Vay nóng Tima

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0500

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0500: Triệu hoán năm đại linh thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Shopee


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mộ Dung Nhạn cặp mày như tranh, đứng dựa cửa sổ mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng đoan trang. Lúc này, nội tâm của cô đang biến động vô cùng, kích động vì một ý niệm to gan đó.

Nàng là một cô gái thông minh, biết là nếu làm vậy sẽ mang lại hậu quả như thế nào. Có thể Phiêu Tuyết Lâu sẽ trở mặt hoàn toàn với La Thiên Đạo Trường.

Và Mộ Dung Nhạn nàng sẽ vì thế mà càng có thêm nhiều lời thị phi và khiển trách. Dù sao, miệng đời khó cản. Nếu như lần đầu tiên, nàng giúp Tinh La Điện xua đuổi La Vân xuất phát từ giao tình giữa nàng và Tần Vô Song. Nhưng lần này, nàng vì Tần Vô Song mà bỏ trốn, chạy đến Thiên Đế Sơn cáo trạng, chuyện này mang giao tình ra giải thích, chắc khó bịt nổi miệng lưỡi thiên hạ.

Ngay cả bây giờ bên ngoài cũng đang có lời đồn rằng cô Mộ Dung Nhạn và Tần Vô Song nảy sinh tình cảm. Dù như vậy, nhưng ý niệm trong đầu Mộ Dung Nhạn vẫn chưa nguội bớt mà ngược lại càng trở nên nóng rực.

Cô cảm thấy mình đúng là nên làm như vậy. Chí ít trong mắt cô đây là chuyện có ý nghĩa, xứng đáng để cô mạo hiểm.

Mộ Dung Nhạn cả đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Trúc đã vội vội vàng vàng bước vào:

- Tiểu thư, tiểu thư, Tần công tử ở dưới nhà.

- Vậy sao?

Mộ Dung Nhạn trong lòng hơi run lên, tự nhiên lại cảm thấy căng thẳng:

- Huynh ấy lên rồi sao?

- Vẫn chưa, Tần công tử nói đợi dưới lầu không lên nữa. Huynh ấy muốn trước khi lên đường, mong được tiểu thư tấu tặng một khúc đưa tiễn.

Tiểu Trúc nói đến đây, che miệng cười khẽ, nói:

- Tần công tử này đúng là tao nhã, tuyệt đối hữu lễ, thật khác với đám phàm phu tục tử. Tiểu thư, đàn của người...

Tiểu Trúc bận trong bận ngoài bắt đầu chuẩn bị.

Mộ Dung Nhạn trong lòng trầm lặng, ngồi trước cửa sổ, ngón tay trắng như ngó sen bắt đầu đạn tấu. Tiếng đàn mới đầu còn du dương, sau không ngừng biến hóa theo tâm cảnh Mộ Dung Nhạn. Tiếng đàn càng lúc càng êm dịu, dường như cũng đang chìm đắm trong ánh sáng bình minh mê hoặc, theo tâm tình chủ nhân, triền miên không dứt.

Tần Vô Song đứng dưới lầu, nghe tiếng đàn líu lo như chim oanh hót, lại róc rách như tiếng suối chảy, như ôm ấp bên trong một thứ tình cảm không thể nói nên lời.

Một lúc lâu sau, tiếng đàn mới dứt, nhiệt lưu chảy xuôi từng trận trong lòng Tần Vô Song. Hai người từ đầu đến cuối không nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng đàn thay cho thiên ngôn vạn ngữ, giúp họ truyền tải nỗi lòng

Mộ Dung Nhạn đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, Tần Vô Song nho nhã chắp tay rồi mới quay đầu rời đi, bước từng bước lớn về phía trước.

Tình cảnh này có chút giống ý cảnh ‘phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn’.

Mộ Dung Nhạn nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song, trong lòng có chút buồn bã nhưng không còn cảm giác mờ mịt như trước đây nữa mà sâu bên trong, một chút tâm tình kỳ diệu bắt đầu lan tràn.

- Tiểu Trúc, chúng ta cũng xuất phát thôi!

Mộ Dung Nhạn điều chỉnh lại tâm thần, quay đầu mỉm cười.

o0o

Tần Vô Song rời khỏi Thiên Đoạn Thành, bước ra cửa, xuất phát thẳng hướng Chi Tế Sơn. Trên đường đi, không ngừng nhìn thấy những tu luyện giả nhân loại đang trên đường trở về Thiên Đoạn Thành. Họ thấy Tần Vô Song một mình đơn thương độc mã đi ngược về hướng Chi Tế Sơn, không khỏi dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn.

Mấy gã tán tu tốt bụng cũng lên tiếng nhắc nhở nhưng đều nhận được nụ cười từ chối của Tần Vô Song. Rất nhanh, Tần Vô Song đã tới được quan khẩu.

Đệ tử Cửu Ô Thần Miếu phụ trách canh giữ quan khẩu nhìn thấy Tần Vô Song cũng có chút ngạc nhiên:

- Các hạ, lúc này mọi người đều từ Chi Tế Sơn chạy ra, sao ngươi lại đi vào?

