← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Nhân Hoàng khinh thường trừng hắn, nói:
- Ngươi có biết, tên thật sự của Huyền Thiên nên gọi là huyền hoàng trảm thiên kiếm, chỉ có trải qua huyền hoàng chi khí rèn luyện thì Huyền Thiên mới tính là huyền hoàng trảm thiên kiếm, bây giờ ngươi cầm chẳng qua là thần khí bình thường mà thôi, dù ngươi tu luyện thường đến tạ hóa chi cảnh thì không khả năng chém rách trời sao tử vong mà Hồn Võ đại đế tạo ra từ tóc.
- Ui cha, thì ra trời sao tử vong này do tóc của Hồn Võ đại đế tạo thành!
Phong Liệt hít ngụm khí lạnh, trong lòng đối với Hồn Võ đại đế tràn ngập chấn kinh và tò mò.
Chỉ là một lọn tóc mà khóa lấy một phương thế giới, khiến kinh tài tuyệt diễm vạn cổ cường giả như Nhân Hoàng, Long Chủ chịu bó tay, thực lực của y mạnh cỡ nào?
- Huyền hoàng chi khí là cái gì? Tìm được nó ở đâu?
Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Trong thế giới của chúng ta căn bản không có huyền hoàng chi khí, chỉ có đại thiên đạo vũ trụ bên ngoài mới có nó.
- Cái gì?
Phong Liệt kinh ngạc bật thốt:
- Vậy chẳng phải nói Huyền Thiên trong tay ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành huyền hoàng trảm thiên kiếm? Vậy thì làm sao có thể chém rách trời sao tử vong, thoát khỏi lồng giam này?
- Chuyện đó không cần ngươi lo, tới lúc thì sẽ có huyền hoàng chi khí.
Nhân Hoàng quay mặt nhìn hướng huyết tế thần đàn trong hồ, khóe môi cong lên nụ cười thâm sâu khó dò.
Phong Liệt nhíu mày, rất bất mãn biểu hiện của cô gái đứng bên cạnh, nếu không phải tự hiểu mình không là đối thủ của Nhân Hoàng thì hắn đã kiềm không được nuốt nàng vào thôn phệ không gian rồi, cướp lấy ký ức của Nhân Hoàng, xem coi lời của nàng có vài phần thật giả.
Đúng lúc này, nguyên thiên địa chấn động kịch liệt.
*Ong ong ong ong!*
Không khí rung động không ngừng, sóng trong huyết hồ lăn cuồn cuộn, mùi máu càng đậm đặc.
Phong Liệt lảo đảo một chút, vẻ mặt giật mình nhìn huyết tế thần đàn trong hồ.
Bây giờ trên huyết tế thần đàn pháp trận huyền ảo màu vàng hình như đã sắp đặt xong, lấy Long Chủ dẫn đầu ba mươi hai vị tuyệt thế cường giả tọa trấn một phương, đem thần lực hùng hồn rót vào pháp trân, khiến nó chậm rãi vận chuyển.
Phép trận này như là cái bát vàng úp ngược, tùy theo nguyên lực mênh mông rót vào, dần dần đỉnh pháp trận xuất hiện một cái hố đen to lớn, tự như cái mồm thú rộng phát ra lực hút mạnh mẽ, như muốn nuốt hết cả thế giới.
Phong Liệt vận chuyển nguyên lực chống đỡ sức hút cuồng bạo quanh người, kinh ngạc hỏi:
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Nhân Hoàng thản nhiên nói:
- Tìm luân hồi chi môn.
- Cái gì? Trên đời này thật sự tồn tại luân hồi chi môn!?
Phong Liệt giật nảy mình.
- Grao!
Đột nhiên một tiếng rống thanh thâm trầm, thê lương từ hố đen xa xôi vang lên, quanh quẩn trong thiên địa.
Thanh âm cực kỳ hùng hồn, như là cái chùy đập vào lòng người, đánh trái tim Phong Liệt khó chịu suýt ói máu.
Ngay sau đó, Phong Liệt tập trung nhìn. Chỉ thấy trên bầu trời đại trạn chậm rãi hiện ra một cánh cửa màu đen to lớn cao ngàn trượng. Đặc biệt đáng lưu ý là trên cửa có một con mắt to lạnh lẽo, thản nhiên, không có chút tình cảm nò bên trong, cao ngạo nhìn xuống đó Long Chủ như nhìn con kiến bé nhỏ.
Phong Liệt giật mình nhìn cử lớn, hắn dần phát hiện cửa hình như do vô tận mặt người tổ thành, có nam có nữ có già có trẻ, còn có một ít đầu người mặt ngựa không giống hình người, hoặc là mơ hồ, không ngừng chớp lóe.
Phong Liệt từ bên trong lờ mờ thấy một khuôn mặt giống mình y như đúc, thật là vô cùng quái dị.
- Những sinh linh đệ tiện các ngươi kêu gọi bổn tọa vì chuyện gì?
