← Ch.0920 | Ch.0922 → |
Phong Liệt hơi sững sờ, suy nghĩ một lát hắn đã hiểu ý đồ của Nam Lý Phong, khóe miệng dần dần nhếch lên trêu tức.
Không thể không nói rằng Nam Lý Phong cũng rất thông minh, lúc trước hắn dùng tổn thất của ba trăm tên cao thủ Nam Cách giới khiến cho Hoàng Thiên phát ra thần kỳ chi uy, sau đó hắn đột nhiên lại làm khó dễ, nếu không ban đầu đánh Phong Liệt, Kim ngục và Hỏa ngục sớm đã rơi vào trong tay hắn.
Còn lần này, hắn lại lập lại chiêu cũ, nhờ Ma tộc tiêu hao thực lực của Phong Liệt.
Hắn cũng rất thỏa mãn với kết quả lần này, Phong Liệt đối phó với mười ba thái tử của Ma tộc đã thi triển hai lần thần binh chi uy.
Có thể nói, từ giờ phút này Phong Liệt không còn chút nanh hổ nào trước mặt Nam Lý Phong, không thể dựa vào thần khí nào được, thực sự là không đủ gây uy hiếp.
Chỉ là hắn không hề biết rằng, ba ngày trước Phong Liệt sở dĩ có thể phát ra hai lần thần khí là vì khi Phong Liệt đối phó với người của Thiên Diễm tiếp nhận hỏa ngục đã tiêu hao hai lần cơ hội.
Hôm nay, Phong Liệt sau khi chỉnh hợp Hỏa ngục và Kim ngục, bản thân đã có thể thi triển đường hai lần thần khí, mà cửu ly phân thân càng được thi triển trọn vẹn năm lần, đây mới là điều mà Phong Liệt dựa vào.
- Hừ! Phong Liệt, bổn thiếu chủ đây không thích nói nhảm, nể mặt ngươi cũng là một nhân tài, bổn thiếu chủ có thể cho ngươi hai lựa chọn!
Nam Lý Phong chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống dưới giọng lạnh lùng, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc.
- Hả?
Phong Liệt bật cười lớn nói:
- Hai sự lựa chọn?
- Hoặc là chọn đường chết, hoặc là cầu xin bổn thiếu chủ tha thứ, nói không chừng bổn thiếu chủ nhất thời mềm lòng sẽ tạm tha cho ngươi một con đường sống.
Nam Lý Phong cười lạnh lùng.
Tuy ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng trong ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí, đâu có bộ dạng muốn bỏ qua cho Phong Liệt? Nói cho cùng cũng chỉ là muốn làm nhục Phong Liệt mà thôi.
Đương nhiên, làm nhục Phong Liệt vẫn còn tiếp đó, quan trọng lúc này là cơ thể của hắn đang quen dần rất nhanh với một bảo khí không gian mà nghĩa phụ Nam Lý Vân vừa mới giao cho hắn, là bảo khí có thể đạt tới hiệu quả thuấn di cao nhất trong không gian.
Lúc trước hắn dựa vào bảo khí này mới có thể trong chốc lát vượt mấy chục ngàn dặm tới đây.
Có bảo khí này trong tay, Phong Liệt cho dù am hiểu thuấn di cũng khó mà trốn khỏi móng vuốt của hắn.
Giờ khắc này, Phong Liệt nhìn mặc dù cảm thấy Nam Lý Phong lôi thôi nhiều lời có chút buồn bực, nhưng ngược lại cũng không hề vạch trần ra, nếu như Nam Lý Phong nói nhảm hết chuyện này sang chuyện khác thì hắn cũng không dại dì mà không kéo dài thời gian ra.
Hiện tại ở trong Long vực không gian, Cửu ly phân thân cũng đang cố gắng tận dụng thời gian luyện công trong Ma ngục, nếu như có thể mau chóng dung hợp ba tầng tháp, việc đối phó với Nam Lý Phong sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
Hai người đều có những tính toán riêng, nhưng biểu hiện ra chính là sự châm chọc khiêu khích, đánh võ mồm, dần dần vận sức chờ đợi.
- Nam Lý Phong, ta nhớ ngươi hận ta muốn chết, ngươi thật sự sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Hừ, bổn thiếu chủ thân là thiếu chủ nhất giới, tự nhận là hùng tài đại lược, rất khiêm tốn, có thể bao dung thiên hạ, há gì không thể bỏ qua cho ngươi Phong Liệt.
- Hả? Nếu như dùng tới Phong mỗ, không biết Nam Lý thiếu chủ muốn sắp xếp cho tại hạ chức vị gì?
- Hừ, cái này phải xem thành ý của ngươi rồi, nếu biểu hiện của ngươi khiến cho bổn thiếu chủ thỏa mãn, thưởng cho ngươi làm giáo chủ chưởng phái lưu tông bổn thiếu chủ ta cũng chỉ cần gật đầu một cái là đủ.
Phong Liệt và Nam Lý Phong đang lải nhải cãi cọ với nhau, đột nhiên có một giọng nữ sắc sảo từ phía xa vang lên.
- Này, hai ngươi thật là khốn khiếp, rốt cuộc là có đánh nữa hay không?
- Ách?
Phong Liệt và Nam Lý Phong mặt mũi ngẩn ngơ, ngậm miệng lại, mắt đảo nhìn nhau.
Chỉ thấy cách đó vài trăm dặm, có một thiếu nữ mặc kim giáp bó sát người, tay cầm cốt vương quyền trược đột nhiên nhảy vào, vẻ mặt hổn hển.
Thiếu nữ này không ai khác, đúng là thiếu nữ An Lỵ Nhã của thần tộc.
Lúc này An Lỵ Nhã vung quyền trượng ra, vẻ mặt vô cùng oán giận, đương nhiên là không thể chịu nổi hai con người vô vị Phong Liệt và Nam Lý Phong rồi.
Lúc này một lão giả thần tộc xuất hiện phía sau lưng An Lỵ Nhã cung kính nói:
- An Lỵ Nhã thánh nữ, không phải chúng ta đã thương lượng là ngư ông đắc lợi rồi sao? Sao ngài lại như thế?
- Hừ, bản thánh nữ thật sự không chịu nổi hai tên khốn khiếp này vẫn không thể yên ổn, quả thực còn dài dòng hơn cả nữ nhân? Ối, người đâu?
An Lỵ Nhã vô cùng bực tức với lão giả kia, nhưng khi nàng xoay người lại không khỏi ngạc nhiên phát hiện ra rằng không còn thấy bóng dáng Nam Lý Phong và Phong Liệt đâu.
Trên một miền núi hoang cách đó ba mươi vạn dặm, Phong Liệt và Nam Lý Phong nhắm mắt đứng lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, không che đậy được sát khí trong lòng.
- Phong Liệt, đến lúc tiễn ngươi lên đường rồi, bổn công tử mới là người được chủ định dẫn độ cho muôn dân trăm họ thoát khỏi lồng giam Phương thiên.
Nam Lý Phong ngạo nghễ nói, trong tay đột nhiên xuất ra phá giới chùy, uy thế thần khí mênh mông vô cùng trầm trọng.
- Khặc khặc, không thấy sao, ta thấy mệnh của ngươi được chú định là phải chết vào hôm nay.
Phong Liệt biến ảo Cửu ly phân thân, một tiếng cười khinh thường quái dị, hai tay của hắn giơ lên, một tay tỏa ra ba màu vàng, hồng đen chói mắt.
- Ối?
Nam Lý Phong sắc mặt hơi biến, đột nhiên kinh hoàng kêu lên một tiếng.
- Ngươi, sao ngươi có thể?
Nam Lý Phong thời khắc này đối diện với Phong Liệt, trong ánh mắt hiện ra sự vô cùng kinh hoàng khiếp sợ.
Hắn vừa khiếp sợ vì sao Phong Liệt có thể phát động ra thần khí chi uy, vừa khiếp sợ khí thế kinh thiên vô cùng khiếp sợ của Phong Liệt.
Giờ khắc này, trên người Phong Liệt tản ra một khí thế mênh mông uy thế không kém gì, thậm chí càng giống một hung thú mạnh mẽ ở tầng thứ bảy, khiến cho Nam Lý Phong sợ hãi đến chết.
- Ngươi – ngươi không phải Phong Liệt! Rốt cuộc ngươi là ai?
Nam Lý Phong sợ hãi giật mình, không nhịn được hét lên giận dữ.
- Khặc khặc, xuống địa ngục hỏi Diêm vương gia đi.
Phong Liệt cười quái dị một tiếng, cũng không muốn nói nhiều, đột nhiên thúc Huyền thiên đoạn nhận trong tay mình.
- Xùy!
Một tiếng nổ kinh hoàng.
Ba sắc vàng, hồng, đen cùng hòa vào nhau đem tới uy thế cho kiếm quang sáng chói, lập tức đã trảm đến trước mặt Nam Lý Phong, kiếm quang sắc bén dường như không để hở lấy một kẽ.
- Chết tiệt – ngươi, ngươi ăn gian!
Nam Lý Phong hổn hển tức giận mắng một trận, vừa hung hăng chém ra Phá giới chùy.
Thoáng chốc, một vòng sắt phá hư không, cùng giao chiến với Huyền thiên đoạn nhận.
- ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Phong Liệt và Nam Lý Phong lập tức xuất hiện ở một mảng hư không lớn, uy thế thần khí tràn ra bốn phương tám hướng, đánh cho hỗn loạn.
- Phốc!
Nam Lý Phong bị đánh nhanh chóng lùi lại, không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày méo mó không thôi, trong lòng vừa sợ vừa giận.
← Ch. 0920 | Ch. 0922 → |