← Ch.0564 | Ch.0566 → |
Trầm ngâm một lát, Phong Liệt nói:
- Nàng khẳng định Huyết Long Hoàng sẽ bị mắc lừa? Theo ta được biết, Huyết Long Hoàng này là một cỗ phân thân của Nghịch Long Hoàng. Nghịch Long Hoàng thì đã chết, còn Huyết Long Hoàng thì không biết lợi hại ra sao? Vạn nhất lão gia hỏa kia nổi giận, đoán chừng tất cả mọi người đều bị chôn cùng.
Hoàng Tử Nguyệt có chút ý muốn liếc nhìn Phong Liệt, nói:
- Không thể tưởng tượng được ngươi cũng biết nhiều không ít. Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Huyết Long Hoàng và Nghịch Long Hoàng là một cỗ huyết thể phân thân, đó là sự tình xảy ra trước kia. Từ thời trung kỳ Xa viễn thực long, Huyết Long Hoàng đã cùng Nghịch Long Hoàng triệt để rời bỏ mối quan hệ. Thậm chí, thực lực so với Nghịch Long Hoàng còn muốn cường đại hơn rất nhiều lần, có thể áp đảo được Long chủ ngay lúc đó. Cho nên, cả hai sớm đã vô pháp tâm thần tương thông.
- Nếu có người nói cho lão ta biết chân tướng thì sao?
- Hừ, ai sẽ nói cho lão ta biết? Trên đời này, bất luận là Nhân tộc hay là Long Linh chuyển thế chi thân thì cũng không có người hy vọng Huyết Long Hoàng còn sống. Bởi vì lão ta đích thật là một tên điên. Lý tưởng của lão ta chính là biến Long giới thành Huyết giới. Hơn nữa, thật sự là lão ta có thực lực này. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đi nói cho lão ta biết sao?
Hoàng Tử Nguyệt vẻ mặt chê cười nhìn Phong Liệt.
- Ôi, đem Long giới biến thành Huyết giới? Đích thật là tên điên.
Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ.
Đột nhiên, lông mày hắn cau lại, đảo mắt đánh giá cẩn thận Hoàng Tử Nguyệt, rồi kinh nghi bất định nói:
- Nàng như thế nào lại biết rõ ràng như vậy? Sẽ không phải là Long Linh chuyển thế chi thân?
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt giận dữ, hừ nhẹ nói:
- Ngươi nếu muốn chết nhanh thì ta không ngại nói nhiều cho ngươi biết một chút.
- Phong Liệt, ta nói nhiều như vậy, đến tột cùng ngươi có đáp ứng không?
Hoàng Tử Nguyệt lãnh đạm hỏi.
Phong Liệt lông mày xiết chặt, do dự nói:
- Cái này...phải xem tình huống trước một chút. Nếu là tình huống cho phép thì giúp nàng một lần cũng không sao. Nhưng...
- Hừ, không được. Ngươi phải cho ta một câu trả lời chuẩn xác, thuyết phục. Bằng không, bổn tiểu thư sau này nhất định sẽ khiến ngươi không chịu nổi.
Hoàng Tử Nguyệt âm thanh lạnh lùng nói.
Phong Liệt không thèm để ý, cười nói:
- Lão tử không thích bị người uy hiếp. Đã như vầy, ta ngược lại muốn nhìn nàng không chịu nổi tự mình ra ngoài hay là ta tiễn nàng ra ngoài?
Hắn vừa nói, vừa bày ra tư thế tiễn khách.
- Ngươi...!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt trì trệ, trong nội tâm thoáng chốc nộ khí dâng lên. Không thể tưởng tượng được, mình lãng phí nước miếng cả buổi mà lại đổi lấy kết quả này. Thật không đáng mà!
Nhưng kế tiếp, ánh mắt nàng lóe lên một cái, lại nói:
- Phong Liệt, nói cho ngươi biết. Nếu Huyết Ngục rơi vào tay của người khác thì còn dễ nói, nhưng nếu rơi vào tay của Long chủ, ông ta tất nhiên sẽ có thể sớm từ phía trên Long vực thoát khỏi nguy khốn. Mà người không may trước nhất chính là ngươi.
- Sao, có ý tứ gì? Long chủ thoát khỏi nguy khốn thì có quan hệ gì đến ta?
Phong Liệt hơi sững sờ rồi khinh thường nói.
- Xác thực mà nói thì chúng ta là những người có quan hệ với huyết mạch Long hoàng. Về phần tình huống cụ thể thì ngươi còn chưa có tư cách biết rõ ràng.
Hoàng Tử Nguyệt nói.
- A, nói như vậy, nàng cũng có được huyết mạch long hoàng?
Phong Liệt ánh mắt ngưng tụ, trong nội tâm cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Tử Nguyệt tóc màu vàng rất chói mắt. Lông mày cũng màu vàng lóe lên. Nếu thật sự mà nói, tất nhiên là có huyết mạch kim long hoàng không thể nghi ngờ.
Hoàng Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Phong Liệt thấy vậy cũng không hề hỏi nhiều. Hắn trầm ngâm một chút:
- Được, ta có thể giúp nàng, nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Hoàng Tử Nguyệt có chút nhíu mày nói.
Phong Liệt cười nhạt một tiếng nói:
- Mặc kệ là việc này thành hay không thành, về sau giữa hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau nữa. Nàng không thể tìm ta gây phiền toái. Nếu không thì đừng bàn nữa.
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt biến ảo, tựa hồ như có chút do dự.
Phong Liệt thấy vậy, trong nội tâm âm thầm cười lạnh.
Hắn biết rõ, cô nàng này rõ ràng là có ý định chơi mình qua cầu rút ván.
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Sau một lúc do dự, Hoàng Tử Nguyệt cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia tinh mang.
Phong Liệt đương nhiên sẽ không tin tưởng nàng, tiếp tục nói:
- Đã như vậy thì nàng dùng danh nghĩ Long thần để thề.
- Ngươi.... Phong Liệt, ngươi không thể được một tấc lại lấn thêm một bước.... Không ổn rồi, chúng ta bị phát hiện rồi.
Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm giận dữ, đang muốn phát tác thì đột nhiên phát hiện bên ngoài xuất hiện biến cố.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Một đạo huyết lãng bình trăm trượng hung hăng vỗ vào phần bụng của Huyền Hạo Tháp.
Phong Liệt cùng với Hoàng Tử Nguyệt lập tức thân hình chấn động, trong nội tâm truyền đến tiếng ken két giòn vang.
Sau một khắc, Phong Liệt hoảng sợ phát hiện. Huyền Hạo Tháp đã bị đạo huyết lãng đánh trúng. Vết nứt lan rộng, thiếu chút nữa là vỡ ra.
- Bà mẹ nó, đây là chí bảo, sao lại không chịu nội một kích như vậy?
Phong Liệt thầm mắng một tiếng, trong nội tâm kinh hãi không thôi, không thể tưởng tượng được Huyền Hạo Tháp trong huyết hải một kích cũng chịu không được.
Cùng lúc đó, hắn động tác cũng không chậm, không chút do dự thu hồi Huyền Hạo Tháp, sau đó tâm ý khẽ động, chui vào trốn trong Long ngục không gian.
Về phần Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt cũng không chút khách khí đem nàng ném ra ngoài Huyền Hạo Tháp.
Không gian Long ngục là nơi ẩn núp tốt nhất của hắn, hắn không dám để cho một Long Biến Cảnh Hoàng Tử Nguyệt vào trong. Vạn nhất bị cô nàng này bố trí cái gì trong đó thì về sau sẽ rất phiền toái.
Hoàng Tử Nguyệt mặc dù biết Phong Liệt không có khả năng tín nhiệm mình. Nhưng giờ phút này bị Phong Liệt không chút khách khí ném ra ngoài, trong nội tâm liền có chút phát hỏa.
- Phong Liệt, đừng quên lời hứa của ngươi với ta. Chờ tin tức của ta đấy.
Sau khi nói với Phong Liệt xong, Hoàng Tử Nguyệt lập tức phi thân nhảy ra khỏi biển máu, nhảy lên đám huyết vụ lượn lờ trên không trung, cùng đứng với đám người Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân
Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân nhìn thấy Hoàng Tử Nguyệt xuất hiện, cũng không khỏi ánh mắt xiết chặt, âm thầm đề phòng.
Còn Chiến Thiên Ma Vương lại kinh hãi, ánh mắt lập lòe bất định. Mười đại Chân Long giáo phái gần đây cùng với hoàng gia Thiên Long thần triều quan hệ phức tạp, rắc rối. Y thân là Ma Long giáo chủ, cùng với Hoàng Tử Nguyệt là thành viên hoàng gia dòng chính ngược lại cũng đã gặp qua vài lần, nhưng cũng không quen thuộc lắm. Chỉ là mơ hồ biết rõ người này không đơn giản.
- Khặc khặc, tiểu nha đầu, ngươi là người phương nào?
Thiên Hoang Tán Nhân cười quái dị.
- Hừ, ngươi không xứng để biết.
Hoàng Tử Nguyệt ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng. đôi mắt quét khắp mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Huyết Long Hoàng nói:
- Các vị, ta hôm nay tới đây là đại diện cho hoàng gia Thiên Long thần triều khuyển bảo các người, bất luận là ai, dám can đảm trợ giúp Huyết Long Hoàng thoát khỏi Thiên Diễn Tru Thần đại trận thì chính là gây khó dễ cho hoàng gia chúng ta. Ngày sau chắc chắn sẽ lọt vào mười gia tộc mà Thiên Long thần triều đánh dẹp.
- Sao, hoàng gia?
← Ch. 0564 | Ch. 0566 → |