← Ch.0716 | Ch.0718 → |
Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84
Tần Khiếu Thiên thật ra cũng bình tĩnh thần kỳ, chỉ là cười lạnh lắng nghe, phảng phất giống như đang nghe một chuyện đâu đâu hoàn toàn không liên quan đến nhà mình, biểu tình hờ hững.
- Không sai, Tần gia cường hành bá đạo như vậy, quá vô lý. Thiên Phạt Sơn Trang ta, tuyệt đối không tha cho bọn họ! Bệ hạ, xin hãy làm chủ cho Thiên Phạt Sơn Trang ta!
Yến Quy Nam bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống bái Thiên Đế bệ hạ.
- Lôi Đình Tông ta, cũng xin bệ hạ làm chủ!
Lôi Minh không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Ánh mắt của Tân Thiên Thần lành lạnh, giương mắt nhìn về phía Tần gia:
- Tần Vô Song, hôm đó ngươi ở Vạn Hoa Cốc, vì cướp đoạt Thần Đạo Quả, công kích đồng đạo Thiên Đế Sơn, người chứng kiến vô số kể, hôm đó ngươi ở Côn Lôn Tiên Tông, ỷ vào có người ngụy tạo chứng cứ cho ngươi, tránh thoát nạn kiếp, hôm nay, ta xem ngươi chống chế như thế nào!
Tần Khiếu Thiên cười lạnh, căn bản không quan tâm đến điệu bộ này của Tân Thiên Thần, mà là thản nhiên nhìn Tân Thiên Vấn, nhàn nhạt hỏi:
- Thiên Đế bệ hạ, bao nhiêu năm qua, Tân gia ngươi đều ẩn nhẫn, thấy Tần gia ta có được mấy trái Thần Đạo Quả, liền không kìm được nhẫn nhịn sao? Muốn động thủ với Tần gia ta, sợ rằng trái tim của bệ hạ ngươi có vấn đề rồi? Muốn động thủ, không cần tìm nhiều lý do như vậy, rang lại cơm lạnh làm gì? Tần Vô Song là tu vi gì, khi xuất phát, là Hư Võ Đại viên mãn, còn Tân Vô Kỵ là tu vi gì, cảnh giới vô địch dưới Thần đạo, huồng hồ Tân Vô Kỵ còn có những đảng đồ khác, với lực của một mình Tần Vô Song, giết chết bốn năm người bọn chúng được sao? Đây là các ngươi sỉ nhục trí tuệ của tất cả mọi người sao? Vô Song, ngươi nói đi!
Tần Khiếu Thiên quát nói.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, thong dong tiến lên trước:
- Vốn chuyện này đã nói rõ ngọn nguồn ở Côn Lôn Tiên Tông, ta căn bản không thèm nói lại lần thứ hai. Nhưng nếu Thiên Đế bệ hạ đã muốn nghe, vậy ta cũng trần thuật lại một lần. Yến Thiên Tùy và Lôi Oanh, cùng Tân Vô Vọng, là bị Thần thú của Nga Mi Đạo Trường thôn phệ. Tân Vô Kỵ, truy sát ta, bị ta phản kích, tự sát mà chết, chuyện này là sự thật. Nếu nói vi phạm điều ước, thì đó là Tân Vô Kỵ, chứ không phải Tần Vô Song ta. Đương nhiên, bệ hạ hôm nay có thể tụ tập nhiều người đến hỏi tội Tần gia ta, hiển nhiên là dựa vào những lời đồn đại vu vơ của vài người trong Thiên Đế Sơn. Tần gia ta cho dù toàn thân đầy lưỡi, sợ rằng cũng không phân biệt rõ được đạo lý này.
Tần Khiếu Thiên cười dài một tiếng, khí thế khoáng đạt nói:
- Bệ hạ, Tần gia ta bất kể thái độ làm người làm việc, dám làm dám nhận. Tân Vô Kỵ một khi là Tần Vô Song giết, thừa nhận cũng không ngại. Ngươi lấy cái chết của những người khác ra vu cáo hãm hại Tần gia ta, hắt nước bẩn lên chúng ta, Tần gia thật ra cũng không sợ! Công đạo tự trong lòng người!
