Vay nóng Homecredit

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0585

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0585: Quan Hà chịu thua
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Lazada


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song đối nhân xử thế như vậy, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu ngươi không biết xấu hổ, vậy cũng đừng trách ta trở mặt.

Ánh mắt của Quan Hà, dần dần trở nên lãnh khốc, khí phách trong mắt, ngưng tụ thành một loại nhãn quang mang tính xâm lược, mơ hồ hình thành một đạo khí tràng vô hình, bắt đầu tạo áp lực về phía Tần Vô Song.

Nếu nói về thực lực và cảnh giới, Tần Vô Song so với Trưởng lão Quan Hà một Hư Võ Đại viên mãn, xác thực có một khoảng chênh lệch, nhưng nếu nói về uy áp, Tần Vô Song từng trải qua thần quang tẩy lễ, há lại có thể bị uy áp của một Hư Võ Đại viên mãn hù dọa được sao? Ung dung như thường nói:

- Trưởng lão Quan Hà, nếu ngươi muốn không chiến mà khuất phục người khác, thì suy nghĩ đó, không tránh khỏi có chút khờ khạo. Ta từng gặp đối thủ còn cường đại hơn ngươi gấp mười lần, cũng chưa từng lấy khí tràng khiến ta khuất phục.

Câu nói thản nhiên này, thật sự giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim của Trưởng lão Quan Hà, nhất thời khiến khí thế của hắn tiêu trừ đi một nửa.

Trưởng lão Quan Hà mặc dù bá đạo, mặc dù cường thế, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Nhìn thấy Tần Vô Song dưới uy áp của hắn, vẫn trấn định như vậy, đã có mấy phần hồ nghi. Trong lòng khẽ nói thầm, người thanh niên này rốt cuộc là ai? Vấn Đỉnh Sơn, từ lúc nào lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy? Là đệ tử của nhà nào?

Trưởng lão Quan Hà mặc dù gần đây chủ yếu ở bên ngoài, nhưng đối với chuyện trong tông môn, tự tin vẫn nắm bắt được tám chín phần. Đặc biệt là đối với những tuấn kiệt trẻ tuổi, tựa hồ có thể nói là nắm như lòng bàn tay.

Nhưng một tiểu tử xa lạ như vậy, lại phá vỡ tự tin của Trưởng lão Quan Hà. Hắn không phải cảm thấy bản thân không đối phó được với người thanh niên này, mà là kiêng kỵ thế lực sau lưng người trẻ tuổi này, rốt cuộc là cao tầng nào.

Nhưng vấn đề không xác định rõ ràng, muốn hạ thủ nặng, tuyệt đối không thể. Quan Hà hắn năng lực mặc dù lớn, nhưng ở Vấn Đỉnh Sơn, cũng còn phải nhìn sắc mặt của rất nhiều người.

Dù sau, trên Vấn Đỉnh Sơn, người có năng lực lớn hơn hắn cũng quá nhiều.

- Người thanh niên, nếu lão phu thật sự vẽ ra đường đi, ngươi cảm thấy, dựa vào ngươi, hoặc là hai trợ thủ bên cạnh ngươi, có thể tiếp nhận được sao?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Nói như vậy, Trưởng lão Quan Hà, cũng không phải rất tự tin. Bằng không, với tu vi Hư Võ Đại viên mãn của ngươi, muốn vừa vào cửa đã động thủ. Ai có thể ngăn cản được ngươi chứ?

Lời này, hiển nhiên là trực tiếp chỉ nội tâm của Trưởng lão Quan Hà, tóm lấy sự lo lắng và kiêng kỵ trong lòng hắn phơi bày ra.

Trưởng lão Quan Hà một trận nghiêm nghị, thầm nghĩ người thanh niên này quả nhiên rất mạnh, nhưng Tần Vô Song càng như vậy, hắn càng cảm thấy sau lưng Tần Vô Song có át chủ bài.

Tần Vô Song phảng phất giống như biết được tâm sự của hắn, cười cười, cởi mở nói:

- Trước kia ta đã từng nói với Tần Uy rồi, ta chỉ côi cút một mình, tới Vấn Đỉnh Sơn, chẳng qua cũng chỉ được mấy ngày. Không có sư thừa kế nghiệp, cũng không có chỗ dựa lưng. Chỉ có một thân cứng cỏi kiên cường, một cổ chính trực ngay thẳng mà thôi.

- Khéo ăn khéo nói!

Quan Hà hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu tử, nếu ngươi có sư môn dựa lưng phía sau, tốt nhất là hãy nói ra, bằng không, một khi động thủ, lão phu không biết cái gì gọi là khách khí đâu.

Bao Bao lúc này cũng xen miệng vào kêu lên:

- Ngươi cứ hỏi vấn đề này làm cái gì? Chỉ sợ nếu nói ra, ngươi càng không có gan đọ sức.

- A?

Quan Hà giận dữ chế giễu:

- Vậy lão phu phải nghe thử xem sao, rốt cuộc ngươi có dựa lưng lớn cỡ nào, có thể khiến lão phu cả gan đọ sức cũng không có.

Bao Bao cười nói:

- Cần gì phải có chỗ dựa lưng lớn? Lão Đại nhà ta không phải nói rồi sao? Vừa tới Vấn Đỉnh Sơn được mấy ngày, sư thừa và chỗ dựa gì đó, quan trọng lắm sao?

Câu hỏi này thật sự khiến Quan Hà cảm thấy khó xử.

Cô Đơn cũng lạnh lùng nói:

- Trưởng lão Quan Hà, Lão Đại nhà ta, không có chỗ dựa. Nếu ngươi muốn động thủ thì có gan qua đây. Ta thật sự muốn xem xem Trưởng lão Quan Hà cường thế, hay là La Thiên Đạo Trường cường thế hơn.

La Thiên Đạo Trường?

Trong đầu Trưởng lão Quan Hà vang lên một tiếng ‘vù vù’, đột nhiên nhớ ra gì đó. Sau đó đột nhiên nhớ ra mấy ngày này, có một số bằng hữu Trưởng lão ở Chính Khí Đường có nói với hắn một số điển cố.

Biểu tình trong nháy mắt ngưng đọng lại, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, nhất thời cũng biến đổi. Biến cố này, khiến người hai bên trấn Xích Thủy và trấn Bình Nguyên đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Ngươi, ngươi chính là Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại sao?

Quan Hà thầm mắng mình hồ đồ, sớm nên nghĩ ra chuyện này mới phải, chuyện ở Xá Thân Cốc, hắn cũng có nghe nói.

Người khác không biết lai lịch xuất thân của Tần Vô Song, Quan Hà hắn thân là Trưởng lão, sao có thể không biết được? Hắn kỳ thực nên sớm nghĩ ra, người thanh niên này, chính là Tần Vô Song.

Tần Vô Song thản nhiên cười:

- Đúng vậy!

Trưởng lão Quan Hà sắc mặt tái đi, lần này hắn thật sự cảm thấy bản thân mình quá mức lỗ mãng. Bất luận như thế nào, bày ra khí thế lớn như vậy, nếu không làm gì cả, những tộc nhân Tần gia phía bên trấn Xích Thủy, sẽ đối đãi với hắn như thế nào chứ?

Nhưng mà, Tần Vô Song này là người thế nào? Là người mà Tam Chưởng môn đích thân tới La Thiên Đạo Trường đón về, đại náo La Thiên Đạo Trường, người trẻ tuổi yêu nghiệt khiến La Thiên Đạo Trường tựa hồ bị một tay hắn tiêu diệt.

Trưởng lão Quan Hà hắn dù cho lá gan có lớn, cũng quả quyết không dám thi triển võ lực đối với Tần Vô Song. Nếu phân thắng thua, kết cục cuối cùng của hắn tất nhiên là thua, không thể có khả năng nào khác.

Chỉ nói đến công lao Tần Vô Song hủy diệt cơ nghiệp La Thiên Đạo Trường, đã đủ khiến Trưởng lão Quan Hà hắn không thể nào so sánh. Huống hồ, tiểu tử này mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tiềm lực tư chất vô cùng rộng lớn. Chỉ nhìn từ tin tức gần nhất mà nói, hiển nhiên Tần gia Thiên Đế Sơn đã chuẩn bị bồi dưỡng Tần Vô Song làm Đệ tử Trung tâm.