Tần Vô Song mỉm cười, gật gật đầu:

- Chỉ cho người của Hiên Viên Khâu vào các quốc gia nhân loại ta, không cho ta đi Hiên Viên Khâu sao?

Những người đó thấy khẩu khí Tần Vô Song như vậy, đương nhiên cũng không ngăn trở, cho hắn đi qua.

Vừa vào Chi Tế Sơn, Tần Vô Song lập tức tìm một nơi yên tĩnh. Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra lại bộ giáp Trạm Lam, xác định trang bị không có gì thiếu sót rồi mới lấy mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển ra.

Mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển không giống với phong ấn thú phù bình thường. Chí ít tạo hình cũng được chú ý hơn. Có thể thấy, đây là danh tác, chứ tuyệt đối không phải sản phẩm của những phù sư tầm thường.

Qua giới thiệu bên ngoài, Tần Vô Song biết được lai lịch của mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển này. Sau khi mở ra xem, bên trên đều có thuyết minh rõ ràng.

Tần Vô Song biết, giai đoạn của mình bây giờ chỉ có triệu hồi năm linh thú trong mười hai linh thú bị phong ấn. Đó là hai Hóa Hư Cảnh, ba Động Hư Cảnh. Vậy đã đủ rồi!

Đương nhiên, linh thú được triệu hồi sẽ hoàn toàn do hắn điều khiển, phục tùng chủ nhân mười phần. Hơn nữa, mặc dù linh thú tuyệt đối nghe theo sự điều khiển của chủ nhân, nhưng lúc chiến đấu thì vẫn không mất đi linh tính bản thân của một linh thú. Trong lúc chiến đấu, vẫn có thể phát huy được toàn bộ thực lực.

Hay nói một cách khác, chúng không phải là những con khôi lỗi chỉ đâu đánh đó mà là những linh thú siêu cấp có tính năng động trong chiến đấu trực quan. Triệu hoán linh thú không có gì quá đặc thù, chỉ là xòe nắm bàn tay, thôi động linh lực bằng tất cả khả năng của mình.

Năm đường quang mang sáng ngời vừa lóe lên, đột nhiên Phong ấn Đồ quyển bốc lên năm làn sương khói, rồi từ đó bay ra năm con linh thú với những tạo hình khác nhau.

- Chủ nhân! Thiềm Cung Ngọc Thố, Thâu Thiên Yển Thử, bái kiến chủ nhân!

Hai linh thú này hình dáng đều không lớn, là hai linh thú Hóa Hư Cảnh yếu nhất trong mười hai xuốn Phong ấn Đồ quyển.

- Khiếu Nhật Thiên Phượng, Độc Giác Thần Mã, Tịnh Đàn Bảo Trư, bái kiến chủ nhân!

Ba linh thú này đều là Động Hư Cảnh, khí thế rõ ràng là khác hẳn hai Hóa Hư Cảnh kia.

Tần Vô Song quan sát kỹ năm con Chiến linh thú, tổng thể mà nói vô cùng hài lòng.

- Được, ta tin tưởng các ngươi, có lẽ đã bị chế áp lâu lắm rồi phải không?

Tần Vô Song mỉm cười nói.

Năm linh thú đồng loạt gật đầu, toàn thân toát ra một luồng hung khí cực lớn. Hung khí này không phải linh thú hiện tại nào cũng có thể có. Chẳng nghi ngờ gì, chủ nhân chế tác ra mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển này ắt hẳn đã tuyển chọn rất cẩn thận mới tập hợp đủ mười hai con giáp linh thú.

- Tốt lắm, nói sở trường và khả năng của các ngươi một lượt cho ta xem nào!

Tần Vô Song nói.

- Thâu Thiên Yển Thử, sở trường địa hành, truy tung, bày trận, đánh lén, ám sát...

- Thiềm Cung Ngọc Thố sở trường địa hành, đánh lén, dụng độc...

- Khiếu Nhật Thiên Phượng sở trường không chiến, xạ kích, mị hoặc.

- Độc Giác Thần Mã sở trường trùng kích chính diện, tốc độ cực nhanh, công kích mau lẹ.

- Tịnh Đàn Bảo Trư, sở trường ngăn cản chính diện, phá hoại, Thôn Phệ.

Năm đại linh thú này mang những thủ đoạn mà mình đắc ý nhất bẩm báo lại cho Tần Vô Song. Tần Vô Song nghe kỹ, ghi lại tất cả những tư liệu cần thiết vào đầu, thầm nhẩm tính sắp xếp chiến cục thế nào cho chúng phát huy sở trường tốt nhất, hình thành một vòng liệp sát, ngăn chặn đám tán tu khiến bọn chúng tiến lui không được, chỉ có duy nhất một con đường chết.

Chừng một canh giờ sau, trong lòng Tần Vô Song dần có một ý niệm. Cất lời nói:

- Các ngươi nghe rõ đây, ta biết các ngươi bị phong ấn đã lâu, nội tâm tràn ngập áp lực chờ được phóng thích. Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để các ngươi phóng thích hoàn toàn bản thân.

Cả năm linh thú cùng lộ rõ vẻ chờ đợi, ánh mắt không giấu nổi sự cuồng nhiệt. Đúng như những gì Tần Vô Song dự đoán, linh thú bị phong ấn lâu ngày, áp lực trong lòng chẳng khác gì núi lửa, cần một cơ hội để phun trào, cần một nơi để phát tiết.

Điểm này, Tần Vô Song ngẫm ra được từ Tử Điện Phần Diệm Thú. Tử Điện Phần Diệm Thú bị phong ấn mầy ngàn năm mà đã hung tàn bạo ngược, khát khao chiến đấu đến vậy. Cơ hồ có thể dùng từ cuồng chiến để hình dung.

- Nghe đây, Chi Tế Sơn này là chiến trường của chúng ta. Quan khẩu sau lưng là phòng tuyến cuối cùng. Nhiệm vụ của chúng ta là bằng mọi cách ngăn chặn tất cả các tu luyện giả có ý định đi qua đó. Không được để sót một ai!

Tần Vô Song khẩu khí thâm trầm nhưng lại có một sự quyết đoán rất kiên quyết.

- Thâu Thiên Yển Thử, ngươi sở tường bày trận, ta sẽ cho ngươi kiến lập một đường giới hạn phòng ngự. Trong giới hạn đó nếu như một người có ý định vượt qua thì ngươi có phát hiện ra trước được hay không?

Thâu Thiên Yển Thử nói:

- Chủ nhân, trừ phi người đó tu vi Kỳ Diệu Huyền Cảnh, nếu không dù có là Hư Võ Đại viên mãn, chỉ cần bọn chúng có ý định đi qua trận pháp của ta nhất định sẽ khởi động trận pháp. Nếu như là Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả, phá toái hư không, hoàn toàn bỏ qua quy tắc không gian thì ta mới không dám cam đoan.

Tần Vô Song nói:

- Kỳ Diệu Huyền Cảnh? Trong phạm vi kế hoạch của chúng ta, chúng ta chỉ nói ở cấp độ Hư Võ Cảnh mà thôi.

- Vậy tuyệt đối không vấn đề!

Thâu Thiên Yển Thử có vẻ tràn ngập tự tin.

- Được, vậy nhiệm vụ thứ nhất của ngươi là bài trận, làm lính gác cho ta. Những chuyện như truy tung, đánh lén, ám sát, nếu như cần lúc nào cũng có thể thi triển.

- Vâng, chủ nhân!

- Thiềm Cung Ngọc Thố, ngươi sở trường địa hành, có chút giống với Thâu Thiên Yển Thử nên có thể nhận nhiệm vụ truyền tin. Nhưng ngoài ra ngươi còn biết dụng độc, đánh lén, nghĩa là thích hợp làm thích khách. Ngươi hãy dùng thủ đoạn ám sát của ngươi, giết hết đám tạp ngư có ý đồ vượt cảnh.

Thiềm Cung Ngọc Thố nhe nanh cười:

- Chủ nhân yên tâm, ta chí ít cũng có một trăm cách khiến đám tạp ngư đó lọt lưới. Chủ nhân, nếu như tôi kết hợp với Yển Thử, thiết trí độc chướng trong vòng phòng ngự thì còn kích thích hơn nhiều.

Tần Vô Song trong lòng nhất động, nhớ lại những độc vật và cổ độc thu thập được trong Quy Vương Sơn, mỉm cười nói:

- Được, ta ở đây có thu được một ít độc trùng và độc vật, và một ít nguyên liệu luyện độc. Vừa hay có thể đưa cho ngươi.

Nói rồi đưa hết tất cả những chiến lợi phẩm của gã áo đen lúc trước cấp cho Thiềm Cung Ngọc Thố. Thiềm Cung Ngọc Thố thấy vậy mừng rỡ:

- Tốt, ta đang lo là còn phải tự mình luyện chế độc vật, nào ngờ chủ nhân lại lo lắng chu đáo vậy, có đồ hiện tại để dùng thì còn gì tốt hơn rất nhiều. Yển Thử, không ngại kết hợp cùng ta chứ? Ha ha ha.

Thâu Thiên Yển Thử vểnh vểnh hai chòm râu với dáng vẻ không dám lĩnh giáo. Rõ ràng, ngay cả Thâu Thiên Yển Thử cũng kiêng dè khả năng dụng độc của Thiềm Cung Ngọc Thố.

Thiềm Cung Ngọc Thố cười the thé:

- Yển Thử, yên tâm đi. Chúng ta là đồng bọn, ta đảm bảo không để độc dính lên người ngươi đâu.

Thâu Thiên Yển Thử thở dài:

- Được rồi, mọi chuyện cứ theo đại kế của chủ nhân!

Tần Vô Song nhìn hai con linh thú, quả nhiên mỗi con đều có linh tính của mình, chứ không đơn thuần chỉ là cỗ máy chiến đấu đơn thuần, trong lòng cũng thấy an ủi, quay đầu nhìn ba con linh thú còn lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1046)