← Ch.0196 | Ch.0198 → |
Những đệ tử này đều đã từng tham gia thí luyện ở đại hạp cốc. Bọn họ còn nhớ rõ, lúc trước khi mình đi ra khỏi đó thì gần như cả người đều là vết thương, quần áo tả tơi như ăn mày.
Nhưng lúc này thấy mấy người Phong Liệt không ai bị thương, còn giống như trở về sau một cuộc du xuân, cảđám không khỏi cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Nhất là khí thế mơ hồ của Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên mà Phong Liệt phát ra, làm cho các đệ tử bình thường này thất kinh trong lòng.
Bọn họ đều biết rất rõ ràng, trước khi bắt đầu thí luyện thì Phong Liệt chỉ là một đệ tử Nguyên Khí Cảnh tứ trọng thiên mà thôi. Tốc độ tu luyện như vậy đã không thể dùng thiên tài để hình dung nữa, quả thực chính là yêu nghiệt mười phần.
Phong Liệt cũng không để ý nhiều đến những đệ tử bình thường này, dặn dò đám người Tiểu Yên Tiểu Lục một chút, sau đó lập tức trở về tiểu viện của mình.
Ba tháng không về, tất cả sự vật trong tiểu viện cũng không có gì biến hóa, chỉ có bức tường cao hơn ba trượng ngăn cách với tiểu viện của Sở Tiểu Điệp đã được xây lại một lần nữa, điều này làm Phong Liệt rất vừa lòng.
Ngay khi Phong Liệt bước vào tiểu viện, dĩ nhiên có hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong. Đúng là Trần Nhược Tình và Trương Diệu đã lâu không thấy.
Giờ phút này, Trần Nhược Tình vẫn xinh đẹp như vậy, quần áo màu tím làm những đường cong linh lung hiện lên, bộ ngực ưỡn cao, mê người đến cực điểm, khiến cho trong lòng Phong Liệt không nhịn được mà rung động. Hơn nữa, khí thế trên người nàng dường như còn có phần tăng lên, xem ra mấy tháng này thu hoạch không nhỏ.
Còn Trương Diệu thì vẫn thế, mặt như muốn hếch hẳn lên trời, bộ dạng tự cho mình là bất phàm, rất là ngứa đòn. Chỉ là hắn không biết, tu vi Chân Khí Cảnh ngũ trọng thiên của hắn bây giờđã chẳng đáng nhắc đến trong mắt Phong Liệt nữa rồi.
Lúc này, thấy Phong Liệt trở về, trong mắt hai người cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bọn họ có thể cảm thấy rõ ràng, Phong Liệt đã khác xa trước kia. Thế nhưng khiến bọn họ mơ hồ cảm thấy một cỗ áp bách mơ hồ. Giống như khi đối mặt với các tiền bối Cương Khí Cảnh, Thần Thông cảnh vậy, điều này khiến họ cực kỳ khó hiểu.
- Ngươi đã trở lại rồi à?
Sau một lúc sửng sốt, Trần Nhược Tình khẽ gật đầu với Phong Liệt, có chút ngại ngùng lên tiếng chào hỏi.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi có thể hoàn chỉnh trở lại, không thiếu bộ phận nào trên người, xem ra cũng khá may mắn đấy.
Trương Diệu chắp hai tay sau lưng, lười biếng nói, giống như nói chuyện với Phong Liệt chính là cho hắn một vinh dự rất lớn vậy.
Chẳng qua, Phong Liệt vẫn trực tiếp vô thị hắn như mọi khi, chỉ cần thận đánh giá mỹ nữ thị vệ của mình.
Hắn mang theo tiếu ý nhàn nhạt, nhìn Trần Nhược Tình vô cùng xinh đẹp trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết. Đột nhiên không nhịn được mà thốt ra một câu cực kỳ ám muội:
- Nhược Tình, những ngày này ta không ở đây, vẫn tốt chứ?
- Ách... vẫn... vẫn tốt!
Trần Nhược Tình bị câu hỏi này của Phong Liệt làm sửng sốt một lát, sau đó hai gò má hơi đỏ lên, cúi đầu khẽ đáp một câu.
Trương Diệu lại không khỏi giận dữ, hắn không ngờ rằng tên tiểu tử Phong Liệt này lại dám đùa giỡn người trong lòng mình ngay trước mặt, không thể nhịn nổi nữa, mở miệng quát to:
- Thằng nhãi! Ngươi...
- Nhược Tình, các ngươi cứ tùy tiện là được, ta phải bế quan vài ngày.
Không đợi Trương Diệu nói xong, Phong Liệt đã ném lại một câu, sau đó đi về phía cánh cửa dẫn tới căn phòng tối tăm của hắn.
Theo đó, chỉ nghe một tiếng "ầm" nặng nề vang lên, sau đó tiểu viện lại tiếp tục trở nên yên tĩnh. Mà Trương Diệu lại giận đến mức suýt chết ngất đi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Trần Nhược Tình bật cười nhìn Phong Liệt dần dần biến mât khỏi tầm mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, theo đó cũng xoay người đi về phía gian phòng của mình.
Trong thời gian tiếp theo, Phong Liệt bế quan, tất cả sự việc hay con người ở bên ngoài đều bị hắn ném tới sau đầu.
Lấy thực lực hiện giờ của hắn, còn chưa thể trực tiếp nắm giữ hoàn toàn vận mệnh của mình. Nhưng hắn đã làm rất nỗ lực cả ngoài sáng và trong tối, ý đồ gián tiếp ảnh hưởng đến quyết định của cao tầng Ám Vũ Viện đối với mình.
Việc do người làm, sinh tử do trời định.
Hiện giờ việc đã đến nước này, việc nên làm hắn đều đã làm, những chuyện còn lại đã không phải Phong Liệt hắn có thể quyết định.
Tuy rằng hắn rất khó chịu với cảm giác vận mệnh của mình bị người khác khống chế, nhưng với Phong Liệt bây giờ mà nói, thực lực của hắn chỉ mới đạt đến Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, đây là điều không thể tránh khỏi.
Nửa ngày sau, mấy vạn đệ tử trở về từ Da Mạc đại hạp cốc đã lục tục trở lại viện phái của mình.
Tiếp theo, tất cả những sự kiện phát sinh trong Dạ Mạc đại hạp cốc đã nhanh chóng truyền lưu khắp cả Ma Long giáo. Theo mỗi sự việc nghe rợn cả người này truyền ra, đại danh của Phong Liệt Ám Vũ Viện đã đạt đến độ cao "trong thiên hạ không ai không biết" chỉ trong vòng nửa ngày...
- Này, huynh đệ, nghe nói Phong Liệt của Ám Vũ Viện chúng ta phếđi chín tên đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, không biết là thật hay giả a?
- Như vậy thì đã là gì? Ngay cả Long Khuynh Vân – đệ nhất thiên tài của Kiên Vũ Viện mà Phong sư huynh cũng một chiêu đánh bại ấy chứ Nếu không hơn hai trăm người chúng ta căn bản không thể tiến vào Thượng cổ Tụ Nguyên Trì. Nói đến Tụ Nguyên Trì kia quả thật là quá thống khoái, lão tử một hơi đột phá nhất giai, nhưng so với Phong sư huynh thì...
...
- Nghe nói chưa? Hiện giờ người của Ma Vũ Viện đang đòi lời giải thích trong Ám Vũ đại điện đấy, họ yêu cầu phải nghiêm trị Phong Liệt!
- Hừ! Dạ Mạc đại hạp cốc vốn chính là sinh tử do trời, có cái gì mà phải giải thích chứ?
- Tuy trên lý lẽ là như vậy, nhưng ai bảo thực lực của Ám Vũ Viện chúng ta yếu cơ chứ! Lần này, tình huống của Phong Liệt có lẽ không ổn rồi.
- Ta nhớ có một lần, trong khi thí luyện ở Dạ Mạc đại hạp cốc, một đệ tử Ám Vũ Viện chúng ta ngộ thương đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, kết quả cuối cùng là trực tiếp bị phế tu vi, trục xuất sơn môn!
...
- Ài! Thật quá đáng tiếc, nghe nói trong mấy tháng ngắn ngủi mà Phong Liệt đã liên tục tấn thăng lục giai, hiện giờđã là Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, thật không hổ là thiên tài cửu phẩm a! Bất quá, lựa chọn Ám Vũ Viện thì chỉ có thể trách hắn đen đủi! Hắc, sớm biết Ám Vũ Viện uất ức như vậy, lúc đầu lão tửđã chẳng đến đây!
...
Trong Ám Vũ Viện, nơi nơi đều đang bàn tán sôi nổi. Sau khi biết được một loạt hành động vĩđại của Phong Liệt, trong lòng đông đảo đệ tửđều cảm thấy vui sướng.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, Ám Vũ Viện thường bịđặt ở thế yếu khi giao phong với các viện phái khác, rất ít khi có thể chiếm được lợi thế. Thậm chí, khi đứng cùng các đệ tử viện phái khác đều không tự chủ được mà cúi thấp đầu, cảđám đều nghẹn khuất muốn chết.
Nhưng hôm nay, thế nhưng lại xuất hiện một thiên tài như Phong Liệt, chẳng những chiếm hết tiện nghi trong Dạ Mạc đại hạp cốc, hơn nữa còn phếđi chín đệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện, thậm chí còn đánh bại cả Long Khuynh Vân, điều này quả thực làm cho trên dưới Ám Vũ Viện đều cảm thấy hãnh diện.
Bất quá, khi tỉnh táo lại thì chúng đệ tửđều bi ai không thôi cho vận mệnh của Phong Liệt.
← Ch. 0196 | Ch. 0198 → |