← Ch.0914 | Ch.0916 → |
May là hiệu quả miễn cưỡng cho qua, hôm nay Nam Ly Phong mang theo một ngàn cao thủ đã hao tổn gần như chín phần, nhiều hơn cả lúc thiên la hồ đại chiến chết chóc, thật là khủng khiếp nhất trần đời.
Nhưng Phong Liệt không thả lỏng, hắn biết đại chiến thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
- Phong Liệt tiểu súc sinh, bổn thiếu chủ muốn ngươi chết không toàn thây!
*Ong!*
Nam Ly Phong tức giận rống to, không trung khẽ rung.
Chỉ thấy màn đêm đen đặc có một luồng sáng vàng xuyên qua không gian, chiếu rọi trời đất ánh vàng, chớp mắt đã bắn tới gần Phong Liệt.
Phong Liệt lòng căng thẳng, bỗng biểu tình dứt khoát, gầm lên:
- Đến đúng lúc!
Khi ánh sáng vàng ập đến thì hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, chậm rãi đẩy tới trước khi đang đẩy một ngọn núi to nặng nề.
*Ong!*
Không khí khẽ rung.
Một tháp to ngàn trượng tỏa sáng vàng rực rỡ thoáng hiện trên không trung, chắn ở trước mặt Phong Liệt, chính là thần khí kim ngục.
Ngay sau đó, phá giới chùy đánh tới.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Thần khí cùng thần khí va chạm như hai tinh cầu đụng nhu, ánh sáng vàng chiếu khắp trời, chiếu rọi trời đêm ngàn vạn dặm.
Ngay sau đó, trong thiên địa tất cả ánh sáng vàng đều biến mất, không trung mênh mông bắt đầu điên cuồng sụp đổ.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Một mảnh hư vô tối tăm như miệng cự thú há to điên cuồng nuốt khoảnh trời này.
Chớp mắt bầu trời mấy chục dặm biến thành hố đen to lớn, phía sau hố đen lẫm liệt không gian loạn lưu gào thét lăn lộn, từng ngọn núi to, từng mảnh rừng rậm không ngừng bị cuốn vào trong, thậm chí muốn kéo hết tất cả tồn tại trong trời đất này vào.
Phong Liệt biểu tình trầm trọng, người bắn ngược xa đến mấy trăm dặm mới ngừng lại.
Bây giờ không trung trước mặt hắn tràn đầy vết rạn, hoàn toàn biến thành tuyệt địa, so với thiên la hồ không kém gì.
Nhưng chiến đấu chưa kết thúc.
Ngoài mấy trăm dặm, một đôi mắt độc ác giận dữ bắn đến, nhìn chằm chằm Phong Liệt.
- Phong Liệt tiểu súc sinh, tử kỳ của ngươi đến rồi. Bổn thiếu chủ muốn xem ngươi làm sao ngăn được kích tiếp theo!
Nam Ly Phong nghiến răng nghiến lợi nổi giận gầm lên một tiếng, định lại vung phá giới chùy.
Gã biết trong tay Phong Liệt có kim ngục, cũng hiểu hắn tối đa chỉ có thể phát huy một kích thần khí, cho nên gã thắng chắc rồi.
Nhưng lúc này giọng Phong Liệt từ xa truyền đến:
- Nam Ly Phong, ngươi vui mừng quá sớm rồi, trước hãy đỡ một chiêu của ta rồi nói tiếp!
*Ong!*
Không trung rung động dữ dội.
Một vệt kiếm quang đỏ vàng yêu diễm bắn phá thiên địa, trảm toái vô tận hư không, chém tới gần cửu long hoàng chiến xa.
Nam Ly Phong con mắt lồi ra, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ kinh sợ, gã thầm hét trong lòng.
Thần khí? Không hắn, làm sao có thể nhìn thấu phá giới chùy của ta!"
*Ong!*
Phá giới chùy lại vung ra.
*Ầm!*
Một tiếng nổ.
Phong Liệt phát ra huyền thiên kiếm mang lần nữa va chạm với phá giới chùy.
Theo đó giữa không trung hiện ra cái hố đen thật to khuếch trương bốn phương tám hướng, điên cuồng cắn nuốt xung quanh.
Nam Ly Phong sợ muốn chết, vội thụt lùi lại, sợ bị hố đen nuốt.
Nhưng khiến gã giật mình là bị phá giới chùy ngăn cản mà kiếm quang đỏ vàng không biến mất, dư uy xuyên qua hố đen chém tới chỗ trăm trượng trước mặt gã, uy thế thần khí cường đại không thể ngăn cản.
- Không, điều này không thể nào, một thần khí tàn phá sao có thể so với phá giới chùy của bổn thiếu chủ?
Cái chết đến gần, Nam Ly Phong tuyệt vọng, bỗng hét to:
- Nhạc Trăn cứu ta!
*Phụt!*
Một tiếng trầm đục.
Cửu long hoàng chiến xa bị thần khí khổng lồ đè ép rốt cuộc chịu không nổi gánh nặng hóa thành bột phấn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tiếp theo Nam Ly Phong chết chắc.
Phía chân trời Phong Liệt ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Ly Phong rơi vào đường cùng, khóe môi cong lên nụ cười nhạt.
Tuy rằng kim ngục và hỏa ngục là tàn khuyết thần khí, nhưng một kích tích súc đã lâu lại do Cửu Ly phân thân cường đại đỉnh thất cấp dồn hết sức kích phát, Nam Ly Phong một võ giả đỉnh long biến cảnh nho nhỏ sao đỡ được?
Huống chi phá giới chùy trong tay Nam Ly Phong chỉ là một phân thân thần khí mà thôi.
Tuy nhiên, đến đây thì Phong Liệt bản tôn và Cửu Ly phân thân đã dốc hết sức, tạm thời không thể kích phát uy lực thần khí nữa, nếu Nam Ly Phong còn chưa hết thì hắn chỉ có thể chạy mất dép.
Mắt thấy Nam Ly Phong sắp bị thần khí hủy diệt thì bỗng không khí trước mặt gã vặn vẹo.
*Ong ong ong ong!*
Không khí rung động mãnh liệt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Liệt, trước người Nam Ly Phong đột nhiên hình thành thập tầng không gian bình chướng, chắn trước huyền thiên kiếm mang.
Cùng lúc đó, một bóng người già nua xuất hiện trước người Nam Ly Phong.
- Thiếu chủ đừng sợ, có lão nô ở!
Ông lão này biểu tình trầm ổn, mắt sáng, hai tay cầm tiểu đỉnh thủy tinh, từng đợt không gian pháp tắc phát ra từ tiểu đỉnh, hình thành tầng tầng không gian bình chướng trước mặt hai người.
Ngay sau đó, dư uy của huyền thiên kiếm mang đánh tới.
*Ầm!*
Một tầng không gian tan vỡ.
*Ầm!*
Hai tầng không gian tan vỡ.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Tầng thứ ba, bốn, liên tiếp bảy tầng không gian đề tan vỡ dưới kiếm quang.
Nhưng kiếm quang ở ba tầng không gian bình chướng cuối cùng hoàn toàn biến mất, không thể hoàn thành mục tiêu của Phong Liệt.
- Không gian pháp tắc bảo khí? Tổ cha nó, như vậy mà không chết, mạng lớn quá!
Phong Liệt mắt trợn trừng, không cam lòng rủa một tiếng, rồi lập tức quy đầu bỏ chạy.
Hiện giờ hắn đã đến nỏ mạnh hết đà, ở lại chỉ có một con đường chết.
Nhưng bây giờ vẫn chưa giải trừ phong tỏa không gian, hắn không thể thuấn di, chỉ có thể triển khai tốc độ bỏ chạy.
Chớp mắt một vệt đen xẹt qua không trung biến mất nơi chân trời.
Phía sau Nam Ly Phong được cứu giật mình mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh như mưa.
- Khốn kiếp, Phong Liệt chết tiệt, tiểu súc sinh, bổn thiếu chủ thề phải giết ngươi! Ủa? Muốn trốn hả? Nhạc Trăn, chúng ta đuổi theo!
Nam Ly Phong độc ác mắng vài câu, phát hiện Phong Liệt chạy ra xa thì biểu tình tức giận, chẳng chút do dự đuổi theo.
- Thiếu chủ, lão nô duy trồi thời không đỉnh không lâu nữa, ài...
Nhạc Trăn mặt tái nhợt ở phía sau kêu gọi, thấy Nam Ly Phong chạy đến không thấy bóng dáng, lão bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ đành vội vàng đi theo, sợ gã xảy ra chuyện gì.
......
Trốn trốn trốn.
Phong Liệt biểu tình cực kỳ trầm trọng, liều mạng thi triển thức 'Lược ảnh', diễn hóa nó đến cực độ, như luồng khói nhẹ chớp mắt đã là mấy trăm dặm.
Hắn biết rõ đối phương phong tỏa không gian chỉ hạn chế phạm vi, chỉ cần hắn trốn ra khỏi phạm vi là như rồng về biển cả, hổ vào núi rừng, ai cũng không uy hiếp được hắn. Đợi bản tôn và Cửu Ly phân thân hồi phục đến đỉnh thì là giờ chết của Nam Ly Phong.
Nhưng nếu hắn bị Nam Ly Phong đuổi kịp, cho một cú phá giới chùy thôi là hắn chết chắc.
Không ngoài dự đoán, khi Phong Liệt chạy ra năm ngàn dặm thì cảm giác được xung quanh phong tỏa không gian yếu bớt, lòng mừng rỡ, cái này chứng minh tìm được đường sống đã không xa.
Nhưng vào lúc này, lòng hắn bỗng run lên, nguy hiếp mãnh liệt bao phủ trái tim.
Phong Liệt biến sắc mặt, chớp mắt nhìn mé phải đằng trước.
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |