn này, mặc dù Tần Vô Song đã tới một lần, nhưng lần đó, là tuyến đường cố định. Hôm nay muốn lên đường, vẫn là Bao Bao kẻ ra đời ở Chi Tế Sơn này quen thuộc hơn. Khi đang tiến lên, Bao Bao đang ở phía trước đột nhiên dừng lại, tròng mắt không ngừng chuyển động, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
← Ch. 0406 | Ch. 0408 → |