Tân Thiên Vấn hừ lạnh nói:
- Các ngươi một già một trẻ, đều khéo ăn khéo nói. Chuyện hôm nay, mặc kệ các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, cũng đừng hòng mong chúng ta chịu để yên. Chư vị, theo quy củ của Thiên Đế Sơn, người không tôn trọng hiệu lệnh Thiên Đế, chính chống đối lại tám môn Thiên Đế Sơn! Chư vị, không phải là đồng đảng của Tần gia, tự sẽ không bị Tần gia mê hoặc. Chuyện hôm nay xử trí như thế nào?
Tân Thiên Vấn uy nghiêm hỏi.
Uy áp thúc dục, áp bách những tông môn trung lập khác. Trong nháy mắt, giương cung bạt kiếm.
Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông nhân cơ hội ồn ào nói:
- Tiêu diệt Tần gia!
- Không trừ Tần gia, Thiên Đế Sơn vĩnh viễn không có ngày bình yên.
- Bệ hạ, xin hạ lệnh đi!
Bốn gã Thần đạo cường giả của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, đều đứng lên, hình thành thế góc cạnh, bao vây bọn Tần Khiếu Thiên.
Thủ lĩnh của các tông môn khác, cũng đưa mắt nhìn nhau.
Phía bên Vân gia, Vân Tuyết Trần liếc nhìn đám người Tân gia với ánh mắt sâu xa, phiêu nhiên đứng dậy:
- Bệ hạ, Tần Đại Chưởng môn, đây là mối hận cũ giữa tông môn các ngươi, Vân gia ta không muốn tham dự. Bất luận là bên nào, cũng đừng nghĩ đến chuyện lôi kéo Vân gia ta xuống nước. Ai bức bách Vân gia ta xuống nước, Vân gia ta dưới cơn giận dữ, rất có khả năng gia nhập vào bên kia. Cho nên, Vân gia ta, trung lập!
Vân Tuyết Trần vừa mở miệng, Diệu Hóa Môn, Bách Lý Gia Tộc và Thiên Vũ Tông đều lần lượt bày tỏ thái độ:
- Đúng vậy, chúng ta trung lập. Bệ hạ, chuyện đúng sai ở đây, chúng ta chưa từng chính mắt chính kiến, không dám nói bậy, cũng không dám đứng vào đội ngũ làm loạn. Xin cho phép Diệu Hóa Môn chúng ta trung lập.
- Bệ hạ, Bách Lý Gia Tộc chúng ta luôn giữ mình trong sạch, không muốn chọc vào những chuyện thị phi vô vị, cũng trung lập!
- Thiên Vũ Tông ta, cũng trung lập!
Nếu không có Vân gia dẫn đầu trung lập, thế lực ba nhà kia chưa chắc dám hô trung lập. Nhưng Vân gia hô trung lập, bọn họ bắt chước học theo, hoàn toàn có thể hô trung lập.
Dù sao, Thiên Đế Môn không dám bức bách Vân gia, đương nhiên cũng không dám bức bách bọn họ. Bằng không, ba tông môn này liên hợp lại với nhau, trái lại gia nhập về phía Tần gia, đối với Thiên Đế Môn cũng là bất lợi.
Mặc dù không gia nhập vào Tần gia, đoàn kết ở bên Vân gia, tông môn bốn nhà, cũng tuyệt đối có thể khiến Thiên Đế Môn bối rối! Vì vậy, bọn họ hiện tại có tư cách trung lập!
Tần Khiếu Thiên cười to nói:
- Tân Thiên Vấn, ngươi đánh giá cao lực hiệu triệu của Tân gia ngươi rồi!
Tân Thiên Vấn quát to:
- Mở khóa cấm chế Thần Điện, những người không liên quan, bất động ở yên một chỗ cho ta! Nếu không, chớ trách cấm chế ngộ thương!
Tần Khiếu Thiên cười to ha ha, thân thể đột nhiên thúc giục, huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, nhanh như quỷ mị, khí thế cuồn cuộn nổi lên giống như gió xoáy, cuốn lấy Tần Vô Song, chạy trốn ra ngoài. Ngoài miệng thét dài nói:
- Tân Thiên Vấn, muốn động thủ, ta ở Vấn Đỉnh Sơn đợi ngươi!
Giữa lúc nói, đã phóng ra ngoài cửa Thần Điện.
Chính vào lúc này, cửa lớn Thần Điện, một đạo kim quang đột nhiên trùm xuống. Ngăn chặn thân ảnh của Tần Khiếu Thiên.
Ầm!
Kim quang này đè ép xuống, thoáng cái đã đem Tần Khiếu Thiên ép thành mảnh vụn.
Khi mọi người còn đang giương mắt đờ đẫn, thanh âm của Tần Khiếu Thiên lại thét dài truyền đến, từng đạo ảo ảnh không ngừng chớp động trong hư không, phảng phất giống như gió cuốn mây tan, từng cái bóng giống như ma huyễn, nhất thời giống như mấy ngàn mấy vạn Tần Khiếu Thiên bay múa trong Thần Điện.
Tần Khiếu Thiên đột nhiên quát lớn một tiếng, bàn tay vung lên, một đạo trường thương tóe ra quang mang ác độc giống như tia chớp, trực tiếp vọt tới kim quang ngoài cửa.
- Mở!
Kim quang đó mặc dù mạnh mẽ bá đạo, bị tia chớp này thúc giục, nhất thời phá vỡ một lỗ hổng. Tần Vô Song cuốn người, thân ảnh đã bay tới ngoài cửa.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, đã bị Tần Khiếu Thiên đưa ra ngoài mấy dặm:
- Vô Song, ngươi quay về trước đi!
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, khí thế đột nhiên thôi động, Thần Tú Cung đã nằm trên tay, cười lớn ha ha:
- Đại Chưởng môn, Vô Song sóng vai đối địch cùng ngươi!
Xạ Nhật Tiễn phát ra kim quang chói mắt, đã được cài lên Thần Tú Cung.
Tần Vô Song trong nháy mắt khí tức Thần đạo toàn thân thế nhưng lại không có hạn chế thúc giục tới cực điểm. Khí tức Thần đạo này, mặc dù không phải bản thân hắn tu luyện được, mà là đến từ thần quang tẩy lễ, nhưng sức mạnh này vừa thúc giục đã khiến Thần Tú Cung kêu to không ngừng, phảng phất khí tức Thần đạo này, cùng Thần Tú Cung, Xạ Nhật Tiễn là trời sinh xứng đôi, phát ra cộng hưởng ngập trời.
Tần Vô Song trong nháy mắt, công lực phảng phất đề thăng lên trăm lần, ánh mắt lành lạnh tập trung trên người một gã Thần đạo cường giả đang lao ra cửa lớn.
Đó là Lôi Minh của Lôi Đình Tông!
- Bắn, bắn chết hắn!
Trong nội tâm Tần Vô Song, một thanh âm cuồng ngạo, không ngừng gầm rú. Phảng phất giống như một ác ma đang ngủ say trong lòng Tần Vô Song đột nhiên thức tỉnh vậy, đánh thức ý thức giết chóc vô hạn của Tần Vô Song, giết, giết, giết!
Giờ phút này, Tần Vô Song lại có một ý niệm vô cùng cố chấp, chính là một mũi tên bắn chết Lôi Minh!
Ý niệm mãnh liệt này, khiến ánh mắt Tần Vô Song đỏ bừng, Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, giống như cầu vồng giữa ban ngày, lại bay ngược trở về.
Thần Tú Cung kết hợp với thân thể đến trình độ hoàn mỹ, trong quá trình bay lượn, đáp lên cung tên!
Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song sử dụng phối hợp Thần Tú Cung và Xạ Nhật Tiễn, cũng là Xạ Nhật Tiễn ngăn cách mấy ngàn năm lại một lần nữa gặp lại Thần Tú Cung.
Khí tức Thái cổ cường đại, khiến uy lực của Thần Tú Cung phảng phất trong nháy mắt đề thăng lên trăm ngàn lần, thoáng như một con Thái cổ Thần thú nổi giận, tàn sát bừa bãi mà điên cuồng ngang ngược.
Vù!
Xạ Nhật Tiễn, hóa thành kim quang đầy trời, giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, tốc độ vô cùng, hướng về phương hướng Lôi Minh đang trùng kích ầm ầm vọt tới.
Kim quang hóa thành hư không đầy trời, giống như một cầu hình vòm tuyệt đẹp.
Ầm!
Tựa hồ là trạng thái không thể ngăn cản, không thể ức chế, kim quang liền đụng vào trước mặt Lôi Minh. Lôi Minh vốn căn bản không đặt Tần Vô Song trong mắt, chỉ là một lòng muốn bắt Tần Vô Song tróc nã quy án. Không ngờ kim quang này bắn tới lại ẩn chứa công kích cường đại như vậy, hoàn toàn không thể so sánh được với nghe đồn.
- Không ổn rồi!
Một ý niệm điềm xấu lóe lên trong đầu Lôi Minh, cùng như đồng thời, Thiên Đế Tân Thiên Vấn cũng là đồng tử kịch liệt co rút. Thần Tú Cung, chính xác là nó rồi!
Nhưng mà, Thần Tú Cung, lại có Xạ Nhật Tiễn phối hợp!
Đây chính là chỗ thiếu sót trong tin tức tình báo! Không phải nói, Xạ Nhật Tiễn đã bị Hiên Viên Tộc thu hoạch được sao? Chuyện này là thế nào chứ?
Trong đầu Tân Thiên Vấn một vùng nghi vấn, đang muốn quát Lôi Minh thối lui.
Nói thì chậm, khi đến thì nhanh! Kim quang đột nhiên bắn tới, trực tiếp xuyên qua ngực của Lôi Minh!
Thần đạo Chiến y, phát ra tiếng rạn nứt thảm thiết, một tiếng rắc, bị Xạ Nhật Tiễn mạnh mẽ xuyên thủng qua. Xạ Nhật Tiễn uy lực bá đạo như thế nào chứ, xuyên thủng Thần đạo Chiến y, đương nhiên là trực tiếp bắn trúng vào yếu điểm đan điền!
Ầm!
Thân thể nhất thời nổ thành mảnh vụn. Lôi Minh kêu thảm một tiếng, Thần hồn chui ra, liền muốn trốn thoát khỏi cơ thể. Làm sao ngờ được Xạ Nhật Tiễn uy lực vô cùng, từ xưa tới nay, không biết đã bắn chết bao nhiêu Thần đạo cường giả, đối với Thần hồn của Thần đạo cường giả là tham lam không chịu bỏ qua nhất. Thế không ngừng nghỉ, gắt gao bám theo Thần hồn đang chạy trốn, ầm ầm bắn trúng mục tiêu!
Kim quang nổ tung, Thần hồn đó không còn chỗ nào để trốn, trực tiếp bị Xạ Nhật Tiễn bắn nổ. Thần hồn của Lôi Minh phát ra một tiếng kêu than khóc thảm thiết.
Rống!
Xung quanh Thiên Đế Môn ngàn dặm, đều là tiếng than khóc thảm thiết, hồi âm từng trận. Thần hồn văng tung tóe, nổ tung.
Lôi Minh, chết!
Tần Vô Song tay vẫy Thần Tú Cung một cái, Xạ Nhật Tiễn đó phảng phất giống như một con linh thú, vô cùng có linh tính bay ngược trở lại, rơi xuống tay Tần Vô Song.
Một đòn này, cũng khiến một cây Xạ Nhật Tiễn nguyên khí đại thương, linh lực tiêu hao hết, im lặng nằm trong tay Tần Vô Song, hào quang một màu âm u, cực kỳ quỷ dị.
Tần Vô Song biết, Xạ Nhật Tiễn cũng là linh vật, cần có thời gian hồi phục.
- Lão Nhị!
Lôi Việt phát ra một tiếng kêu đau đớn, đỏ mắt, muốn xông tới giết chết Tần Vô Song.
Lôi Minh và Yến Quy Nam bất quá cũng chỉ là Ngưng Thần Đạo bốn, năm kiếp, so với Tần Trọng Dương còn không bằng, hơn nữa mũi tên này của Tần Vô Song lại vô cùng đột ngột, cộng thêm Lôi Minh tự thân khinh địch, đưa tới đại họa sát thân này.
Còn Lôi Việt, cũng không tầm thường, chính là Hóa Thần Đạo cường giả! Khí thế thúc giục, liền hướng về phía Tần Vô Song giết tới.
Tần Khiếu Thiên ngưng thần đang định giao thủ với Tân Thiên Vấn, thấy Lôi Việt xông về phía Tần Vô Song, thân ảnh hóa thành lưu quang, trực tiếp ngăn cản đường tiến lên của Lôi Việt, cười lạnh một tiếng, tát một cái.
Đồng thời ống tay trái vung lên, quát với Tần Vô Song:
- Đi đi!
Tần Vô Song không khỏi tự chủ, liền bị đạo cương phong Thần đạo này quét động, Âm Dương Tử Vân Dực hướng về phía Vấn Đỉnh Sơn bay như tên bắn.
← Ch. 0716 | Ch. 0718 → |