Một thanh âm lạnh lùng truyền ra từ cửa to, vang vọng trong trời đất.
- Ha ha ha ha, sinh mệnh thấp kém nhà ngươi cũng xứng nói bổn tọa đê tiện, thật là buồn cười!
Trong ánh sáng vàng, Long Chủ kiêu ngạo cất tiếng cười to.
- A? Muốn chết!
- Muốn chết chính là ngươi!
Cửa lớn định tức giận thì Long Chủ đột nhiên quát lạnh một tiếng, đoi tay ngưng kết ra một ấn thương long mạnh đập vào cửa lớn.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn.
Thương long ấn mạnh đập vào cửa to, khiến cửa to đen cả ngàn trượng vặn vẹo biến hình sắp vỡ.
- Grao! Ngươi... đồ con kiến đê tiện dám ra tay với người hầu của đại đế, quả thực tội không thể tha! Bổn tọa phán ngươi không ngã luân hồi, hồn hầu hạ đại đế!
Một tiếng gào đau đớn cùng với tiếng quỷ khóc sói tru mơ hồ phát ra từ cánh cửa. Trong con mắt to xẹt qua vẻ kinh sợ, rõ ràng ngậm bồ hòn trong tay Long Chủ.
Cửa to đen giãy dụa kịch liệt hình như muốn trốn vào trong hư vô nhưng bị pháp trận nhốt chặt không thể rời đi.
- Ha ha ha ha, hay cho người hầu đại đế. Chủ nhân của ngươi đã chết ức vạn năm rồi, người hầu nhỏ bé nhà ngươi có gì đáng vênh váo?
Long Chủ cất tiếng cười to, tiếp theo, gã lạnh giọng ra lệnh:
- Luân hồi chi môn, bổn tọa lệnh cho ngươi lập tức nghịch chuyển luân hồi, sống lại mười vạn long hồn tộc ta, nếu không thì ngươi không cần sống nữa!
Luân hồi chi môn ánh mắt biến đổi, lớn tiếng hét nói:
- Cái gì? Cái... cái này không thể nào! Hừ, ta sẽ không phản bội đại đế!
Long Chủ âm trầm cười nói:
- Không có khả năng hả? Hắc hắc, bổn tọa muốn nhìn ngươi có thể cứng đầu được bao lâu.
Ngay sau đó, một mảnh long hình hỏa vân đỏ rực chậm rãi dang lên, dần tới gần luân hồi chi môn.
Mây lửa này mới xuất hiện đã đốt không gian xung quanh thành hư vô, cho thấy nhiệt độ nóng cực kỳ khủng bố.
- Grao grao!
Khi hỏa vân mới đến gần luân hồi chi môn liền kiềm không được phát ra tiếng hú thê thảm, con mắt kia lóe lên vô tận thống khổ, dường như chịu đựng điều gì rất khó khăn.
Ngay cả Phong Liệt cách mấy ngàn dặm đều nghe thấy tiếng xè xèo thịt nướng, từng tiếng quỷ khóc sói tru khiến người da đầu mát lạnh.
Chớp mắt cửa lớn ngàn trượng bị thiêu một góc, luân hồi chi môn điên cuồng giãy dụa, hét thảm nhưng không thể thoát khỏi đại trận giam cầm, ánh mắt sợ muốn chết.
Cuối cùng cánh cửa bị đốt một phần ba thì luân hồi chi môn vang lên giọng thỏa hiệp:
- Mau... mau dừng tay, gra! Con kiến chết tiệt nhà ngươi, đại đế sẽ không tha cho các ngươi! Dừng tay, ta, ta đồng ý!
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Long Chủ nhẹ phất tay gọi trở về hỏa vân.
- Mọi làm theo lời ta nói, nếu không sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ nữa!
Luân hồi chi môn vặn vẹo vài cái, từng khuôn mặt người thoáng hiện bổ sung lại phần bị đốt lúc trước, ánh mắt nhìn Long Chủ tràn ngập kinh sợ và căm hận vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt nó xẹt qua ý cười âm hiểm, giọng theo thé nói:
- Sống lại mười vạn long hồn thì quá nhiều, rất có thể kinh động đại đế, một khi đại đế tức giận, thiên địa đại kiếp nạn sẽ trước tiên đến, ngươi xác định muốn ta làm như vậy?
- A?
Long Chủ ngẩn ra, dường như đang do dự.
Gã biết luân hồi chi môn nói sự thật, tất cả linh hồn trong thế giới này chết đi đều đã thành chất dinh dưỡng cho Hồn Võ đại đế thức tỉnh, muốn sống lại linh hồn đã chết chính là xẻo thịt của đại đế, rất có thể kích động đại đế tỉnh lại trước tiên.
Trầm ngâm một chốc sau, gã lần nữa lên tiếng nói:
- Vậy trước tiên sống lại một ngàn hồn long hoàng.
- Không thành vấn đề.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |