← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt bay nhẹ trên bầu trời sơn thôn, dường như nó không muốn bay đi xa. Giữa lưng chừng trời, trong màn huyết vụ mờ nhạt, vô số vong hồn nhìn chăm chú vào Dao Quang đang nằm trong lòng Lục Vân, hàng trăm vong hồn đang chúc phúc cho cậu bé."
Nhìn thấy người duy nhất còn sống của sơn thôn, những vong hồn đó đều ngửa mặt lên trời khóc ròng, rống lên giận dữ. Tuy không có thanh âm nào vang lên, nhưng sự oán hận cố chấp không cam chịu đó trong lúc này lại từ từ biến thành một luồng oán khí kinh thiên động địa, xộc thẳng lên tận chín tầng mây."
Ở phía đằng xa, vài đạo khí tức đã nhận ra sự khác thường trên bầu trời, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt lộ ra cái vẻ vô cùng kinh ngạc. Cảm giác được rằng sự oán hận vô cùng mãnh liệt đó rất lâu vẫn không tiêu tán, những luồng khí tức đó liền quay người bay đi muốn dò la xem rốt cuộc đó là thứ gì."
Trên bầu trời quang hoa lấp loáng, chỉ thấy liên tiếp ba đạo quang ảnh bay qua, lao thẳng tới nơi oán khí hội tụ. Sau đó, trong khoảnh khắc lại nhìn thấy bóng của bốn người, ba người trước, một người sau bay qua, hai nhóm người này chỉ cách nhau một khoảng thời gian rất ngắn."
Kim quang vụt sáng, Lục Vân thu hồi pháp quyết, nhìn Dao Quang một cách thương tiếc xót xa. Trải qua sự cứu giúp toàn tâm toàn lực của Lục Vân, pháp chú Ma Diệt Kì Tâm tà ác đáng sợ tạm thời đã bị áp chế. Nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được nửa giờ, sau nửa giờ sẽ không còn ai có thể áp chế được cỗ lực lượng thôn phệ tà ác đó, tính mạng của Dao Quang cũng đi vào bước đường cùng."
Nhìn đứa bé thanh tú khiến người ta phải yêu mến, Lục Vân bất giác nhớ lại thời thơ ấu của mình, lúc đó chẳng phải chàng cũng anh tuấn thanh tú, thông minh lanh lợi như thế này sao. Nhưng còn hiện tại? Tất cả đều đã trôi vào dĩ vãng. Tuy chỉ là hồi ức nhưng suy cho cùng bản thân chàng vẫn có thể thường xuyên nhớ lại, còn Dao Quang, cậu bé thậm chí đã không có thời gian để nhớ tới những hồi ức tuổi thơ nữa."
Khẽ thở dài, tay phải của Lục Vân xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của Dao Quang đang ngủ mê mệt, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đôi mắt vì đau khổ mà nhăn nhúm lại của Dao Quang. Nhìn cậu bé một lúc trong yên lặng, Lục Vân đau buồn nói:"
- Bất luận như thế nào ta cũng phải làm cho cháu tỉnh lại để sống nốt quãng đời còn lại, xem như là một chút tấm lòng của ta đối với cháu."
Nói xong, lòng bàn tay phải của Lục Vân lóe lên thất thải quang hoa, nhẹ nhàng đánh vào Bách Hội huyệt trên đầu Dao Quang."
Đôi lông mày khẽ cử động, Dao Quang nhẹ nhàng mở to mắt, cậu bé có chút gì đó mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh. Người đầu tiên đập vào mắt nó là một vị thúc thúc mặt mày khôi ngô tuấn tú. Điều này làm cho Dao Quang có chút khó hiểu không biết vị thúc thúc này là ai và đến đây lúc nào. Khẽ đảo mắt, Dao Quang rất nhanh liền phát hiện ra Huyết công tử, trong chốc lát sắc mặt biến đổi, song nhãn xạ ra cừu hận vô tận, cực kì lăng lệ.
Nhìn Dạo Quang một cách hiền từ, Lục Vân hết sức nhu hòa nói:"
- Đừng tức giận, lúc này thân thể cháu đang bị thương nặng, không nên nổi cáu, như vậy mới có lợi cho cháu. Hãy nói cho ta biết cháu tên là gì, tại sao ở đây lại xảy ra những chuyện như thế này, tên ma đầu kia tại sao lại muốn sát hại toàn bộ những người trong thôn làng của cháu?"
Ngẩng đầu lên nhìn Lục Vân, Dao Quang từ từ kiềm chế được sự phẫn nộ, hỏi nhỏ:"
- Thúc thúc, là thúc cứu cháu phải không? Cháu tên là Dao Quang, là người cuối cùng của sơn thôn."
Câu nói - cuối cùng- phát ra từ miệng đứa bé mới chỉ mười tuổi chứa đựng vài phần thê lương và tang thương, làm cho người ta cảm thấy có chút gì đó chua xót thương cảm."
Lục Vân nhẹ nhàng gật đầu nói:"
- Đúng vậy, là thúc cứu cháu, nhưng tiếc là thúc đến muộn một chút nên cuối cùng cháu vẫn bị trọng thương dưới tay của ma đầu, không có cách nào cứu sống cháu được. Đừng khóc, biết không, nam tử hán không được dễ dàng rơi nước mắt. Bây giờ thúc nói với cháu, cháu hãy nghe cho rõ đây, cháu đã trúng pháp chú Ma Diệt Kì Tâm vô cùng tà ác của ma đầu, thúc chỉ có thể tạm thời khống chế được nó, thời gian khống chế chỉ được nửa giờ. Một khi thời gian đó hết thì thúc cũng không thể cứu được cháu, khi đó cháu sẽ chết. Bây giờ cháu có điều gì muốn nói với thúc hoặc muốn thúc giúp cháu hoàn thành việc gì, cháu có thể nói ra, bất kể là việc gì thúc cũng đồng ý với cháu, cháu rõ chưa, Dao Quang?!"
Dao Quang sắc mặt biến chuyển, nhẹ nhàng nhìn về phía chân trời, trong nháy mắt vẻ mặt liền bình tĩnh trở lại. Ánh mắt Dao Quang hướng về phía Lục Vân, bình tĩnh nhìn chàng một hồi lâu rồi mới điềm tĩnh nói:"
- Cảm ơn thúc, bất luận như thế nào cháu cũng không dễ dàng khóc đâu. Dao Sơn thôn tất cả có hai trăm bảy mươi tư người, tính cả Đồng Thanh Phong thúc thúc là tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm, đến nay chỉ còn mình cháu. Cháu cũng sắp được lên trời để gặp họ rồi, trong lòng cháu cảm thấy rất vui sướng. Tuy cháu biết rằng họ đều không muốn gặp cháu, họ đều hi vọng rằng cháu có thể sống tốt đẹp, cho nên để bảo vệ cháu mà tất cả mọi người ở sơn thôn đều chết, nhưng đáng tiếc thay cuối cùng cháu cũng không thể trốn thoát. Suốt đời này cháu mãi mãi không thể quên những người ở sơn thôn, từng khuôn mặt tươi cười, từng lời hỏi thăm ân cần của họ, cháu mãi mãi ghi tạc trong lòng. Tại đây cháu là bảo bối được cưng chiều nhất của tất cả mọi người trong sơn thôn, mọi người đều yêu quý cháu nhất, cho nên hôm nay khi xảy ra tai họa chết người này, tất cả mọi người đều liều chết để cứu cháu, hi vọng cháu có thể thoát chết. Nhưng tiếc thay ý trời khó đoán, hoặc có thể đây là số mệnh của cháu, tuy cháu không phục, nhưng cháu lại chẳng biết làm thế nào."
Dao Quang rất bình tĩnh lãnh đạm nói ra những điều đó, hệt như không phải đang nói về chính mình vậy."
Lục Vân nhìn cậu bé với ánh mắt bi thương đau xót. Chàng không hiểu tại sao mình và Dao Quang tuy lần đầu tiên gặp nhau, chàng đã cảm thấy rất thưong cảm cho Dao Quang, là vì có duyên với nhau hay vì Dao Quang cũng không phục trời đất như chàng? Lục Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm yếu của Dao Quang, im lặng lắng nghe cậu tiếp tục nói.
- Cuộc đời này coi như là hết, tiếng hát tiếng cười vui vẻ những ngày trước đây vẫn chưa kịp thưởng thức kĩ thì bây giờ tất cả đều đến bước đường cùng, có thể đối với người khác mà nói, mười tuổi là cái tuổi vô ưu vô lo nhưng đối với cháu thì lúc mười tuổi lại để lại một kí ức mà cả đời này cũng không bao giờ mờ phai. Nếu như có tương lai sau này. cháu cũng sẽ nói với chính mình, cả đời này cái gì cũng có thể quên được, nhưng ba chữ 'Dao sơn thôn' thì nhất định không được quên, bởi vì ở đó có hồi ức cả đời của cháu. Dù có chết đi, suốt đời này cháu mãi mãi ghi nhớ ba chữ, đó chính là 'Dao sơn thôn'. Bây giờ cháu sắp đi rồi cháu rất muốn mọi người có thể đến tiễn cháu hoặc đến đón cháu, như vậy thì trên đường đi của cháu, cháu mới không cảm thấy cô đơn."
Nhìn xung quanh một cách lãnh đạm, vẻ mặt Dao Quang rất bình tĩnh, nhưng sự mất mát đau buồn nơi đáy mắt thì lại vô tâm bộc lộ ra."
Lục Vân toàn thân chấn động, lần đầu tiên một đứa trẻ mười tuổi đã làm cảm động tâm hồn chàng. Nhìn Dao Quang, Lục Vân đột nhiên minh bạch, thì ra trên mình Dao Quang có bóng dáng chàng hồi nhỏ, chẳng trách mà mình có tình cảm đặc biệt với thằng bé. Đôi môi khẽ run lên, Lục Vân chần chừ hồi lâu, câu nói đó cuối cùng vẫn lưu lại trong tim."
Nụ cười tang thuơng xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ non nớt có chút gì không được hài hòa, tuy nhiên lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng một cách lạ thường. Dao Quang nhìn Lục Vân, cảm nhận được tình cảm của Lục Vân dành cho nó, bất giác bình tĩnh nói:"
- Thúc không nên quá đau lòng vì cháu, không phải thúc đã từng nói nam tử hán không được dễ dàng rơi lệ đó sao? Cháu sẽ không khóc, hi vọng rằng thúc cũng sẽ không khóc. Lúc này cháu sắp đi rồi, cháu có hai tâm nguyện muốn nhờ thúc giúp cháu hoàn thành, mong rằng thúc có thể đáp ứng cháu."
Thần sắc ưu thương nhìn Dao Quang, Lục Vân cố gắng giữ bình tĩnh nói:"
- Cháu hãy nói đi, thúc nhất định sẽ đồng ý với cháu, cho dù là yêu cầu gì đi nữa thúc cũng sẽ làm giúp cháu."
Nở một nụ cười nhợt nhạt, sắc mặt của Dao Quang gần như trắng bệch nhưng sự cảm kích lại biểu lộ ra một cách rõ ràng. Nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt Dao Quang hướng về phía Huyết công tử đang toàn lực khôi phục chân nguyên, lạnh lùng nói:"
- Người này đến từ Ma vực Huyết Giới, xếp thứ sáu trong Huyết Giới thất tuyệt. Cháu đã từng nói, chỉ cần không chết kiếp này nhất định phải tiêu diệt chúng. Bây giờ cháu không thể làm điều đó được nữa, thúc hãy thay cháu hoàn thành, cũng coi như là báo thù cho Dao Sơn thôn."
Lục Vân liếc nhìn Huyết công tử rồi trầm giọng nói:"
- Thúc đồng ý với cháu, nhất định cả đời này thúc sẽ vì cháu, vì Dao Sơn thôn mà tiêu diệt Ma vực Huyết Giới, cũng là để báo thù cho tất cả mọi người. Còn có tâm nguyện gì nữa thì cứ nói ra, thúc nhất định sẽ làm cho cháu."
Dao Quang nghe xong những lời đó, ánh mắt lại một lần nữa nhìn xung quanh, mang theo một vẻ không đành lòng, lưu luyến bịn rịn vô cùng, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt thảm đạm. Dao Quang thu hồi lại ánh mắt, yên lặng nhìn về phía đằng xa, chìm trong cơn trầm mặc. Trong thời khắc đó, bề ngoài nó tuy là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng thần sắc của nó giống hệt như một thiếu niên già dặn, điều đó làm cho Lục Vân trong lòng cảm thấy đau đớn xót xa."
Bốn phía xung quanh yên tĩnh, Lục Vân không thèm để ý đến tình hình của Huyết công tử, bởi vì chàng đã đồng ý với Dao Quang là giết chết Huyết công tử thì cho dù tình hình của hắn có như thế nào đi chăng nữa, chàng nhất định sẽ làm được. Yên lặng nhìn về phía chân trời, ánh mắt của Lục Vân khẽ biến đổi lộ ra vẻ ưu tư suy nghĩ, thân hình không hề di động.
Quang hoa lóe lên, ba đạo nhân ảnh giành nhau vượt lên trước rồi xuất hiện tại trường. Nhìn ra thấy ba người này không phải là ai khác mà chính là Lục Bào song sát và Huyết Y Bá Vương mà Lục Vân đã nhìn thấy khi ngầm theo dõi lúc trước."