Người trẻ tuổi như vậy, địa vị tương lai, tất nhiên là phải vượt qua Trưởng lão hắn, không nói đến là người thay thế Chưởng môn nhân, chí ít cũng là người thay thế cấp bậc Tôn giả.

Nghĩ đến đây, luồng khí thế lên mặt nạt người của Trưởng lão Quan Hà nhất thời yếu đi rất nhiều.

Tần Uy muốn bắt nạt Tần Vô Song, hét lớn nói:

- Trưởng lão Quan Hà, tiểu tử này chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo hèn của các quốc gia nhân loại, là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không có chỗ dựa gì đâu.

Trưởng lão Quan Hà lúc này, ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Tần Uy cũng đã dâng lên trong lòng.

Tần Vô Song vẫn giữ bộ dạng thản nhiên như trước, nhàn nhạt nói:

- Trưởng lão Quan Hà, Tộc trưởng Tần Uy này, xem bộ dạng cũng không có hấp thu giáo huấn. Không phải Vô Song tự cao tự đại, nhưng đệ tử Tần gia, nếu đều giống như Tần Uy này, Tần gia Thiên Đế Sơn ta, sớm đã bị người ta đuổi ra khỏi Thiên Đế Sơn rồi.

Sắc mặt Tần Uy tái xanh, hùng hùng hổ hổ nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng lúc nào cũng có bộ dạng ngụy quân tử như vậy. Ngươi cao thượng, sao ngươi không tới Xá Thân Cốc mà chôn vùi đi?

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Tần Vô Song, ngay cả sắc mặt của Trưởng lão Quan Hà cũng biến đổi. Tay áo vung lên, quát lớn:

- Tần Uy, ngươi câm miệng lại cho lão phu.

Tần Uy bị trận cương phong này quét qua, loạng choạng nghiêng ngả, liên tiếp thối lui mấy bước, ho khan không thôi, hiển nhiên là không tin, người bao che khuyết điểm cho bên mình như Trưởng lão Quan Hà lại có thể công khai giáo huấn người tâm phúc của mình ở nơi đông người.

Những người khác của trấn Xích Thủy, hiển nhiên cũng đều không cách nào tiếp nhận được màn này, ngơ ngác nhìn Trưởng lão Quan Hà vốn rất được tín nhiệm, nơm nớp lo sợ, không biết làm thế nào.

Trưởng lão Quan Hà hít một hơi, gật gật đầu:

- Tần Vô Song... Lão phu thu hồi lại những lời vừa rồi, không thể không thừa nhận, ngươi có tư cách mời lão phu uống rượu. E rằng... đây cũng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này.

Nói xong lời này, Quan Hà phảng phất như già đi mười tuổi. Chịu thua trước mặt người thanh niên mới có hơn hai mươi tuổi, đây là điều mà cả đời Quan Hà chưa từng trải qua.

Nhưng mà, tình thế bắt buộc. Ai kêu bản thân hắn lỗ mãng, ai kêu bản thân trước khi chuyện xảy ra không điều tra rõ ràng? Chuyện này, vốn có thể kết thúc trong hòa khí, vẻ vang, chứ đâu đến nỗi bị ép hòa giải, tự làm mình mất mặt.

Phía bên trấn Xích Thủy tất cả đều ngây người, khó có thể tin được.

Còn phía bên trấn Bình Nguyên, lại vui mừng như điên, hoan hô nhảy nhót. Trưởng lão Quan Hà vừa đến, đối với tộc nhân Tần gia trấn Bình Nguyên mà nói, quả thực là sự tồn tại trong truyền thuyết. Tất cả đều có một loại cảm giác tai ương ngập đầu đã đến. Nào ngờ, Trưởng lão Quan Hà, còn chưa động thủ, nói dăm ba câu lại chịu thỏa hiệp với một người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại?

Lẽ nào, tên tuổi của tổ tiên Tần Vũ mấy trăm năm sau, vẫn hữu dụng như vậy sao? Ngay cả một hậu nhân của hắn, cũng có thể khiến Trưởng lão Quan Hà kiêng kỵ như vậy?

Nhưng bất luận như thế nào, đây cũng là chuyện vui mừng bất ngờ.

Tần Vô Song cười ha ha:

- Được, Trưởng lão Quan Hà, người vui vẻ nói lời sảng khoái, Vô Song vô cùng bội phục. Giải quyết chuyện này như vậy, theo như Tần Vô Song thấy, là kết quả hoàn mỹ nhất. Trưởng lão Quan Hà, chúng ta kính rượu lẫn nhau trên bàn rượu, dù sao vẫn tốt hơn nồi da xáo thịt ở đây. Người cùng nhà Tần gia chém giết lẫn nhau, cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành trò cười cho những kẻ đối đầu với Tần gia.

Lời này thật ra có đạo lý, Trưởng lão Quan Hà mặc dù luôn đối nội chèn ép trấn Bình Nguyên, không hy vọng trấn Bình Nguyên lại xuất ra đệ tử kiệt xuất, áp phong thủy của trấn Xích Thủy. Nhưng đối ngoại, lòng hiếu thắng của Quan Hà cũng không yếu hơn Tần Vô Song, cười lớn gật đầu:

- Không sai, không thể để bên ngoài cười nội bộ Tần gia chúng ta bất hòa. Tần Vô Song, lão phu lúc trước còn muốn đánh ngươi thành tám mảnh, nhưng bây giờ, đột nhiên cảm thấy con người ngươi, quả nhiên có chút thú vị, chẳng trách mấy Chưởng môn và những Tôn giả khác, đánh giá đối với ngươi đều vô cùng xem trọng, danh tiếng vang lừng, quả nhiên là danh phó kỳ thực.

Quan Hà cũng vì tìm đường lui xuống cho mình, quay đầu lại nói với Tần Uy:

- Tần Uy, ngươi qua đây, cúi đầu tạ lỗi với Vô Song công tử đi.

Tần Uy quả thực không dám tin vào tai mình, Trưởng lão Quan Hà tại sao lại nói như vậy?

- Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, sau này, ai nhìn thấy Vô Song công tử, đều phải vô cùng tôn trọng cho ta. Nếu Vô Song công tử không thủ hạ lưu tình, cho dù giết chết các ngươi, lão phu cũng sẽ không nói giúp các ngươi. Các ngươi chỉ biết Vô Song công tử tới từ các quốc gia nhân loại, nhưng có biết gần đây nhất hắn đã làm gì không? La Thiên Đạo Trường, nghe nói rồi chứ? Chính là Vô Song công tử một tay tiêu diệt, đem sơn môn của bọn chúng tiêu diệt tận gốc. Chuyện này, đã chấn động toàn bộ Hiên Viên Khâu. Những kẻ tầm nhìn hạn hẹp các ngươi, còn không tới tạ ơn không giết của Vô Song công tử nữa?

Quan Hà càng thổi phồng Tần Vô Song lên cao, thái độ trước sau bất nhất vừa rồi của hắn, cũng càng dễ dàng được chấp nhận. Huống hồ, hắn cũng không có thổi phồng quá mức, chỉ là trần thuật một sự thực mà thôi.

Đám người Tần Uy nghe thấy lời này, mới biết bản thân đã ngu xuẩn bao nhiêu. Nhân vật ngay cả Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn cũng tán thưởng, sao bọn chúng có thể đắc tội như vậy được chứ?

Tộc nhân Tần gia trấn Xích Thủy, quả thực thẹn đến mức muốn chui xuống đất, còn phía bên trấn Bình Nguyên, lúc này mới biết cái tên Tần Vô Song, ý nghĩa là gì?

Tất cả đều tươi cười rạng rỡ, niềm hạnh phúc phát ra từ đáy lòng. Đã rất lâu rồi, Tần gia trấn Bình Nguyên, cuối cùng mới hưởng thụ được tôn trọng chân chính.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1046)