Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0116

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0116: Ma Vực Cao Thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Trường kiếm rít lên như sấm, hàn quang lóe lên mang theo một đạo kiếm mang màu trắng bạc, sóng kiếm động trời phách thẳng vào bụi cỏ bên trái. Chỉ thấy kiếm khí như rồng, kiếm mang trắng bạc lăng lệ đi đến đâu cây cỏ bay tung, đá sỏi vỡ vụn đến đó. Trên mặt đất một rãnh kiếm sâu dài chục trượng cứ thế kéo dài mãi."

Một tiếng cười lạnh vọng đến, một bóng xám đằng không bay lên tránh khỏi chiêu kiếm cực mạnh của Liễu Âm Huyền. Giữa không trung bóng xám chớp động, kẻ đánh lén lúc này hóa thân thành vô số quang ảnh mờ mờ bên ngoài Như Vân đại sư và Huyền Sinh nhanh chóng tấn công hai người. Cùng thời khắc đó, hai đạo lục ảnh và một đạo hồng ảnh nhân cơ hội xuất hiện trên đầu Thanh Hư đạo trưởng, thân ảnh lao xuống mặt đất.

- Ma ảnh thiên huyễn!"

- Cẩn thận, đây chính là cao thủ Ma tông."

Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đồng thời thốt lên, hai thân ảnh trên đất nhanh chóng chuyển động hình thành một lốc xoáy cường mãnh vững chắc không cho bóng xám xâm phạm."

Trong lúc chuyển động xoay tròn hai tay Như Vân đại sư vỗ ra liên tục, vô số kim sắc phật chưởng xuất hiện cùng với lốc xoáy bay lên khiến toàn bộ khí lưu xoay chuyển được bao bọc bởi một tầng kim sắc. Đối diện, trường kiếm của Âm Huyền Sinh chớp động, vô số kiếm ảnh từ trong cơn lốc như những đóa hoa trắng không ngừng bắn ra ngoài."

Tiếng cười âm sâm cùng tiếng hống dữ dội đồng thời phát ra từ miệng hai phía. Chỉ thấy ba nhân ảnh phía trên đều xoay chuyển phi người bắn tới vô cùng khí thế, nhắm thẳng xuống Thanh Hư đạo trưởng tấn công mãnh liệt. Trong lúc đó, Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đang ứng phó với bóng xám Ma Tông cũng toàn lực bay lên kháng cự lại ba nhân ảnh kia. Hai lực lượng tương phản cực mạnh va vào nhau tức thì hóa thành hai đạo lực phá hoại khủng khiếp, tức thì sản sinh một tiếng nổ cường đại. Ánh sáng lóe lên như điện, âm thanh tựa sấm nổ, lực phá hoại cực mạnh của đòn tấn công tạo nên thế thôi sơn liệt nhạc. Trong chớp mắt cây cỏ xung quanh bị chấn nát vụn, trong đám nổ nhân ảnh chớp động, tiếng hống giận dữ vang lên không dứt."

Như Vân đại sư cùng Huyền Âm Sanh thân hình nghiêng ngả lùi về sau hai bước, thần sắc kinh nộ nhìn bốn người xung quanh."

Chỉ thấy bóng áo xám là một trung niên âm sâm trên dưới bốn mươi tuổi, tay cầm một chiếc giáo ngắn. Ba người còn lại, hai đạo lục ảnh là hai lão già khoảng bảy mươi tuổi có gương mặt và phục sức giống hệt nhau đều dùng trủy thủ, nhãn thần đầy vẻ lãnh khốc. Hồng ảnh duy nhất là một cự hán khoảng ba lăm ba sáu tuổi, thân hình cao lớn, tay cầm một chiếc chiến thiên phủ, thần sắc bá khí."

- Lục Bào song sát, Huyết Y phách vương, không thể tưởng là chúng."

Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh kinh hoàng cùng thốt lên, trong ánh mắt hai thoáng hiện lên chút kinh ngạc. Hiển nhiên, có thể từ thần sắc và ngữ khí của họ cho thấy ba người đứng xung quanh lai lịch không hề đơn giản. Còn như trung niên mặc áo xám, một thân Ma tông pháp quyết tinh thông, thân phận tự nhiên không cần nói cũng rõ."

