Vay nóng Homecredit

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0590

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0590: Tâm sự lẫn nhau, yêu thương vô hạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Lazada


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Thiên Đế ở trên cao, tựa hồ cũng cảm thấy có chút giật mình với khí thế hiên ngang không sợ của Tần Vô Song, ở Thiên Đế Sơn, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi, tám môn Thiên Đế Sơn, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không có người trẻ tuổi nào là hắn chưa nhận thức.

Nhưng Tần Vô Song tới từ các quốc gia nhân loại, thực sự khiến trong lòng Thiên Đế bệ hạ có chút cảm thấy một sự kinh ngạc, có thể ở trước mặt nhiều Thần đạo cường giả như vậy mà vẫn duy trì được sự trấn định cường đại, Tần Vô Song, thực sự là khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Tần Trọng Dương cũng âm thầm có chút nóng lòng, nhưng không tiện biểu thị gì với Tần Vô Song. Nhưng sau khi Tần Vô Song nói những lời này, lại thần kỳ không nói gì nữa.

Thiên Đế bệ hạ đột nhiên cười lên:

- Chư vị, các ngươi nghe thấy rồi chứ? Cái gọi là anh hùng xuất thiếu niên. tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta, cần chính là loại người trẻ tuổi có quyết đoán này. Được, trẫm sẽ nói mấy câu. La Thiên Đạo Trường vốn không nên làm một số việc như vậy, truy sát Tần Vô Song, càng không nên tới các quốc gia nhân loại quấy nhiễu. Còn về chuyện của Tinh La Điện, có liên quan đến La Thiên Đạo Trường hay không, trẫm đã phái người đi điều tra kỹ càng rồi. Suy xét đến La Thiên Đạo Trường đã gặp phải đả kích trọng đại, chuyện này sẽ tiếp tục xem xét. Từ nay về sau, bất luận là ai, bất luận xuất phát ở ân oán nào, tất cả mâu thuẫn, nhất định phải giải quyết trong phạm vi Hiên Viên Khâu. Cho dù ở bên ngoài Hiên Viên Khâu, cũng tuyệt đối không thể quấy nhiễu các quốc gia nhân loại một chút nào. Nếu có ai làm trái lại, phạt nặng không tha.

Lời này của Thiên Đế bệ hạ, xem ra vô cùng công bằng chính trực, nhưng Tần Vô Song thông minh, lại nghe ra được, Thiên Đế chung quy không muốn chèn ép La Thiên Đạo Trường quá mức.

Vì vậy cáo trạng lần này của Mộ Dung tiểu thư, nhiều nhất cũng chỉ khiến Thiên Đế không thể không biểu thị thái độ, ngăn chặn nguy hiểm sau này. Còn nợ cũ đã qua, mặc dù nói là điều tra, nhưng rất hiển nhiên, kết quả này khẳng định là không thể thay đổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song cười lạnh lùng, cũng không nói gì nữa.

- Trọng Dương, việc này, ngươi cảm thấy thế nào?

Thiên Đế bệ hạ đột nhiên hỏi đến Tần Trọng Dương.

Tần Trọng Dương mỉm cười nói:

- Quyết định của Thiên Đế bệ hạ, Trọng Dương sao có thể có ý kiến khác? Bây giờ, Tần Vô Song đã là đệ tử của Tần gia Thiên Đế Sơn ta, tất cả ân oán, cũng xem như là cùng nhất môn của Tần gia Thiên Đế Sơn ta.

Ngữ khí qua loa của Tần Trọng Dương, lại tràn đầy tự tin và sức mạnh. Cho dù trước mặt Thiên Đế bệ hạ, cũng không cúi đầu thỏa hiệp.

La Thông Thiên oán hận nhìn Tần Vô Song, nuốt giận nói:

- Bệ hạ, Tần Vô Song hủy sơn môn ta, La Thiên Đạo Trường ta và hắn không chết không hết oán hận. Nhưng ta nhất định ghi nhớ ý chỉ của bệ hạ, tuyệt đối sẽ không đem chiến hỏa thiêu đốt tới các quốc gia nhân loại.

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- La Thông Thiên, lời ngươi nói giống như

*

chó, ta vốn không tin những lời chó má nhà ngươi. Nếu ta không sớm được dự đoán được sự đê tiện của ngươi trước khi chuyện xảy ra, đem thân nhân và đồng môn chuyển dời đi, thì sớm đã để ngươi thực hiện được rồi. Nhưng những oan hồn của Tinh La Điện, mỗi một sinh mạng đều sẽ bám lấy trên người La Thiên Đạo Trường đòi lại tính mạng, ngươi cứ chờ xem.

La Thông Thiên tức giận nói:

- Đồng môn của Tinh La Điện ngươi có sinh mạng? Đệ tử của La Thiên Đạo Trường ta không có sinh mạng sao? Ngươi hủy sơn môn ta, Đệ tử Trung tâm của La Thiên Đạo Trường đều chết trên trăm người, còn có bộ phận Trưởng lão, vô số đệ tử bình thường. Món nợ này, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ.

Tần Vô Song đối chọi gay gắt:

- Đó là tự ngươi làm bậy, ta chỉ biết, ngươi tạo ra nghiệt nhân, thì phải nhận lấy nghiệt quả.

Thiên Đế mỉm cười nói:

- Được rồi, tu luyện giả của Hiên Viên Khâu chúng ta, không xem trọng đấu võ mồm. Ân oán giữa các ngươi, có thể tự mình giải quyết, bất luận dùng thủ đoạn gì, đều là pháp tắc khôn sống kém chết của Đại lục Thiên Huyền. Chỉ có một điều, không thể xúc phạm giới tuyến!

Nói xong, Thiên Đế lại nói với Mộ Dung Nhạn:

- Mộ Dung tiểu thư, xử lý như vậy, ngươi có vừa lòng không?

Mộ Dung Nhạn đến tố cáo, vốn chỉ là lo lắng La Đĩnh hình thành uy hiếp trí mạng với Tần Vô Song, nhưng nghe nói sào huyệt của La Thiên Đạo Trường đều bị Tần Vô Song tiêu diệt, còn Tần Vô Song cũng đã đến cậy nhờ Tần gia Thiên Đế Sơn, điều này nói rõ Tần Vô Song căn bản đã không sợ La Thiên Đạo Trường.

Chỉ cần Tần Vô Song không gặp nguy hiểm, tâm tình của nàng cũng bình phục, nói:

- Bệ hạ xử lý theo lẽ công bằng, tiểu nữ không có dị nghị gì.

Thiên Đế ha hả cười to:

- Từ lâu đã nghe nói Mộ Dung Thiên Cực sinh được một nữ nhi tốt, Phiêu Tuyết Lâu có một hảo thiên kim, hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Nói đến đây, mang theo một loại khẩu khí trêu chọc nói với Tần Trọng Dương:

- Trọng Dương, Vấn Đỉnh Sơn các ngươi, có phải có ý muốn kết thành thông gia với Phiêu Tuyết Lâu không?

Tần Trọng Dương mỉm cười nói:

- Cái này còn phải xem ý tứ của người trẻ tuổi bọn họ, Thiên Đế bệ hạ, lẽ nào có ý chủ hôn, hay là làm mai?

Thiên Đế cười ha ha:

- Trẫm thật ra cũng có tâm tư này, nhưng vị trí không biết làm thế nào, không biết là làm chủ hôn hay là làm mai?

Tất cả mọi người đều cười to, Mộ Dung Nhạn rốt cuộc vẫn là một nữ nhi, nghe mọi người nói như vậy, trên mặt ửng đỏ, thối lui sang một bên.

o0o

Rời khỏi Thiên Đế Sơn, Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn cùng sánh vai bước đi, hai người tâm sự tương thông, đều tràn đầy sự vui sướng lăn tăn.

- Mộ Dung tiểu thư, cám ơn ngươi.

Tần Vô Song nhìn chăm chú vào Mộ Dung Nhạn, nói ra những lời tận đáy lòng.

Mộ Dung Nhạn cười khúc khích:

- Tần công tử, chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi.

Tiểu Trúc lúc này cũng xen miệng nói:

- Tần công tử, lần này tiểu thư nhà ta thật sự chơi trò may rủi rồi. Bây giờ toàn bộ người của Hiên Viên Khâu, sợ rằng đều đang thảo luận về tiểu thư nhà ta rồi. Thật không biết lần này lão gia sẽ nghĩ như thế nào. Ta sợ ông ấy sẽ trách cứ tiểu thư.

Mộ Dung Nhạn rời nhà ra ngoài, có lẽ Mộ Dung Thiên Cực sẽ không nói gì cả. Nhưng lần này nàng tới Thiên Đế Sơn tố cáo, lực ảnh hưởng quá lớn.

Dư luận ngoại giới rất dễ đưa ra một kết luận: Mộ Dung Nhạn vì Tần Vô Song mà bôn tẩu, tư tình trước đó giữa nàng và Tần Vô Song, xem ra là thật.

Luồng gió dư luận một khi thổi đến như vậy, sẽ vô cùng bất lợi đối với thanh danh của Phiêu Tuyết Lâu. Nếu Mộ Dung Nhạn thật sự cùng đi với Tần Vô Song, thật ra cũng không có gì. Chỉ sợ, Mộ Dung Nhạn cuối cùng không được cùng đi với Tần Vô Song.

Mộ Dung Nhạn nghe Tiểu Trúc nói như vậy, an ủi nói:

- Tiểu Trúc, không cần lo lắng. Đây là chọn lựa của ta. Nếu phụ thân thật sự trách mắng, nếu thật sự mang đến sỉ nhục cho Phiêu Tuyết Lâu. Cho dù phải rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, ta cũng sẽ không hối hận.

Khẩu khí của Mộ Dung Nhạn rất kiên định, nhưng khi nói lời này, cũng rất lạnh nhạt, phảng phất như chuyện này vô cùng bình thường vậy.

Tần Vô Song nhất thời cảm thấy tâm tình từng đợt xao động. Một nữ hài nếu vì người làm nhiều việc như vậy, cho dù là kẻ ngốc, cũng nên đoán ra tâm ý của nàng.

Tiểu Trúc nói:

- Tiểu thư, nếu như vậy, lão gia sẽ đau lòng đấy.

Mộ Dung Nhạn mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc này, ta rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, cũng không phải đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân. Phụ thân vẫn là phụ thân của ta. Ta chỉ là không thích thứ Phiêu Tuyết Lâu áp đặt cho ta. Nhưng ta biết, đó không phải là ý tứ của phụ thân.

- Mộ Dung tiểu thư...

Tần Vô Song lộ vẻ xúc động nói:

- Tần Vô Song ta vô đức vô năng, để ngươi đợi ta như vậy? Ân tình như vậy, Tần Vô Song dù cho thịt nát xương tan, cũng khó lòng báo đáp.

Tiểu Trúc cười hi hi:

- Đồ đầu gỗ nhà ngươi, bình thường thấy ngươi đối phó với kẻ địch, đầu óc vô cùng linh hoạt, tại sao ở trước mặt tiểu thư nhà ta lại ngốc như vậy chứ? Tiểu thư làm như vậy, là vì trong lòng nàng thích như vậy, lẽ nào lại vì muốn ngươi báo đáp hay sao?

- Tiểu Trúc, ngươi bớt nói lại đi.

Mộ Dung Nhạn hai gò má, đỏ bừng không thôi.

Tiểu Trúc thè lưỡi, cười nói:

- Tiểu thư, ta thấy Tần công tử giống một miếng gỗ, cảnh tính hắn một chút mà thôi.

Tần Vô Song chân thành nhìn Mộ Dung Nhạn, vẻ mặt tràn đầy chuyên tâm. Trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thương vô biên, loại cảm giác yêu thương này, không giống tình yêu đối với người thân, đối với bằng hữu, đối với sư môn, nhưng lại chân thành tha thiết như vậy, nóng bỏng như vậy, hơn nữa, so với những tình cảm khác mà nói, có thêm mấy phần ngọt ngào.

- Hắc hắc, tiểu thư, hai người nói chuyện đi. Ta ở trước mặt đợi hai người.

Tiểu Trúc nháy mắt làm trò hề với Tần Vô Song, đã hướng về phía trước chạy đi. Chạy được vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó liền quay đầu lại cười cười, nói với Tần Vô Song:

- Đại đầu gỗ, nói cho ngươi biết, lão gia nhà ta đều gọi là tiểu thư là Nhạn nhi. Mộ Dung tiểu thư gì đó, rất xa lạ, nghe vào lỗ tai không thoải mái, hắc hắc.

Tần Vô Song ngây người sửng sốt, lập tức cũng mỉm cười.

Nhìn bóng dáng của Tiểu Trúc đã đi xa, Mộ Dung Nhạn khẽ cười nói:

- Tần công tử, nha đầu Tiểu Trúc đó, chính là bị ta nuông chiều quá nên sinh hư, khiến ngươi phải chịu khổ một chút rồi.

- Ta thấy Tiểu Trúc hồn nhiên ngây thơ, thẳng thắn mà đi, rất là đáng yêu. Cũng chỉ có nhân vật giống như Mộ Dung tiểu thư mới có thể có được nha hoàn lanh lợi như vậy.

Mộ Dung Nhạn cười cười, để lộ ra một nụ cười trêu ghẹo, ngửa đầu nhìn Tần Vô Song:

- Vẫn thích gọi ta là Mộ Dung tiểu thư sao?

Tần Vô Song ngây người, hắn đã bồi dưỡng một loại thói quen. Lúc này mới hiểu rõ, nội tâm dâng lên một niềm vui sướng hạnh phúc, bật thốt mà nói:

- Nhạn nhi...

Mộ Dung Nhạn cười ngọt ngào, thản nhiên nhìn về phía trước, ánh chiều tà còn sót lại rơi xuống trên ngọn núi xa. Cho dù là nhìn trời chiều, Mộ Dung Nhạn lúc này cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, khẩu khí mang theo mấy phần ngốc nghếch:

- Tần đại ca, ta từ nhỏ đến lớn, chưa có lúc nào lại hạnh phúc như lúc này. Nếu mặt trời buổi chiều này không tiếp tục rơi xuống, vĩnh viễn dừng lại ở đây thì tốt quá.

Lời này ít nhiều có chút ngữ khí trẻ con, nhưng chính là phác họa tâm tình lúc này của Mộ Dung Nhạn. Phiêu bạt bên ngoài những năm qua, trái tim của nàng đã tê buốt lạnh lẽo, chí ít là không có mục đích, không có hy vọng.

Lúc này, ở trước mặt nam nhân yêu thương mình, tâm ý tương thông lẫn nhau, tất cả mọi việc tươi đẹp trên thế gian, cũng không thể vượt qua niềm hạnh phúc trước mặt.

Tần Vô Song khẽ cười:

- Nhạn nhi, ánh chiều tà này rơi xuống, ngày mai còn có ánh sáng mặt trời đẹp hơn. Trời đất bao la, chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, bất luận là ai, bất luận là chuyện gì, cũng không chia cắt được.

Mộ Dung Nhạn toàn thân chấn động, ánh mắt mang theo một loại cảm thương, nhìn Tần Vô Song:

- Tần đại ca, đây thật sự là những lời trong lòng ngươi sao?

- Hoàn toàn là sự thật.

Vẻ mặt Tần Vô Song vô cùng chân thành tha thiết.

- Bất luận là ai, bất luận chuyện gì, bất luận gian nan hiểm trở gì, ngươi cũng đều nguyện ý vì Nhạn nhi mà cố gắng, san bằng tất cả trở ngại sao?

- Ta nguyện ý!

Tần Vô Song nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của Mộ Dung, con mắt tựa như thu thủy, lộ vẻ xúc động nói.

Mộ Dung Nhạn vừa cười vừa khóc, chỉ gật đầu nói:

- Tần đại ca, ta rất vui mừng. Có những lời này của ngươi, ta cảm thấy phiêu bạt bao nhiêu năm như vậy, là chính xác. Là chọn lựa thông minh nhất trong đời ta. Nếu bọn họ cưỡng ép ta lấy La Đĩnh, ta sẽ chết.

- Yên tâm đi, Nhạn nhi, La Đĩnh đã không còn rồi.

Tần Vô Song nhẹ giọng an ủi nói.

Mộ Dung Nhạn gật gật đầu, nhưng trong biểu tình, vẫn có một chút vẻ ưu sầu nhàn nhạt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1046)