← Ch.0027 | Ch.0029 → |
Tề Sơn là người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng ốm yếu mà đầu to, trông khá buồn cười, không có một chút dáng vẻ tiền bối làm Phong Liệt tăng nhiều hảo cảm.
Mặt trời đã xuống núi, vốn Bàn long Phong bao phủ một tầng ma khí đen càng biến tối đến không thấy năm ngón tay. Nhưng làm Ma Long võ giả, từ lúc thức tỉnh Ma Long võ giả thì họ có thêm một năng lực là thấu thị ban đêm, không đến mức trong bóng tối không biết đâu là phía nam đâu là hướng bắc.
Phong Liệt đi theo Tề Sơn trong nửa canh giờ lo xong thủ tục nhập giáo, rồi không biết gã lấy đâu ra hai con long mã mang hắn rời khỏi Bàn long Phong, dần ẩn trong bóng đêm âm trầm.
Bên ngoài Bàn long Phong có mười bảy ngọn núi xếp thành quỹ tích huyền ảo, nếu từ trên trời nhìn xuống sẽ thấy bao gòm cả Bàn long Phong, mười tám ngọn núi như hợp thành hình Ma Long uốn lượn. Bàn long Phong vừa lúc đầu rồng, ám võ viện ở xa nhất là đuôi rồng.
Hai người cưỡi ngựa nhanh chóng dọc theo đường núi lao đi, nửa canh giờ sau đã đến dưới một ngọn núi cao chưa tới ngàn mét.
Dù là bóng đêm tối đen cũng có thể thấy cỏ mộc chọc trời cao đam mây, và giữa núi vô số ánh lửa chiếu rọi từng mảng kiến trúc to lớn.
- Phong sư điệt, đây chính là Ám Võ Phong của chúng ta! Tin tưởng ngươi sẽ rất nhanh yêu thích chỗ này, hắc hắc!
Tề Sơn ở đằng trước ngoái đầu lại nở nụ cười đàn ông đều hiểu ý nghĩa.
Phong Liệt chỉ cười cười, hắn đã sớm biết trên ám võ viện nữ đệ tử nhiều hơn nam đệ tử, tiếc rằng lòng hắn đã có người.
Hai người dọc theo đường núi lát đá rộng rãi, chốc lát sau đã tới sườn núi không dốc lắm, sân viện chiếm vị trí rất rộng gần ngay trước mắt. Từ xa có thể thấy một bóng dáng màu đỏ yêu kiều mà mạnh mẽ nghênh đón, là hai nữ đệ tử thủ sơn.
Hai thiếu nữ tuổi chừng mười lăm, mười sau, mặc áo đỏ sậm Ám Võ Phong, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, vóc dáng thướt tha, nhanh sắc trung thượng đẳng, cất gót gọc như hai đóa hỏa liên đi đến khiến Phong Liệt thầm khe nức nở. Ngay cả hai đệ tử trông cửa mà đã xinh đẹp như vậy, Ám Võ Phong này đúng là thú vị đây.
Một thiếu nữ mặc tròn cười duyên nói với Tề Sơn:
- Tề sư thúc! Lần này thúc đã lập công lớn rồi! Bắt được một thiên tài bát phẩm huyết mạch cho Ám Võ Phong chúng ta, chắc viện chủ sẽ thưởng cho người đấy!
Một thiếu nữ khác giọng mềm mại như bông tinh nghịch nói:
- Đúng vậy, Tề sư thúc, lần này được đồ tốt đừng quên tỷ muội chúng ta nhé!
Có thể thấy ra hai cô gái này khá quen thân với Tề Sơn, ở chung rất thân.
- Hừ! Bát phẩm huyết mạch có là gì? Yên, Lục, các ngươi quá xem thường sư thúc ta!
Tề Sơn bày ra bộ dạng bệ vệ, chỉ vào Phong Liệt, nói:
- Nào, để ta giới thiệu cho các ngươi, đây là Phong Liệt, tuyệt thế thiên tài có được cửu phẩm huyết mạch!
- Cái gì? Cửu phẩm huyết mạch? Hi hi hi hi!
- Hì hì, tề sư thúc, thúc bị sốt rồi hả? Hì hì hì hì!
Hai cô gái nghe Tề Sơn nói vậy lại nhìn Phong Liệt tả tơi như tên ăn mày, các nàng như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, liếc nhau, che miệng cười nghiêng ngả. Thân hình run rẩy, bộ ngực sữa cũng phập phồng theo khiến Phong Liệt kiềm không được nhìn si mê.
Nhưng Phong Liệt thấy ra trong ánh mắt cô gái chỉ là buồn cười mà thôi chứ không có ý khinh thường, điều đó khiến hắn có hảo cảm hơn với hai nàng.
- Hắc! Các ngươi đừng không tin! Hắn thật sự là cửu phẩm huyết mạch! Nếu không tin các ngươi xem đi!
Tề Sơn sốt ruột tiện tay mở quyển trục ra cho hai cô gái xem.