Nhìn lại Thanh Hư đạo trưởng vẫn tiếp tục thi triển thu hồn thuật, Huyết Y Phách Vương hét lớn:"

- Lão đạo sĩ quỷ kia còn chưa tránh ra. Hiểu biết nửa vời như lão chỉ làm phá hỏng vật báu. Nếu như vô tình hủy đi hồn phách của hắn, lão tử chẳng phải phí công đi một phen. Tránh ra, tránh ra. Mau mau giao người cho ta còn mang đi."

Vừa nói, chiến thiên phủ vừa vung lên phát ra một cỗ lực cuồng phách nhằm thẳng vào Như Vân đại sư và Âm Huyền Sinh. Một bên, lão đại trong Lục Bào song sát cất giọng âm sâm:"

- Tên người máu kia, đừng có cậy mạnh sính cường. Đây không phải chỗ so xem ai mạnh hơn, tịnh không phải là nơi do ngươi quyết định. Ngươi nên nhìn cho rõ, chúng ta mấy người ở đây tất cả đều vì vật đó mà đến. Nếu ngươi làm hỏng sự việc, đến lúc đó đừng tưởng có thể đi."

Huyết Y Phách Vương nghe thấy, sắc mặt giận dữ cố kìm nén nhìn Lục Bào song sát và trung niên áo xám căm tức chịu đựng."

Bên cạnh, Như Vân đại sư liếc nhìn Âm Huyền Sinh ra hiệu, quay ra nhìn bốn người cất giọng hỏi:"

- Bốn vị cùng vì vật đó mà đến, vậy tại sao vừa rồi trong bốn người lại có kẻ xuất thủ giết chết hắc y nam tử này? Nếu lúc trước muốn giết hắn ta sao giờ lại muốn cướp hắn, đây là đạo lý gì? Còn nữa, vị thí chủ áo xám này nhìn không quen mặt, không biết xưng hô thế nào?

Lời vừa nói ra, sắc mặt Huyết Y Phách Vương nhất biến, mục quang không ngừng đưa đi đưa lại dò xét trên khuôn mặt của song sát và người áo xám, hiển nhiên đang đoán xem vừa rồi ai đã hạ thủ. Nhưng Song sát nghe xong sắc mặt cũng khẽ biến đổi, mục quang chăm chú nhìn người mặc áo xám và Huyết Y Phách Vương trong nhãn thần chứa nhiều nghi vấn. Duy chỉ có một kẻ thần sắc bình thường hoàn toàn không có chút thay đổi, chính là người mặc áo xám."

Lúc này người áo xám nghe Như Vân dại sư hỏi như vậy, bất giác mỉm cười âm hiểm nói:"

- Đại sư thấy ta không quen, nhưng ta không hiểu sao lại cảm thấy đại sư rất quen. À, ta nhớ ra rồi, đại sư không phải là cao thủ trong Tứ Phật Lục Vân của Vạn Phật Tông - Như Vân đại sư đó chứ? Nói như vậy, hai vị này tất là Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái và Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm Tông. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Xưa nay ba đại môn phái vốn không hỏi tới sự tình của nhân giới, sao lần này nhẫn nại không được, lại nghĩ đến việc xuống nhân gian đi lại như vậy?"

Lời vừa nói xong, một bên Song sát cùng Huyến Y Phách Vương sắc mặt đại biến, tựa hồ chưa hề nghĩ đến ba người hoặc bình phàm này lại là cao thủ của ba phái có danh vọng lớn nhất thiên hạ chân tu giới, thật là nhìn không ra."

Nhìn bốn người trước mặt, Như Vân đại sư thấy thân phận đã bị bại lộ, không cần phải che dấu nữa, toàn thân tức thì phát xuất một cỗ khí thế vô biên, tức thì bao trùm toàn bộ không gian hoang dã bên trên. Mục quang lặng lẽ chăm chú nhìn người áo xám, Như Vân đại sư trầm giọng nói:"

- Thí chủ kiến văn thật rộng rãi, nguyên lão nạp nhiều năm không xuất sơn mà vẫn có thể nhận ra, thật là bội phục. Nhìn thí chủ một thân tu vi tinh thâm lại là Ma tông pháp quyết, không biết có phải là từ Ma vực, hay đến từ Nhân gian?"

- Đại sư hy vọng ta từ đâu đến?"

Một câu hỏi ngược ngắn gọn, người áo xám nhìn Như Vân đại sư không đáp."

