← Ch.0760 | Ch.0762 → |
Phong Liệt tiếp nhận đan dược, rõ ràng cảm thấy trong đó ẩn chứa một cỗ Nguyên lực khổng lồ, có thể cho võ giả trực tiếp hấp thu Nguyên lực, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
- Thánh Nguyên Đan chẳng những ẩn chứa Nguyên lực kinh người, hơn nữa còn có thể trực tiếp giúp cho võ giả trùng kích bình cảnh. Trong vòng Cương Khí Cảnh, một viên có thể giúp người ta tăng lên hai tầng! Phong Liệt, viên đó cho ngươi, ta còn có!
Nói xong, Diệp Thiên Tử liền đưa một chiếc bình nhỏ có chứa năm viên Thánh Nguyên Đan cho Phong Liệt.
- Vẫn để cho ngươi dùng đi, lấy cảnh giới hiện giờ của ta, nó đã không có bao nhiêu hiệu quả nữa.
Phong Liệt cười cười, từ chối ý tốt của giai nhân.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm giật mình với nội tình của các đại gia tộc. Có đan dược nghịch thiên như Thánh Nguyên Đan, muốn tạo nên một số hậu bối thiên tài cũng không khó a!
- Ừm, cũng đúng.
Diệp Thiên Tử chán nản gật gật đầu, nhưng lập tức lại hưng phấn nói:
- Vậy ngươi giúp ta hộ pháp, người ta muốn tu luyện một lúc!
- Ừm, ngươi cứ ở đây yên tâm tu luyện đi, ta sẽ hộ pháp cho.
Phong Liệt gật gật đầu.
Diệp Thiên Tử mỉm cười, sau đó khoanh chân ngồi phịch xuống giường."Ầm" một tiếng, khí thế của nàng đột nhiên phóng ra ngoài, phía sau xuất hiện bốn đạo hư ảnh Ma Long dài hơn năm trượng.
Theo đó, môi nàng bỗng hé mở, ngậm một viên Thánh Nguyên Đan vào miệng, bắt đầu luyện hóa nó.
Thấy Diệp Thiên Tử tiến vào trạng thái, Phong Liệt cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trải qua một phen kích tình dài đến cả ngày, dược lực của Cực Nhạc Hồi Hồn Đan cũng phát huy đến ực hạn. Phong Liệt cảm thấy tu vi tâm cảnh của mình được đề cao thêm rất nhiều. Hắn nghĩ trong một thời gian rất dài nữa cũng không cần lo lắng về vấn đề tâm cảnh, hai ngàn vạn Long tinh kia tiêu rất đáng.
Tiếp đó, hắn cũng không lập tức thôn phệ Long Hoàng tinh huyết, mà một bên hộ pháp cho Diệp Thiên Tử, một bên nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi cô đọng tâm tình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khoảng nửa canh giờ sau, thân thể Diệp Thiên Tử bỗng ầm ầm chấn động, hư ảnh Ma Long phía sau tăng lên năm đạo, sau đó khí thế lại tiếp tục tăng trưởng.
Phong Liệt đưa mắt nhìn, trong lòng hơi có chút giật mình. Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi mà Diệp Thiên Tử đã từ Cương Khí Cảnh tứ trọng thiên tăng lên đến ngũ trọng thiên, tốc độ này cũng tương đối kinh người.
Đúng lúc này, tai hắn hơi giật giật, mơ hồ nghe thấy những tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài tiểu viện.
Lông mày hắn hơi nhướng lên, hơi trầm ngâm một chút, sau đó hắn đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
...
- Hừ! Thức thời thì tránh ra! Nếu không đừng trách bản công tử không khách khí!
Trong tiểu viện, một thiếu niên ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt ngang ngược ngoại phóng khí thế, kiêu ngạo uy hiếp đám đệ tử Ám Vũ Viện do Triệu Thung và Liêu Văn Huy cầm đầu đang chắn trước người.
Bên cạnh thiếu niên này là một thiếu nữ xinh đẹp có bảy tám phần tương tự với Diệp Thiên Tử, đúng là tỷ tỷ của nàng – Diệp Thiên Quỳnh.
Phía sau hai người còn đi theo bảy tám đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Ma Vũ Viện, tu về đều ở trong vòng Thần Thông Cảnh.
Lúc này khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Thiên Quỳnh đằng đằng sát khí, dường như còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua xung quanh.
- Chư vị! Đại sư huynh của chúng ta có dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu hắn! Nếu các ngươi đến bái phỏng Đại sư huynh, tất nhiên bản công tử sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu đến gây chuyện... Hừ hừ, vậy cứ việc thử xem, chắc các ngươi cũng nghe qua tính cách của Đại sư huynh rồi.
- Đừng nói Liêu mỗ khinh thường các ngươi, cho dù tất cả các ngươi gộp lại cũng chẳng đỡ nổi một chiêu của Đại sư huynh chúng ta!
Liêu Văn Huy hoành đao đứng trước mặt mọi người, trên mặt không hề sợ hãi, âm trầm cười lạnh nói.
- Ngươi...
Thiếu niên kiêu ngạo kia sững người lại, tuy nhìn rất tức giận nhưng đáy mắt lại mơ hồ lộ ra một chút khiếp ý, không dám xông vào.
Diệp Thiên Quỳnh bên cạnh không khỏi buồn bực, nén giận nói với thiếu niên:
- Triệu Trùng! Không phải ngươi nói muốn khiêu chiến Phong Liệt à? Sao bây giờ còn chưa thấy Phong Liệt đã sợ rồi?
- Ách... Việc này... Thiên Quỳnh, muốn khiêu chiến thì cũng phải theo quy định chứ? Triệu Trùng ta luôn rất quang minh chính đại, nếu hiện giờ Phong Liệt đang bế quan, mặc dù bản công tử thắng cũng sẽ không rõ ràng a!
Ánh mắt thiếu nên lóe lên, gấp giọng giải thích.
Vẻ mặt Diệp Thiên Quỳnh giận dữ, vừa định tiếp tục châm chọc thì trong viện đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh nhạt:
- Là ai muốn khiêu chiến ta?
- Là Đại sư huynh đi ra!
Vẻ mặt Triệu Thung vui mừng, nói.
Còn đám Triệu Trùng thì không khỏi cảm thấy căng thẳng, co đầu rụt cổ thu hồi khí thế, trở nên quy củ hơn rất nhiều.
- Hừ! Phong Liệt, giao Thiên Tử ra đây!
Diệp Thiên Quỳnh lại không chút e ngại, quay đầu về phía người tới, quát khẽ.
Phong Liệt chậm rãi đi ra khỏi lầu các, lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám người Diệp Thiên Quỳnh đứng phía ngoài viện, phân phó nói:
- Để bọn họ vào đi!
- Vâng! Đại sư huynh!
Chúng đệ tử Ám Vũ Viện lên tiếng, tránh ra một lối vào cho đám người Diệp Thiên Quỳnh.
Diệp Thiên Quỳnh hất mặt lên hừ khẽ một tiếng, dẫn đầu tiến vào trong viện.
Mà đám đệ tử Ma Vũ Viện thì lại có chút do dự, cả đám đều cảm thấy rất bất an dưới ánh mắt của Phong Liệt, trong lúc nhất thời không biết có nên tiến vào hay không, về phần khiêu chiến thì lại càng không dám nói tới rồi.
Mấy người Triệu Trùng cũng đã là cao thủ Thần Thông Cảnh, được cho là người nổi bật trong đệ tử đời sáu trăm tám ba, nhưng bọn hắn đều biết một việc, lấy tu vi Thần Thông Cảnh của mình khiêu chiến cường giả Hóa Đan Cảnh thì chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Lúc trước hắn tuyên bố khiêu chiến Phong Liệt trước mặt Diệp Thiên Quỳnh chỉ là muốn lên mặt trước mỹ nhân mà thôi. Hiện giờ thật sự gặp phải Phong Liệt, hắn còn chẳng dám ho he nửa câu.
Phong Liệt cũng chẳng để ý đến bọn họ, xoay người đi vào trong phòng khách, tùy ý ngồi xuống, lập tức có một thiếu nữ tiến lên dâng trà.
Sau khi đi vào, mỹ mâu của Diệp Thiên Quỳnh quét xung quanh một vòng, dường như không phát hiện ra người mình muốn tìm, khuôn mặt nhất thời trở nên giận dữ, lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, Thiên Tử đâu? Ngươi đưa nó đi đâu rồi?
Sắc mặt Phong Liệt biến thành hơi có chút khó coi, hắn tự nhận ở phương diện đối đãi với phái nữ thì nhân phẩm còn mình còn rất có cam đoan, nhưng giờ phút này nghe khẩu khí của Diệp Thiên Quỳnh cứ như mình là hoa hoa công tử dụ dỗ nữ tử đàng hoàng vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Bất quá, lo lắng đến việc nữ nhân này sẽ trở thành chị vợ mình, hắn cũng không muốn phát tác, chỉ lạnh nhạt nói:
- Thiên Tử chính đang bế quan, chờ một lát là nàng sẽ xuống.
- Bế quan? Hừ! Ngày thường ở nhà Thiên Tử cũng chẳng thích bế quan, vì sao phải bế quan ở chỗ của ngươi?
Diệp Thiên Quỳnh hừ lạnh một tiếng, vẫn muốn ép hỏi đến cùng.
Giờ phút này, trong mỹ mâu của nàng mơ hồ sát khí, vẻ oán độc chợt lóe qua sâu trong đáy mắt.
Nhìn thiếu niên trước mắt này, một người rất có hàm dưỡng như nàng cũng chẳng thể bảo trì nổi sự bình tĩnh.
← Ch. 0760 | Ch. 0762 → |