Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Long Phiên Thiên - Chương 0021

Ma Long Phiên Thiên
Trọn bộ 1065 chương
Chương 0021: Liệt Vân long điêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1065)

Siêu sale Shopee


Ngoài miệng hắn nói như vậy chứ trong lòng rất sướng, không ngờ Kim Câu có thể khiến lão già thần thông cảnh này ăn bồ hòn, nếu không phải tình cảnh không đúng thì hắn rất muốn hôn Kim Câu vài cái.

- Chiêm chiếp!

Lý hộ pháp là cao thủ thần thông cảnh nên cực kỳ mạnh mẽ không hề bị thương, nhưng quần áo và mặt nạ vỡ vụn làm lão có chút chật vật, khuôn mặt điển trai xanh mét.

Lão là long võ giả thần thông cảnh, Thanh đồng hộ pháp của Ma Long giáo, đến đến đâu có thể nói là vạn người kính ngưỡng, đi trên đại lục hiếm khi gặp đối thủ, không thể tưởng tượng hôm nay chịu thiệt trong tay một con chim, thật sự không nhịn được nữa. Lão định nổi trận lôi đình.

- Hừ! Súc sinh khốn kiếp kia! Dám to gan vô lễ với bổn tọa? Thật nực cười!!!

- Này này! Tiền bối chậm đã, chắc ngươi sẽ không hạ mình so đo với một con chim chưa đủ lông đủ cánh đi?

Phong Liệt giật mình, vội ôm Kim Câu vào ngực, cảnh giác nhìn Lý hộ pháp.

- A?

Ngay sau đó, Lý hộ pháp nhìn chằm chằm Kim Câu con ngươi chợt co rút, kinh ngạc thất thanh nói:

- Đây là... thức tỉnh Ma Long huyết mạch Liệt Vân Điêu? Điều này sao có thể!?

- Liệt Vân Điêu? Không phải chứ? Có Liệt Vân Điêu mạnh mẽ như vậy ư?

Phong Liệt vẻ mặt quái dị liếc Kim Câu, mắt đầy khó tin.

Liệt Vân Điêu là loại ác điểu trong loài chim, nổi tiếng tốc độ kinh người và trời sinh thân thể như tinh kim, rất nổi tiếng trên đại lục, số lượng cũng nhiều. Dù kiếp trước Phong Liệt kiến thức không uyên bác thì cũng có nghe thấy về nó.

Nhưng hắn chưa nghe nói qua Liệt Vân Điêu có thể phát ra công kích sóng âm uy lực như vậy. Hơn nữa dù Liệt Vân Điêu có thứ tỉnh chân long huyết mạch thành Liệt Vân long điêu trưởng thành cũng sẽ chỉ thức tỉnh kim long huyết mạch, thể chất thiên hướng kim thuộc tính.

- Hừ! Ngươi thì biết cái gì?

Lý hộ pháp khinh thường trừng Phong Liệt, sau đó mắt nóng rực nhìn chằm chằm Kim Câu, nói:

- Trên đời này Liệt Vân Điêu chỉ là kế thừa một phần huyết mạch của thượng cổ hồng hoang hung cầm Liệt Vân Điêu mà thôi, chỉ có cái tiếng!

- Chỉ Liệt Vân Điêu thời thượng cổ mới chân chính xứng với hai chữ 'liệt vân'. Liệt Vân Điêu trưởng thành một tiếng rít có thể dễ dàng đánh tan mây đen vạn dặm, thanh âm đi qua đâu là vạn vật đều hóa thành bụi đất, tục truyền rằng dù là cấp thấp chân long đều phải đi đường vòng! Tiểu tử này có thể thức tỉnh thần thông tổ tiên, chắc là huyết mạch rất tinh thuần, nhưng... sao nó thức tỉnh Ma Long huyết mạch chứ? Thật kỳ lạ!

Phong Liệt chột dạ nói:

- Khụ khụ, chắc là tại biến dị?

Lực chú ý của Lý hộ pháp đều tập trung và Kim Câu, không nhìn thấy Phong Liệt chột dạ. Mắt lão chớp lóe, bỗng cười ẩn ý với Phong Liệt.

Phong Liệt sớm đã quen Lý hộ pháp lạnh lùng, giờ thấy nụ cười chồn chúc tết gà thì lòng run lẩy bẩy, chưa đợi lão nói cái gì hắn đã cười tủm tỉm nói:

- Tiền bối, Kim Câu là vãn bối suýt mất mạng mới tìm được, tuyệt đối không truyền lại, người miễn mở lời đi!

Lý hộ pháp vẻ mặt khó chịu nói:

- Hử? Tiểu tử, cực phẩm long thú này dù có ở trong tay người thì sẽ được đến lúc này? Hơn nữa chim non này muốn tu luyện đến đại thành cần hao phí tài nguyên là con số thiên văn, chỉ bằng vào ngươi đi đâu tìm tài nguyên như thế? Đúng là lãng phí!

Phong Liệt không thả lỏng, đáp trả lại:

- Hừ! Cái này không cần tiền bối quan tâm, ta có cách giải quyết.

Kim Câu có thần thông thiên phú kinh người như vậy, chỉ cần qua vài năm thì chắc chắn trở thành thuộc hạ đắc lực và tọa kỵ cực phẩm, sao Phong Liệt chịu buông tay tặng người? Huống chi là tặng cho lão già trước mắt.