Trên đất Thanh Hư đạo trưởng đã gọi được hồn phách của nam tử đó, dùng vô thượng tu vi tìm cách nói chuyện với hắn. Chỉ thấy đạo trưởng toàn thân thanh quang lưu chuyển, phát ra từng tầng khí lưu màu ngọc bích cuộn lên như sóng bao bọc lấy hồn phách nam tử giữa không trung. Trong lớp lồng ánh sáng, hồn phách nam tử vùng vẫy vô cùng mãnh liệt, một cỗ khí tức phản kháng chất chứa oán hận và nỗi bất cam sâu sắc từ trong hồn phách xuất hiện."

Mục quang chuyển động, người áo xám, Song Sát, Huyết Y Phách Vương đều nhìn hướng về phía Thanh Hư, trong nhãn thần hàm chứa thần sắc âm sâm. Không hề có dấu hiệu báo trước, Huyết Y Phách Vương với thân hình cao lớn phút chốc chớp động hóa thành một đạo hồng quang, bắn thẳng về phía Thanh Hư đạo trưởng."

Ngay sau khi Huyết Y Phách Vương phát động, Song sát cùng người áo xám đồng thời hét vang, ba đạo nhân ảnh nối tiếp nhau lao về phía trước."

Như Vân cùng Âm Huyền Sinh sắc mặt lạnh lùng, hai người lúc này không cần che giấu tu vi của bản thân, hai cỗ khí tức tuyệt thế cường hoành trong chớp mắt hình thành xung quanh Thanh Hư đạo trưởng mười hai đạo phòng ngự, nhất cử chấn lui kẻ đánh lén Huyết Y Phách Vương. Ngay khi ba người còn lại vừa tiếp cận, trường kiếm của Âm Huyền Sinh huyễn hoá thành hai trăm năm mươi sáu kiếm hình thành một đạo kiếm võng lóa mắt bọc lấy ba người."

Lục Bào song sát giận dữ hét lớn, hai thanh trủy thủ phát ra hai đạo kiếm khí mãnh liệt một hồng một xanh cường hành ngạnh tiếp kiếm mang của Âm Huyền Sinh. Còn người áo xám gặp Như Vân đại sư, hai người xuất thủ dữ dội, cuồng công mãnh chiến. Chỉ thấy kiếm khí đầy trời, kiếm quang như nước chảy, cường đại đối lực trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mật độ giao phong cao tạo ra những tiếng nổ dữ dội khiến bốn phía cát bụi tung bay mù mịt.

Giữa không trung Lục Vân quan sát mấy người giao chiến, nhãn thần phát xuất những tia kinh dị. Đối với thân phận của ba người Như Vân đại sư trong tâm chàng thập phần kinh ngạc, chàng nghĩ không ra cao thủ của ba phái thần bí cũng hiện thân tại nhân gian. Mục quang dừng trên người Như Vân đại sư hai hàng lông mày Lục Vân nhíu lại, đột nhiên phát hiện một điều khiến chàng kinh ngạc vô cùng. Ngẩng đầu yên lặng nhìn trời, nhãn thần Lục Vân lúc này biểu hiện biến hóa khôn lường người thường hoàn toàn không thể hiểu thấu."

Trong lúc Lục Vân đang ngẩng đầu nhìn trời, người áo xám đột nhiên huyễn hoá thành mười tám đạo nhân ảnh toàn lực xuyên qua Như Vân đại sư, nhằm Thanh Hư đạo trưởng tấn công. Trong lúc nguy cấp Như Vân đại sư giận dữ hét lên, toàn thân kim quang đại thịnh, một cỗ khí tức Phật môn không thể kháng cự không ngừng tấn công người áo xám. Lúc này nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, thân thể Thanh Hư đạo trưởng đột ngột di động, hồn phách trong tay tức thì tan biến."

Người áo xám phát ra tiếng cười âm sâm, sau khi đạt được mục đích thân hình chớp động trong chớp mắt biến mất giữa không trung. Hắn vừa biến mất cả Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đồng thời đại nộ, thế công gia tăng mãnh liệt gấp bội đánh cho Song Sát cùng Huyết Y Phách Vương liên tục kinh sợ."

Lúc này Thanh Hư đạo trưởng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt lộ vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng. Mắt nhìn thấy thành công đến nơi, không tưởng là cuối cùng thất bại trong gang tấc. Quay đầu nhìn lại hai người bạn, Thanh Hư đạo trưởng lắc mình xuất hiện bên cạnh Như Vân đại sư giúp ứng phó Song Sát. Một tiếng hống giận dữ không cam chịu vang lên, Song Sát thấy sự việc đã đến nước này hiểu rõ đánh tiếp chỉ là vô nghĩa nên tấn công mạnh vài chiêu, nhân lúc Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo trưởng bị chấn lui nhanh chóng đào tẩu. Bên cạnh Huyết Y Phách Vương cũng không ngốc, mượn thế lùi lại rồi chuyển mình biến mất giữa vùng hoang dã."

Như vậy một trường tranh đoạt cuối cùng không ai thành công mà lại kết thúc thảm bại. Ba người Như Vân đại sư nhìn nhau lặng lẽ thở dài, thân hình nhẹ nhàng rời đi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, toàn bộ chiến trường sôi động nhanh chóng trở lại im lìm như cũ, bất quá trên mặt đất để lại một ít dấu vết trong không gian yên lặng tựa như hướng lên trời kể lại sự việc."

Giữa không trung Lục Vân nhìn vào một cỗ khí tức yếu ớt trong lòng bàn tay, không chịu được nhẹ nhàng lắc đầu quay mình nhằm hướng Bắc lướt đi."

Dao Sơn thôn, một sơn thôn vô cùng hẻo lánh. Nếu không phải là người ở vùng phụ cận thì tuyệt đối không thể biết được, Lục Vân hiển nhiên không hề biết Dao Sơn thôn ở vị trí nào. Chàng trong lúc vô ý bắt lấy được tàn hồn khuyết phách yếu ớt của nam tử kia, từ đó chỉ duy nhất biết được ba chữ 'Dao Sơn thôn' còn lại tất cả đều phiêu tán hết."

Đối với nam tử trước khi chết mà ý niệm vẫn không quên ba chữ Dao Sơn thôn, trong tâm Lục Vân cảm thấy có chút kỳ quái, bất giác nảy ra ý niệm đi xem xét một chút. Do không biết vị trí cụ thể, Lục Vân phải thi triển Ý Niệm Thần Ba cẩn thận tra xét động tĩnh trong khuôn viên mười dặm xung quanh, thân thể không ngừng di động và thay đổi phương vị.

Sau khi tìm kiếm khoảng nửa canh giờ, Lục Vân xuất hiện trên không cách vị trí cũ chừng trăm trượng mắt khẽ nhìn bốn phía. Nơi đây thật hoang vu, bốn phía đều là rừng rậm hoàn toàn không có bóng người. Nhưng chính tại nơi vắng vẻ này Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân phát hiện một cỗ khí tức thập phần cổ quái."

Nhìn khu rừng rậm trước mắt Lục vân khẽ chau mày, không hiểu tại sao Ý Niệm Thần Ba vô cùng thần kỳ đối với sự tình phía trong rừng lại không thể tra xét minh bạch. Nếu nói hoàn toàn không có cảm giác thì không phải, chỉ là cảm giác đó quá mông lung và mơ hồ, ẩn ước như biết chút gì đó nhưng cụ thể là gì thì không rõ. Do dự một lát Lục Vân nhẹ nhàng bay lên hướng về khu rừng phía xa lao tới."

Trong một thung lũng bốn phía sơn cốc bao quanh, lúc này đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử. Chỉ thấy mặt đất xác người chất như núi, không đếm xuể bao nhiêu người già yếu, phụ nữ, trẻ em nằm trong vũng máu. Tứ phía vô số những tiếng la hét phẫn nộ cùng tiếng nguyền rủa thê thảm vang vọng cả sơn cốc. Điều kỳ lạ là âm thanh lớn như vậy mà trong vòng ngoài mười trượng hoàn toàn biến mất, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào."

Bên trong một gian phòng đông đúc, lúc này bốn phía có khoảng mười mấy bóng người không ngừng chuyển động. Quan sát kỹ thấy chia thành hai phe đang đánh nhau, một bên gồm ba người, bên kia khoảng hơn chục người. Chỉ thấy ở phe ba người có hai người mặc áo đen và một người áo xám. Cả ba đều ở tuổi trung niên, tướng mạo và trang phục không giống người thường ra tay lăng lệ rợn cả người."

Phe kia mặc dù số lượng người rõ ràng đông hơn, nhưng trừ một người mặc áo xanh là một kiếm thủ trẻ khoảng hai tư, hai lăm tuổi ra, những người còn lại hầu như không có khả năng phản kích trừ việc liên tục hò hét phẫn nộ, đối với ba người kia hoàn toàn không có tác dụng. Trong đám người có một cậu bé khoảng trên dưới mười tuổi ánh mắt dị thường, tất cả đều đang dốc hết sức bảo vệ cậu không ngừng lui lại phía sau."

Trong lúc gấp gáp rút lui thiếu niên áo xanh một mặt chống đỡ công kích của người áo đen, một mặt hét to:"

- Mọi người chạy trước đi, không cần chờ tôi, cho dù thế nào thì Dao Sơn thôn cũng phải bảo vệ giọt máu này, nếu không làm sao chúng ta có thể găp mặt liệt tổ liệt tông. Nhớ rằng, dù tất cả phải chết, cũng phải bảo vệ Dao Quang, nhất định phải để cậu ấy sống sót. Chạy nhanh lên, tôi đến cản chúng."

Nói xong hét lớn một tiếng cả người toàn lực cuồng công, kiếm mang cường kích như nộ hải cuồng long tạo thành một lớp phòng ngự kiên cố trước mặt."

Phía sau một hàng mười ba người nhìn bóng thiếu niên áo xanh, ánh mắt đều toát lên vẻ đau thương tang tóc. Lúc này vị thần bảo hộ trong tâm tưởng tất cả những người dân sơn thôn đã nói như vậy, mọi người đều hiểu rằng đã không còn hy vọng gì nữa."

Nhìn bóng người tịnh không cao lớn kia, ánh mắt dân chúng toát lên vẻ kính ngưỡng vô cùng, cho dù vóc dáng anh ta cao thấp thế nào, hình tượng của anh luôn như núi Thái Sơn sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim những người dân Dao Sơn thôn. Ánh mắt lưu luyến nhìn chàng thanh niên chốc lát, mười ba người dứt khoát quay người chạy khỏi thôn. Không cần biết kết quả thế nào, trước khi mọi chuyện được định đoạt tất cả đều phải cố gắng."

Ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn về phía thiếu niên áo xanh, người áo xám cười nhạt nói:"

- Tên tiểu từ này cũng được đấy chứ, ít tuổi như ngươi lại hoàn toàn không có sư phụ truyền thụ có thể tu luyện đạt được tới mức bất phàm thế này cũng là hiếm gặp rồi. Chỉ tiếc ngươi gặp phải bọn ta, vì thế ý định đào thoát của các ngươi chắc chắn không thành. Hôm nay đồ vật đó ta tuyệt đối không để các ngươi mang đi được, giờ ngươi hãy mở to mắt ra mà xem, ta sẽ cho ngươi thấy một chút kiến thức về sự lợi hại của chúng ta. Song vệ không cần đùa chơi nữa, do sự tình khẩn cấp nên phát động tấn công mạnh ngay lập tức cướp vật đó về rồi tính tiếp.

Kẻ mặc áo xám nói dứt lời ánh mắt âm sâm chợt lạnh, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc không hề tấn công mạnh mẽ. Vậy mà mười ba kẻ tháo chạy kia đột nhiên la hét thê thám, từng người đều lăn lộn trên đất hai tay ôm đầu đầy vẻ thống khổ không ngừng đập đầu xuống đất trông như đang phát điên."

Thiếu niên áo xanh thân thể chấn động mặt mày trắng bệch, thần tình kinh hãi nhìn người áo xám phẫn nộ quát:"

- Ngươi đến từ Ma vực? Pháp quyết ngươi đang thi triển có phải là Ma tông vô thượng pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân?"

Vừa hỏi thiếu niên áo xanh toàn thân công lực mãnh liệt đề tụ, một cỗ quang mang tam sắc vàng đỏ xanh nhanh chóng tụ thành một quang mang bạo phát từ cơ thể."

Lo lắng quay đầu lại nhìn cậu bé mười tuổi tướng mạo thanh tú, ánh mắt thiếu niên áo xanh lộ vẻ tang thương và đau khổ, sâu trong mắt còn giấu vẻ thất thần mà người khác không sao lý giải được. Nhãn thần lạnh nhạt, không nói lời nào cũng không hỏi lại thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn kẻ áo xám đầy phẫn nộ, miệng hét ra âm thanh kinh thiên động địa. Trong lúc hét vang sắc mặt người thiếu niên lúc này lập tức biến thành bi tráng vô cùng dũng cảm tiến thẳng về phía trước, một cỗ khí thế hùng mạnh coi cái chết như không chớp mắt bao phủ cả sơn cốc."

- Xích huyết hồng, can đảm chiếu nhật nguyệt."

Cùng với tiếng hét phẫn nộ, trong tam sắc quang hoa bao quanh người thiếu niên hồng quang bạo phát, một cỗ lực lượng cường hãn hung mãnh như huyết sắc cuồng phong cuồn cuộn quấn tới phía trước ba cao thủ Ma vực. Trường kiếm huy động, hằng hà kiếm ảnh tựa như niềm phẫn nộ không nói lên lời của thiếu niên mang theo uy thế khai sơn phá thạch, hình thành ba đạo kiếm trụ phân ra tấn công ba người."

Nhãn thần lãnh khốc nhìn thiếu niên người áo xám toàn thân hắc sát quang hoa chớp động, một cỗ hắc vụ như sóng dữ dâng lên nghênh đón đòn công kích của thiếu niên. Đòn công kích khủng khiếp của tinh thần dị lực mang theo uy lực xuyên thấu không gian thời gian, liên tục nhắm vào đại não thần kinh của thiếu niên. Phía sau hai hắc y song vệ chỉ lãnh đạm nhìn đòn công kích của thiếu niên, thân ảnh tức thì xuất hiện bên cạnh mười ba người."

Hồng quang thiểm trước, đạo kiếm cương cường kích lưu lại trên mặt đất một cái hố sâu, lực phá cường mãnh đáng sợ đẩy lùi người áo xám. Mượn lực phản chấn lùi lại phía sau thiếu niên áo xanh thổ ra đất một đạo tiên huyết, trường kiếm lại vung lên hóa thành hai đạo quang mang một vàng một xanh cấp tốc cuộn tới hắc y song vệ."

Lúc này song vệ trực tiếp bước tới tiểu hài muốn cầm giữ người cậu bé. Trong lúc đó trong mười hai kẻ thống khổ lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên có ba người hoàn toàn liều mạng huy chưởng động cước, chỉ công không thủ."

Cười lạnh một tiếng song vệ lạnh lùng âm hiểm nhìn nhau, lực lượng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân khủng khiếp ở cự ly gần phát động, một đòn đánh thẳng làm thân thể ba người nát thành từng mảnh. Nhìn thấy màn huyết vụ trước mắt song vệ cười vang, há miệng hít lấy một hơi lại tiếp tục bức tới tiểu hài.

Trên đất còn lại mười một người, mặc dù bị chịu lực công kích tinh thần khủng khiếp của địch nhân thống khổ vô bì, nhưng mỗi người đều kiên cường đấu tranh chống lại không một ai dễ dàng đầu hàng. Chỉ thấy song vệ tiến gần, trong mười người nằm trên mặt đất lập tức truyền lại hai tiếng hét bi tráng cuồng nộ, hai đạo nhân ảnh khi vọt lại gần song vệ đột nhiên tự hủy kinh mạch, làm chân khí bản thân trong tình huống không còn chỗ nào thoát đi phát ra những tiếng nổ lớn sản sinh lực phá hoạt khủng khiếp, dùng sinh mệnh của họ ngăn trở bước tiến của đối phương."

Kêu lên thất thanh, song vệ trong tình huống không phòng vệ bị chấn lui hai bước. Đồng thời sau lưng hai đạo kiếm mang cường mãnh đáng sợ công tới, quang hoa lóa sáng chói mắt. Cùng với tiếng la thảm thiết của song vệ trung niên áo xám gầm lên giận dữ, thân thể vô thanh vô tức xuất hiện phía trên thiếu niên áo xanh một chưởng liên tục kích thẳng vào bối tâm thiếu niên."

Kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt đất thân thể thiếu niên liên tục bị kích trúng hoàn toàn không có cơ hội phản đòn. Đổi lại hắc y song vệ bị thiếu niên làm trọng thương vừa lùi vừa phát ra hai tiếng kêu thảm khốc, thân thể bắn ra ngoài ba trượng toàn thân không ngừng run lên. Đến lúc này lực công kích tinh thần ngừng lại, song phương lại chia làm hai phía đối diện nhau.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1114)