Lướt qua một lượt tình hình xung quanh, ánh mắt Huyết Y Bá Vương hướng về phía Huyết công tử, nói:"
- Không hổ là người đến từ Ma vực, thật quá tàn nhẫn, ngay đến những người dân bình thường ngươi cũng không bỏ qua cho. Nhưng đáng tiếc là bộ dạng của ngươi lúc này chẳng ra làm sao cả, có phải đã chịu thiệt thòi rồi không, có muốn ta giúp ngươi xem thế nào không?"
Huyết Y Bá Vương vừa nói vừa âm trầm đi về phía Huyết công tử."
Cạnh đó, Lục Bào song sát nhìn Lục Vân với nhãn thần lăng lệ, hạ giọng nói:"
- Lão nhị cẩn thận một chút, Tiểu Lục của ta nhận thấy có một thứ gì đó rất kì quái, chính là trên người của tên thiếu niên kia. Bây giờ chúng ta hãy để tâm, cần phải lập tức đoạt lấy nó rồi nhanh chóng rời đi trước khi cao thủ tam phái phía sau tới kịp. Hành động. Nhanh lên!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy thân ảnh của Song sát vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Lục Vân, một đôi trủy thủ phát ra một hồng một lục hai đạo kiếm khí với kình lực mạnh mẽ chia ra tấn công vào đầu và ngực Lục Vân."
Lục Vân nhìn hai người với ánh mắt lãnh khốc, Ý Niệm Thần Ba với công hiệu thần kì đặc hữu một mặt phân tích điểm yếu trong thế tấn công của hai người, một mặt tìm đúng cơ hội để phát ra Ý Niệm công kích với mật độ cao. Đồng thời thân thể của Lục Vân bay lùi về phía sau, tay trái ôm lấy Dao Quang, tay phải nắm lấy cây gỗ tròn, cấp tốc vung ra một loạt kiếm ảnh ngăn chặn sự tấn công của Song sát."
Phía bên này, Huyết công tử nhìn Huyết Y Bá Vương với ánh mắt phẫn nộ căm tức, người nhảy vọt lên trong tư thế cảnh giác phòng bị. Đảo mắt nhìn qua thân ảnh của Song sát đang tấn công Lục Vân, ánh mắt Huyết công tử lóe lên thần sắc tàn khốc, vào thời khắc Chiến Thiên phủ của Huyết Y Bá Vương bổ xuống gần sát tới thân thì đột nhiên hắn biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện ngay sau lưng Lục Vân."
Huyết công tử nhìn Lục Vân với ánh mắt u tối, hữu thủ hàm chưa quang hoa hắc sắc nồng đậm, âm thầm bổ một chưởng vào lưng Lục Vân, tay trái chộp lấy Dao Quang từ tay Lục Vân. Hiển nhiên là tới thời khắc này, hắn vẫn không buông tha cho Dao Quang, muốn đoạt được thứ mà hắn muốn tìm từ miệng Dao Quang."
Lục Vân đang mang Dao Quang bên mình, ba đại cao thủ lại đồng thời tấn công, vì vậy làm cho tình thế thập phần bất lợi. Mục quang chuyển động, Lục Vân ý tùy tâm động, Ý Niệm rất nhanh chóng phát ra sự công kích về phía ba người. Cùng lúc đó, thanh gỗ tròn trong tay của Lục Vân bất ngờ phát ra một đoàn quang hoa đỏ rực chói mắt, một luồng sức mạnh mãnh liệt dữ dội bất ngờ xuất hiện trước mặt của Song sát, ngăn chặn sự tấn công của hai thanh trủy thủ."
- Lão nhị, ngươi cảnhắn lại, còn đâu giao cho ta, trong tiếng thét khẽ, lão đại của Song sát tránh đối diện trực tiếp với Lục Vân, màn hào quang hộ thể không ngừng bị nghiền nát dưới sự công kích của Ý Niệm Thần Ba, rồi lại dần dần trở về nguyên trạng. Tranh thủ lúc lão nhị đang toàn lực tấn công điên cuồng, Đại Sát tung ra một trảo về phía tả thủ của Lục Vân, dường như muốn thừa cơ cướp lấy Dao Quang.
Lục Vân nhãn thần biến đổi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước pháp quyết cổ quái phòng ngự sự công kích tinh thần của Song Sát. Lúc này, nhìn thấy Đại Sát định cướp lấy Dao Quang, Lục Vân vẻ mặt lạnh lẽo, người hơi nghiêng, tay phải rút thanh gỗ tròn ra, lôi điện quang cầu từ chưởng tâm của Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện trước ngực Đại Sát. Phía sau, Huyết công tử thấy Lục Vân tựa hồ như không hề phát giác ra, ánh mắt lập tức toát lên vẻ thù hận, hữu thủ hung ác bổ ra một chưởng thập tầng công lực kèm theo quang hoa hắc sắc."
Cười một tiếng lạnh lẽo, tuy Lục Vân không cảm thấy một điểm khí tức nào nhưng Ý Niệm Thần Ba thần kì vô bỉ, mọi động tĩnh xung quanh chỉ cần có tồn tại, bất kể che giấu thế nào cũng đều không tránh khỏi sự tra xét của chàng. Đợi cho đến hữu thủ của Huyết công tử còn cách lưng ba tấc, toàn thân Lục Vân phát ra ngân sắc quang hoa, cả người biến mất một cách thần bí. Đại Sát và Huyết công tử tiền hậu giáp kích lại thành ra công kích lẫn nhau." Truyện Tiên Hiệp -
Một tiếng rống kinh hãi cuồng nộ phát ra, hình bóng của ba người lần lượt tản mạn. Huyết công tử nhìn Song Sát với sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hắn bừng cháy ngọn lửa căm phẫn ngút trời. Song Sát cũng đồng thời nhìn hắn với vẻ phẫn nộ không kém, sắc mặt rất khó coi, điều đó thể hiện rằng đòn công kích vừa rồi cả hai bên đều bị thất thế."
Nhìn thấy Lục Vân xuất hiện cách đó khoảng ba trượng, Song Sát liếc nhau một cái rồi lại lao thẳng về phía Lục Vân. Cùng lúc đó, Huyết Y Bá Vương sau khi tấn công Huyết công tử, nhìn thấy Lục Vân xuất hiện cách mình không xa, trong ánh mắt lập tức lộ hung quang, Chiến Thiên phủ vung lên bổ xuống người Lục Vân. Chỉ thấy một đạo đao quang dài hàng chục trượng tỏa hào quang chói lóa mang khí thế kinh người trong chốc lát đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Lục Vân. Lục Vân không chút hoang mang khẩn trương, thanh gỗ tròn trong tay bắn ra kéo theo một loạt âm thanh vang động trời đất, dưới ánh hào quang đỏ rực, bạo phát một đạo kiếm trụ dài chục trượng, nghênh đón đòn công kích của Huyết Y Bá Vương. Hai đạo quang trụ huyết sắc xung kích, pháp lực mạnh mẽ dữ dội lập tức làm nổ tung tất cả mọi thứ xung quanh."
Trong tiếng nổ vang, Huyết Y Bá Vương gầm lên một tiếng phẫn nộ, thân hình lùi liên tiếp ba bước, màn hào quang đỏ rực quanh thân rung động dữ dội. Còn Lục Vân sắc mặt đại biến, thân thể liên tiếp lùi hai bước, vẻ mặt đầy kinh hãi. Chàng không thể tưởng được rằng tu vi của Huyết Y Bá Vương lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại có thể sánh ngang với chưởng giáo của Lục Viện."
Đúng lúc Lục Vân bị chấn động lùi lại phía sau, Song sát và Huyết công tử lại một lần nữa phát động sự tập kích, cả ba đều hướng về phía tay trái của Lục Vân. Người đầu tiên xông vào là Huyết công tử, hắn một tay chộp về phía Dao Quang, đáng tiếc là bị Lục Vân phát hiện, làm cho hắn bị chấn động lùi lại phía sau. Tiếp theo, trủy thủ trong tay Nhị Sát huyễn hóa thành mười ba đạo kiếm mang, theo phương vị ngũ hành bát quái hình thành một thế công kích thần kì khó mà tính trước được, không ngờ chiêu này lại ngăn chặn được toàn bộ sự phản kích của Lục Vân."
Cảm giác được sự huyền diệu trong chiêu thức của Nhị Sát, Lục Vân bất giác chau mày, Ý Niệm Thần Ba phân tích một cách tỉ mỉ sự huyền bí của nó. Tuy nhiên đúng lúc đó, hữu thủ của Đại Sát đã kịp chộp lấy tả thủ của Lục Vân một cách xảo diệu, nhanh chóng chế trụ uyển mạch của chàng, muốn khống chế thân thể chàng.
Ánh mắt Lục Vân khẽ biến đổi, lúc này Song sát đột nhiên thi triển pháp quyết thần kì khiến Lục Vân phải thất kinh. Nhìn thấy tả thủ của mình bị nắm chặt, