Vay nóng Tima

Truyện:Khí Trùng Tinh Hà - Chương 0636

Khí Trùng Tinh Hà
Trọn bộ 1046 chương
Chương 0636: 1 bất chính, hạ tắc loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1046)

Siêu sale Lazada


Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Tần Vô Song cũng không thể khẳng định, trong ba vòng còn lại của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, có hay không chỗ nào đi thông tới Mộng Huyễn Thiên Trì. Nhưng Mộng Huyễn Thiên Trì một khi đã là một trong năm đại Cấm địa của Thần, chắc hẳn là cũng nên có mới đúng. Tần Vô Song xác thực nghĩ muốn tới đó mở mang một chút kiến thức, nhất là Đồ Đằng Tộc rốt cuộc có bao nhiêu điều thần bí, hắn là vô cùng nóng lòng muốn hiểu rõ một chút.

Đương nhiên Trưởng lão Quan Kỳ nói như vậy, lần thi đấu chọn lựa lần này khẳng định sẽ không đơn giản. Nếu muốn có thể đột phá, cũng không hề dễ dàng gì.

o0o

Lại nói Tần Thiếu Hồng, đi vào trước phủ của Tôn giả Tri Hòe, tự nhiên là thẳng đường không bị ngăn trở. Môn hạ hộ pháp của Tôn giả Tri Hòe, nhìn thấy Tần Thiếu Hồng tới, chẳng những không có ngăn trở, ngược lại có chút nịnh bợ tiến lên đón tiếp.

- Hồng thiếu gia tới rồi!

- Hồng thiếu gia khỏe chứ?

Tần Thiếu Hồng mỉm cười cho có lệ vài câu, thuận miệng hỏi:

- Tôn giả ở trong phủ chứ?

- Hồng thiếu gia tới không khéo rồi. Tôn giả sáng nay xuất môn, hình như là đi Chính Khí Đường nghị sự. Chắc tối muộn mới trở về?

- Đi Chính Khí Đường? Hôm nay không phải ngày tụ hội mà?

Tần Thiếu Hồng nghĩ thấy có chút kỳ quái, nếu là tụ hội, Đệ tử Trung tâm bọn họ cũng cần phải tham dự chứ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng cũng không đi cân nhắc nữa. Có lẽ là một ít việc nhỏ, không cần mọi người cũng tham dự. Một khi đã tới đây, dù là Tôn giả tối muộn trở về, cũng đành chờ một chút vậy.

Sự đợi chờ này, thẳng đến tận lúc chạng vạng, Tôn giả Tri Hòe mới trở về. Thấy Tần Thiếu Hồng ở đây, ông ta vẫn thấy có chút điều ngoài ý muốn. Nhưng mà Tri Hòe đối với môn đồ này vẫn là vô cùng coi trọng.

Tần Thiếu Hồng dường như có thể nói là đệ tử quan môn của ông ta, thiên phú thì không thể chê vào đâu được, trong nhất mạch Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, tuyệt đối có thể sắp xếp trước mấy thứ hạng đầu.

Khó có được nhất là, tính cách kẻ này, cùng Tôn giả Tri Hòe cũng có vài phần hợp nhau. Bên trong bá đạo không thiếu khuyết sự bình tĩnh, đây là điểm mà Tri Hòe vô cùng thích thú.

Hắn cảm thấy trên người của Tần Thiếu Hồng, nhìn thấy được bóng dáng chính mình hồi trẻ. Bởi vậy, Tri Hòe không khỏi ký thác rất nhiều kỳ vọng ở trên người Tần Thiếu Hồng mà cả đời hắn vẫn chưa có thực hiện được, ví dụ như, lên làm Chưởng môn nhân!

Tri Hòe làm được vị trí Tôn giả, ở Tần gia đã có thể nói là địa chí tôn dưới cấp bậc Chưởng môn. Nhưng cùng Chưởng môn nhân so sánh, Tôn giả tuy rằng địa vị rất cao, nhưng chênh lệch thực lực vẫn là vô cùng rõ ràng.

Bởi vậy nên sự ký thác của hắn đối với Tần Thiếu Hồng, vẫn là vô cùng rõ ràng. Sự dốc lòng bồi dưỡng, cũng là vô cùng rõ ràng. Nhìn thấy Tần Thiếu Hồng, Tri Hòe cười nói:

- Thiếu Hồng, ngươi ở trong này thật đúng lúc, ta đang định đi tìm ngươi.

Tần Thiếu Hồng sửng sốt, hắn hôm nay là tìm riêng sư phụ để nói chuyện của Tần Vô Song, nghe khẩu khí này của sư phụ, tựa hồ hình như cũng đang muốn tìm hắn?

- Sư phụ, ta này không phải đến thăm người sao? Vừa lúc gặp chuyện này, muốn thỉnh giáo một chút sư phụ nên xử lý như thế nào.

Tần Thiếu Hồng ở trước mặt Tri Hòe, có vẻ vô cùng khiêm tốn.

- Ồ? Thật khéo, ta cũng đang có việc quan trọng hơn muốn nói với ngươi. Vậy ngươi nói trước đi.

Tri Hòe đối với những người khác lòng kiên nhẫn không nhiều lắm, nhưng đối với gã đệ tử quan môn này, lại vô cùng cưng chiều và bao che khuyết điểm.

Tần Thiếu Hồng lập tức đem chuyện lúc ban ngày gặp được nói qua một lượt, khẩu khí vô cùng căm giận bất bình. Sau khi nói xong, còn nhịn không được oán giận nói:

- Sư phụ, ngươi nói Tần Vô Song này vừa mới đến, liền kiêu ngạo như vậy. Hắn chỗ nào không đi, lại cứ khăng khăng cố tình đến địa bàn của ta mà tu luyện? Ta xem là hắn đang cố ý thị uy.

Tần Thiếu Hồng chính là muốn đem địa bàn kia biến thành lãnh địa của riêng hắn. Âm mưu này, Tôn giả Tri Hòe tự nhiên là rõ ràng.

Mấy gã Đệ tử Trung tâm thủ lãnh của Thăng Long Pha kia, đều có phạm vi thế lực riêng, cũng thích đem phạm vi thế lực cho rằng là địa bàn của chính mình, trở thành của riêng mình.

Bởi vì cũng không gây ra việc ồn ào gì quá lớn, nên các cao tầng Tần gia cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nghe Tần Thiếu Hồng nói như vậy, Tri Hòe không khỏi mặt nhăn lên:

- Thiếu Hồng, Tần Vô Song kia, rốt cuộc có biết phạm vi thế lực của ngươi hay không?

- Hắn tiến nhập Vấn Đỉnh Sơn đã là bao lâu rồi? Không thể nào không biết được.

Tần Thiếu Hồng thở phì phì nói.

Lẽ ra, một Đệ tử Trung tâm tiến vào Thăng Long Pha, tu luyện một năm, không thể nào một chút quy tắc ở đây cũng không biết. Nếu nói Tần Vô Song kia không biết, Tri Hòe cũng không có tin.

Nếu Tần Vô Song biết đó là lãnh địa của Tần Thiếu Hồng mà còn làm như vậy, thì tất nhiên cần phải suy xét sâu xa.

- Thiếu Hồng, một năm này, ngươi ở Thăng Long Pha gặp qua Tần Vô Song mấy lần?

Tần Thiếu Hồng cười khổ nói:

- Sư phụ, không dối gạt ngươi, ta đến nay một lần cũng không có gặp qua. Tần Vô Song kia giống như cố ý ẩn mặt lánh đời vậy. Đừng nói ta, những người khác, cũng giống vậy, đều không nhìn thấy hắn. Tiểu tử này giống như đang bế môn tự kỷ, không cùng mọi người giao tiếp.

Cái này là Tần Thiếu Hồng đã nói oan uổng cho Tần Vô Song. Tần Vô Song tiến vào hậu sơn Vấn Đỉnh Sơn, đầu tiên là đi Phiêu Tuyết Lâu, rồi lại quay trở về các quốc gia nhân loại, trước sau hao phí thời gian hơn nửa năm. Mà trong thời gian từ các quốc gia nhân loại trở về nửa năm, hắn vẫn luôn ở trong nội viện tu luyện, căn bản là không đi ra ngoài, tự nhiên cũng liền không gặp được mọi người.

Thật không phải Tần Vô Song cố ý tự cao tự đại, mà là hắn căn bản không muốn tụ tập góp vui, chỉ dồn tâm trí mà đi kết giao với người khác.

- Từ trước tới giờ chưa từng có ai gặp qua?

Điều này cũng không tránh khỏi quá kỳ lạ.

- Chưa từng gặp qua!

Tần Thiếu Hồng vô cùng khẳng định.

- Kẻ này, thật đúng là thần bí a!

Tần Vô Song càng thần bí, Tri Hòe càng nghĩ thấy trong lòng không yên, ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy thanh niên này không dễ dàng nhìn thấu.

Tần Vũ năm đó cũng là vô cùng thâm thúy. Thiên phú của Tần Vũ vốn là rất mạnh, nhưng cũng dễ dàng thể hiện cảm xúc ra ngoài. Nhưng Tần Vô Song này, Tri Hòe nghĩ thấy chính mình căn bản nhìn không thấu.

- Sư phụ, ngươi nói kẻ này, một kẻ mới tới, cũng không biết quy củ. Đệ tử có phải là nên dạy dỗ hắn một chút không?

Tri Hòe trầm ngâm không nói, thật lâu sau mới mở miệng:

- Tần Vô Song này, cần phải thử một chút. Nhưng mà ngươi cần động não. Nếu ngươi không nắm chắc, có thể lợi dụng người khác một chút. Tần Vô Song cuồng vọng như vậy, các Đệ tử Trung tâm thủ lãnh khác, chẳng lẽ chịu bỏ qua sao? Thiếu Hồng, ngươi kéo thêm vài người đi, như vậy liền dễ dàng hành động hơn.

- Sư phụ, ý của người là, loại trừ hắn?

Tần Thiếu Hồng trong lòng vừa động, kéo bè kết phái, loại chuyện này hắn thực sự am hiểu vô cùng.

Tri Hòe nhàn nhạt cười:

- Ta cái gì cũng chưa nói, chính là ngươi động não. Việc này ta không phải dạy ngươi ngươi xử trí như thế nào chứ? Chẳng qua là ngươi nghĩ muốn làm như thế nào, cứ việc can đảm đi làm. Chỉ cần đừng quá nháo sự. Xảy ra chuyện gì, vi sư bên này cũng có thể gánh chịu cho ngươi...

Đổi lại những người khác, dạy đệ tử như vậy khẳng định là vô cùng khác người. Nhưng là Tri Hòe này, hắn luôn luôn chính là như vậy mà dạy đệ tử. Đây là phong cách của hắn.

Cũng không phải hắn không có đầu óc, mà là hắn cố ý đem đệ tử bồi dưỡng thành một kẻ cường thế. Cường thế, cộng với thực lực, ở bất cứ nơi nào, cũng đều xài được.

Nhất là phải tranh đoạt cái ghế Chưởng môn nhân tiếp theo, khí thế không mạnh, sao có thể cạnh tranh được trong một đám người cơ chứ? Sao có thể khiến cho kẻ khác sợ ngươi?

Tần Thiếu Hồng nghe được hai mắt sáng ngời, có những lời này của sư phụ, hắn liền vô cùng ngông cuồng rồi.

- Sư phụ, người yên tâm đi, đệ tử đã có cân nhắc!

Trên khuôn mặt Tri Hòe, hiện lên ý tứ quyết đoán, nói với Tần Thiếu Hồng:

- Thiếu Hồng, ngươi nhớ kỹ, muốn mượn một cơ hội này, thể hiện năng lực của ngươi. Gần nhất có một lần kỳ ngộ để xuất đầu lộ diện. Có lẽ có thể nắm được, chính là phúc duyên của ngươi.

- Sư phụ, phúc duyên gì?

Nghe Tôn giả Tri Hòe nói như vô cùng nghiêm túc, Tần Thiếu Hồng nhịn không được tò mò hỏi lên đến.

- Mộng Huyễn Thiên Trì ngươi nghe qua chưa?

Tôn giả Tri Hòe nhàn nhạt hỏi.

- Cái này đệ tử tự nhiên biết, Cấm địa của Thần, tồn tại cùng một cấp bậc với Hiên Viên Khâu ta. Sư phụ, chuyện thế nào?

- Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì tổ chức Vạn Pháp Quy Tông Hội, một vạn năm mới tổ chức một lần, mở rộng cửa sơn môn, mở tiệc chiêu đãi tất cả các tông môn kiệt xuất của Cấm địa của Thần. Tần gia chúng ta, tự nhiên cũng ở trong đó. Tổng cộng có có sáu danh ngạch, một Chưởng môn mang theo năm đệ tử trẻ tuổi. Các ngươi một thế hệ trẻ tuổi, có năm danh ngạch.

- Năm danh ngạch?

Tần Thiếu Hồng cười lên:

- Sư phụ, nếu là năm danh ngạch, đệ tử khẳng định có thể tranh được. Cho dù là ba cái, đệ tử cũng có nắm chắc giành được.

Tôn giả Tri Hòe sắc mặt trầm xuống:

- Nếu là ba cái danh ngạch, yêu cầu của ta đối với ngươi, không phải có nắm chắc giành được hay không mà là nhất định phải tranh được. Nếu ngươi trong một thế hệ, ba hạng đầu cũng vào không được? Vậy còn nói chuyện gì tiếp nhận vị trí của Chưởng môn nhân đây? Thiếu Hồng, yêu cầu của ngươi đối chính mình, phải nhất định ở trong ba thứ hạng đứng đầu! Mà không phải cố gắng ba hạng đầu, có biết không?

Trong ba thứ hạng đầu tiên, Tần Thiếu Hồng tuy rằng tự tin, nhưng không biết là có mười phần nắm chắc hay không. Nhưng sư phụ nói như vậy, hắn tự nhiên cũng không lên tiếng phản bác. Gật đầu nói:

- Đệ tử biết rồi!

- Lần này có năm danh ngạch, ngươi cũng không thể chủ quan. Nếu năm danh ngạch ngươi cũng giành không được, Thiếu Hồng vậy ngươi quá làm mất thể diện Tôn giả của ta rồi.

Tần Thiếu Hồng trong lòng đã có dự tính:

- Sư phụ, năm hạng đầu, đệ tử là tuyệt đối nắm chắc. Tuyệt đối không có khả năng thất thủ.

- Ngươi nắm chắc là tốt rồi!

Tri Hòe thản nhiên cười nói:

- Hôm nay chúng ta tới Chính Khí Đường, chính là muốn thương nghị chuyện này. Đến lúc đó sẽ có một cách chọn lựa. Nội dung chọn lựa như thế nào, bây giờ vẫn còn chưa định ra. Nhưng mặc kệ là phương thức gì, khẳng định là phải công bằng. Thực lực mạnh, khẳng định sẽ được lựa chọn.

Tần Thiếu Hồng đột nhiên nói:

- Sư phụ, ngươi nói Tần Vô Song được Chưởng môn nhân yêu mến như vậy, có khi nào đi cửa sau không?

- Đi cửa sau? Chưởng môn nhân yêu mến hắn là một chuyện, đi cửa sau lại là một chuyện khác. Thiếu Hồng, ngươi cũng đừng xem Chưởng môn nhân yêu mến là một chuyện đáng kể. Nếu Tần Vô Song không có thực lực, yêu mến tạm thời, thời gian lâu cũng sẽ phai nhạt dần. Chưởng môn nhân là người hiểu rõ đại thể, sẽ không vì một tên Tần Vô Song mà phá hư quy củ. Ngươi đừng nghĩ quàng nghĩ xiên, lợi dụng việc riêng làm rối loạn kỷ cương, mặc dù là Chưởng môn nhân, cái giá phải trả cũng gánh không có nổi đâu.

Nghe được sư phụ nói như vậy, Tần Thiếu Hồng trong lòng càng thêm nắm chắc. Trong lòng cũng buông xuống những sự lo lắng không cần thiết, chỉ cần kẻ khác không làm việc tư lợi cá nhân, Tần Thiếu Hồng hắn cũng có tự tin vượt qua.

- Thiếu Hồng, việc này tạm thời chưa được công bố ra ngoài, ngươi tự mình biết là được rồi. Đừng nói lung tung ra bên ngoài. Ta phỏng chừng sư môn của mấy Đệ tử Trung tâm thủ lãnh kia, khẳng định cũng sẽ biết. Những Đệ tử Trung tâm bình thường, chỉ sợ tạm thời sẽ vẫn chưa biết được chuyện gì.

Tần Thiếu Hồng vui vẻ rạo rực nói:

- Yên tâm đi, sư phụ, đệ tử cũng không phải là kẻ thích nói lung tung.

- Ừm, không có việc gì thì ngươi lui trước đi. Cẩn thận cân nhắc một chút, không cần khí phách nắm quyền, ở trong vòng tông môn, biện pháp tốt nhất để đánh bại một kẻ, không phải là giết chết hắn, mà là để cho hắn không có không gian mà sống yên ổn, ngươi hiểu chứ?

Trong lòng Tôn giả Tri Hòe mấy năm nay, hiện tại là truyền thụ toàn bộ cho Tần Thiếu Hồng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1046)