← Ch.0142 | Ch.0144 → |
- Cái gì? Nàng đi đâu?
Trong lòng Phong Liệt chấn động, gấp gáp nhìn Tiểu Yên nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Yên nhếch lên, giọng nói hơi có chút ý vị ghen tuông:
- Yên tâm đi, chẳng qua là Lý sư tỷ bị cao thủ Lý gia đón đi, trước khi kết thúc thí luyện mà thôi.
- Nga? Như vậy a!
Phong Liệt nhẹ thở phào một cái, nhưng trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút buồn bã, cứ đeo đẳng mãi không mất đi.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Tiểu Yên do dự một chút, lại nói:
- Phong sư huynh, Lý sư tỷ trước khi đi có nói... nói...
- Nói gì a? Muội muốn khiến ta gấp chết sao?
Phong Liệt bị Tiểu Yên làm cho nóng lòng không dứt, không nhịn được thúc giục.
- Tỷ ấy nói, lần sau, khi gặp lại, có thể đáp ứng huynh.
- Đáp ứng ta cái gì?
- Làm sao người ta biết được. Tỷ ấy chính là nói như vậy!
- Nga? Đáp ứng ta, đáp ứng ta, không thể nào, chắc không phải là... hắc hắc hắc!!!
Thật lâu sau, trên mặt Phong Liệt đột nhiên lộ ra một nụ cười bì ổi, khiến cho Tiểu Yên Tiểu Lục khinh bỉ một trận.
Trên Thanh Thạch Sơn, cự thạch san sát, hôm nay đã trở thành đại bản doanh của đệ tử Ám Vũ Viện. Trên rất nhiều cự thạch đã bị mở không ít động phủ, cung cấp chỗ bế quan tu luyện cho hơn hai trăm người sử dụng.
Lúc ba người Phong Liệt trở lại Thạch Thành Sơn, đám người Triệu Thung đã sớm nhận được tin tức, đồng loạt đi tới chân núi nghênh đón. Sau khi mọi người hàn huyện một phen, Phong Liệt liền giản tán mọi người, để cho mọi người đi làm việc của mình.
Hắn đã có quyết định, thời gia thí luyện ở Dạ Mạc Đại hạp cốc còn dư lại gần hai tháng, thời gian này hắn sẽ ở lại Thanh Thạch Sơn bế quan tĩnh tu.
Cho đến ngày hôm nay, có thể nói chuyến đi Dạ Mạc đại hạp cốc của hắn đã có được thu hoạch vô cùng phong phú. Nếu còn không thấy đủ, sợ rằng đến một ngày nào đó sẽ bị trời xanh đố kỵ.
Đâu tiên, hắn từ trong tay Sở Huyền đoạt được Dạ Mạc Thú tinh hồn tứ giai cùng thức tỉnh Tiểu Dạ Ma Long đại thần thông. Sau đó ở trong Địa Để Di Tích đạt được U Linh Thiết và Viễn Cổ Ma Long uy. Sau lại ở trong Thiên Thủy Giản Tụ Nguyên Trì liên tiếp đột phá, một hơi liền đột phá đến Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên.
Tuy nói trong quá trình này vô cùng gian nguy, nhưng chứa nhiều cơ duyên. Mỗi thứ hắn đạt được đều đủ làm cho các đệ tử khác ghen tỵ đến chết. Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác chúng đều rơi vào người Phong Liệt, cũng coi như được thần may mắn phù hộ.
Dĩ nhiên, nếu ở trên Long Giác Phong, Sở Huyền hoàn toàn bỏ mạng mà nói... , vậy thì đối với Phong Liệt càng thêm hoàn mỹ.
Lần này gặp nhiều cơ duyên, Phong Liệt đã cảm thấy đủ, thời gian kế tiếp hắn liền tính toán lại Thanh Thạch Sơn bế quan, toàn bộ tinh lực đặt lên việc tu luyện thân thể, tranh thủ sớm làm cho thực lực Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên của mình được chứng thực.
- Phong sư huynh, huynh xem nơi nào thích hợp nhất, muội giúp huynh mở một cái động phủ.
Tiểu Yên kéo cánh tay Phong Liệt, ôn nhu nói.
- Không cần! Ta bế quan ở cái động phủ lần trước là được rồi.
Phong Liệt thuận miệng nói.
Hắn đối với việc địa điểm bế quan cũng không phải là loại khó chiều. Động phủ trước kia hắn dùng khá lớn, đủ rộng, thoáng, cũng có chút phù hợp với tâm ý của hắn.
Chẳng qua là, vừa nghe Phong Liệt muốn ở động phủ lúc trước, sắc mặt Tiểu Yên thoáng chốc đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi rất là mê người.
Mà trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Lục cũng mơ hồ lộ ra nét hưng phấn không thể kiềm chế, làm cho Phong Liệt có chút không hiểu được.
- Tại sao? Có vấn đề gì không?
Phong Liệt kinh ngạc hỏi.
-A... Chúng ta... ôi!
Tiểu Yên vừa muốn mở miệng liền bị Tiểu Lục chặn lại.
Tiểu Lục cười duyên nói:
- Phong sư huynh, không thành vấn đề! Nơi động phủ kia chúng ta đã giúp huynh thu dọn qua, huynh có thể tiến vào bất cứ lúc nào!
- Nha.
Phong Liệt nhìn tiểu hồ ly Tiểu Lục đang nở nụ cười, trong đầu lại càng xuất hiện nghi vấn.
Có điều Phong Liệt cũng lười suy nghĩ nhiều. Dẫn theo Tiểu Yên Tiểu Lục cùng đi, hướng động phủ trước kia mình từng tu luyện qua chậm rãi đi tới.
Rất nhanh Phong Liệt liền hiểu được nguyên do trong đó.
Sau khi hắn đi vào động phủ, nhất thời phát hiện bên trong có một số đồ vật ly kỳ, làm cho hắn không nhịn được một trận mặt đỏ tai nóng, còn có một tia cảm giác khác thường.
Nguyên lai, sau khi Tiểu Yên Tiểu Lục từ phía trên Thủy trở lại Thanh Thạch Sơn liền cùng đám người Lý U Nguyệt cùng nhau tiến vào trong động phủ mà Phong Liệt từng bế quan này.
Hôm nay, Lý cùng nàng mấy ả thị nữ của mình đã rời đi, tự nhiên chỉ còn lại hai người Tiểu Yên Tiểu Lục.
Hơn nữa, làm cho Phong Liệt có chút lúng túng chính là chỗ ở mình từng tỉ mỉ bố trí chuyển thành chỗ ở của hai cô gái, ở hai đầu giường của mình đang vắt mấy bộ quần áo lót bằng tơ của nữ nhân, rất dễ nhìn thấy.
Không hỏi cũng biết, chắc chắn là của Tiểu Yên Tiểu Lục hai nàng. Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không khỏi có ý nghĩ kỳ quái.
- Phong sư huynh, mấy ngày trước Lý sư tỷ ở nơi này. Hôm nay chỉ còn hai người muội và Tiểu Lục ở.
Tiểu Yên đỏ mặt giải thích.
Nàng một mặt giải thích với Phong Liệt, một mặt lặng lẽ quan sát sắc mặt của Phong Liệt.
- Khụ khụ! Hai người các muội ở nơi này sao không nói với ta một tiếng? Để ta còn đổi một chỗ khác...
Ngẩn ra một chút, Phong Liệt có chút lúng túng nhếch miệng nói, sau đó muốn quay đầu bước đi.
- Phong sư huynh, không cho đi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lục quýnh lên, đột nhiên lắc mình tiến đến, mở hai cánh tay ngăn trước người Phong Liệt. Một đôi mắt xinh đẹp lo lắng nhìn Phong Liệt, muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Trong lúc nhất thời, trong động phủ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Không khí bắt đầu trở nên có chút cổ quái. Trong động phủ nhanh chóng ấm lên, ba người tựa hồ cũng tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt nhìn trước người Tiểu Lục, há mồm cứng lưỡi hỏi một câu:
- Tiểu Lục, sao... làm sao vậy...
Bất quá, lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền muốn ngay lập tức vả vào miệng mình.
Quả nhiên, vừa nghe Phong Liệt nói lời này, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lục dẹp xuống, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc chứa đầy nước mắt ủy khuất. Bộ dáng sắp sửa khóc lóc khiến cho người ta có chút đau lòng.
← Ch. 0142 | Ch. 0144 → |