Hai cô gái trợn tròn mắt, miệng anh đào hé mở, mắt đẹp tràn đầy giật mình và khó tin, chỉ vào Phong Liệt không nói nên lời.
- Tề... Sư thúc, hắn hắn hắn thật sự là cửu phẩm huyết mạch? Ta không nằm mơ chứ?
- Trời ạ! Dường như Ma Long giáo chúng ta chưa từng xuất hiện cửu phẩm huyết mạch đi?
Lát sau hai cô gái hồi phục tinh thần khỏi kinh ngạc, ngay sau đó là thảo luận ngất trời về Phong Liệt, vấn đề liên tục không chỗ nào không dính đến, khiến hắn nhức đầu kinh khủng, không biết làm sao. Tề Sơn là sư thúc đã bị hai cô gái quăng ra tuốt tầng mây rồi, gã đứng bên cạnh không chen miệng vào được.
- Sư đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Sư đệ, ngươi có thành thân chưa?
- Nhà ở đâu? Trong nhà có ai không?
- Sư đệ, có đính hôn chưa? Không có hả? Tốt quá, ta cũng không có!
- Sư đệ, lúc còn nhỏ ngươi có đái dầm không? A? Ha ha, ta cũng vậy!
- Sư đệ, ngươi ngủ có ngáy không? Cái gì? Ngươi cũng không biết? Không sao, đợi lúc ngươi ngủ ta đi tới phòng ngươi nghe liền biết ngay.
- A...
Thật lâu sau cuối cùng thì Phong Liệt chịu không nổi nữa, cứ để hai cô gái hỏi tới tấp như vậy thì e rằng từng tấc thân thể đều phải báo cáo ra ngoài.
Hắn không thể chịu đựng nữa, bất đắc dĩ kháng nghị:
- Khụ khụ, hai sư tỷ ơi, đệ mới đến, đường đi mệt nhọc đã không ăn cơm nguyên ngày nay rồi, chúng ta có nên...
- A? Một ngày không ăn cơm?
Cô gái tên Yên khoa trương hét to, rồi xoay người hung dữ trừng Tề Sơn:
- Tề sư thúc, người bậy quá! Lại dám để thiên tài của chúng ta đói một ngày, ta phải báo tội của thúc tới tai Tần sư thúc mới được!
- A... Không phải... cái kia... liên quan gì ta...
Tề Sơn mặt cứng đơ, lắp bắp.
Gã và Phong Liệt mới ở chung có một canh giờ, cả ngày hắn chưa ăn cơm hình như đâu liên quan gì tới gã?
Huống chi dù là long võ giả nguyên khí cảnh có thể ba ngày không ăn cơm chứ? Thật là buồn cười! Nhưng Tề Sơn không tính ngu, trong lòng hiểu con gái mà mê trai rồi là không nói đạo lý, gã biết điều làm bộ như không nghe thấy.
- Sư đệ, đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn!
- Sư đệ, tối nay tỷ tỷ đích thân hầu hạ ngươi, chắc chắn sẽ khiến ngươi ăn vừa lòng! Nếu mà không vừa lòng thì ngươi muốn cái gì tỷ tỷ cũng chiều hết!
-...
Hai cô gái vừa nói vừa vây quanh Phong Liệt đi hướng trong viện, bỏ lại Tề Sơn ở phía sau ngây như phỗng, cuối cùng cười khổ lắc lắc đầu, một mình dắt hai con ngựa đi tìm viện chủ báo cáo chiến quả. Gã nghĩ đến tới chỗ viện chủ sẽ được thưởng thì khắp người nhẹ hẳn ra, không thể che giấu vẻ hưng phấn trên nét mặt.
Hai bên Phong Liệt có hai cô gái vây quanh lâng lâng vào trong ám võ viện, cánh tay cọ phần thịt mềm làm người mát lòng khiến Phong Liệt hô to chịu không nổi, kháng nghị vài lần vô hiệu cuối cùng đành mặc kệ hai cô gái muốn làm gì thì làm, dù sao hắn không lỗ lã.
Bây giờ mặc dù ám võ viện là chts nhất trong Ma Long giáo nhưng dù gì xưa kia từng huy hoàng vô số năm tháng, xuất hiện rất nhiều rất nhiều cao thủ trong truyền thuyết, trong sân từng mảng kiến trúc rộng lớn đại khí mà không mất trang nhã.
Trên đường đi Phong Liệt từ chỗ hai cô gái hiểu khá nhiều tình hình trong ám võ viện. Bây giờ ám võ viện là có ít đệ tử nhất trong mười tám viện phái, đệ tử nguyên khí cảnh chưa đến vài trăm, đa số là nữ đệ tử.
Đệ tử chân khí cảnh và cương khí cảnh thì đa số bị phái đi trú đóng khắp nơi ngoài giáo, để lại đệ tử trong giáo đa số là thương tàn lão nhược cả.
← Ch. 0027 | Ch. 0029 → |