Lý hộ pháp hừ lạnh nói:

- Hừ! Tiểu tử, đừng quên rằng là ta tốn sức chín trâu hai hổ mới cứu ngươi ra khỏi Phong gia! Không lẽ ân cứu mạng không bằng con súc sinh xẹp lông này?

- Ơn cứu mạng Phong Liệt vô cùng cảm kích, ngày sau chắc chắn Phong Liệt sẽ báo đáp! Nhưng trước không nói ngươi đạt thành hiệp nghị với Thiết Dực Trưởng Lão của Phong gia ta, chỉ nói ta cứu mạng con gái ngươi đủ bằng rồi đi?

Lý hộ pháp vẻ mặt hung tợn nói:

- Khốn kiếp! Ngươi không nhắc tới ta suýt chút quên, tuy rằng ngươi cứu U Nguyệt nhưng làm hỏng danh tiết của nàng, cái này tính sao đây?

Phong Liệt chột dạ bảo:

- Hắc, hắc hắc! Cái này... thật ra thì nói đi nói lại chúng ta đều là người một nhà, Kim Câu đi theo ai chẳng phải đều giống nhau sao? Ta đang nghĩ khiến Kim Câu bảo vệ U Nguyệt.

- A?

Lý hộ pháp nghi ngờ xem xét Phong Liệt, biểu tình dần dịu đi. Vốn lão định lấy Kim Câu là để bảo vệ Lý U Nguyệt, giờ nghe Phong Liệt chịu nhả ra thì không so đo nữa.

- Được rồi, cứ làm như vậy đi! Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm! Nhưng có phải người một nhà hay không thì nói quá sớm rồi!

- A...

Không đợi Phong Liệt nói thêm thì thân thể lại bị Lý hộ pháp túm lấy, lần này Kim Câu không công kích. Chớp mắt hai người một chim đã bay trở lại chỗ đậu xe ngựa, Lý U Nguyệt đứng bên cạnh xe ngóng cổ trông chờ.

Nàng thấy Phong Liệt không có gì nguy hiểm thì vẻ lo lắng trên mặt mới rút đi, nhưng tiếp theo gò má ngọc ngà hây hồng, không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của Phong Liệt.

Lòng Phong Liệt rất ngứa, bất giác nhớ đến cảm giác tuyệt vời đêm qua, dưới thân nóng lên. Hắn thầm nghĩ phải tìm cơ hội bỏ rơi lão già bên cạnh, cùng mỹ nhân ôn lại đêm xuân.

Nhưng khiến Phong Liệt thất vọng là tiếp theo hắn không còn cơ hội đơn độc ở chung với Lý U Nguyệt.

Lý hộ pháp sai Phong Liệt bày lại thùng xe xong ba người cùng ngồi trong xe ngựa, thúc giục long mã nhanh như chớp lao ra xa.

Càng quá đáng là Lý hộ pháp thỉnh thoảng nhìn Phong Liệt bằng ánh mắt phòng kẻ trộm khiến hắn bực mình muốn ói máu.

- Ủa? Con chim thật xinh đẹp!

Qua thật lâu sau, Lý U Nguyệt luôn chú ý Phong Liệt rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của Kim Câu, đôi mắt đẹp tỏa sáng, kiềm không được định vươn tay ngọc sờ lông chim ám kim sáng lấp lánh của nó.

- Gri... ô ô!

Lông chim toàn thân Kim Câu dựng lên định công kích, nhưng mới phát ra nửa tiếng rít đã bị Phong Liệt kịp thời túm mỏ dài cong cong.

- Kim Câu, đây là nữ chủ nhân của ngươi, sau này lời của nàng chính là của ta, biết chưa?

Phong Liệt hung dữ răn dạy Kim Câu, rồi mỉm cười nói với Lý U Nguyệt:

- Nó tên Kim Câu, thích ăn linh đan, đây, nàng lấy cái này đút cho nó, nó sẽ thích nàng.

Nói rồi Phong Liệt đưa một bình long nguyên đan cho Lý U Nguyệt, kín đao sờ bàn tay trắng nõn của giai nhân, quang minh chính đại ăn bớt.

Lý U Nguyệt nghe lời Phong Liệt răn dạy Kim Câu thì xấu hổ đến lỗ tai đỏ rực, lại bị hắn nhéo tay, thân thể mềm mại khẽ run, gò má đỏ đến sắp nhỏ máu, làm hắn nhìn thèm nhễu nước.

- Khụ khụ!

Lý hộ pháp nhíu mày đúng lúc ho khan đánh gãy mập mờ giữa hai người, làm Phong Liệt rủa thầm.

Tiếp theo trên đường đi Lý U Nguyệt dần quen với Kim Câu, trong thùng xe thỉnh thoảng vang tiếng thiếu nữ cười khúc khích như chuông ngân.

Phong Liệt cố ý vô tình liếc mắt đưa tinh, thầm trao đổi với mỹ nhân, bất giác cảm tình sẽ hai người tăng nhanh. Đặc biệt là ăn vụng dưới mi mắt nhạc phụ tương lai, làm Phong Liệt mới nếm tình thú nam nữ nên rất khoái, trên đường không cảm thấy khô khan, buồn tẻ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1065)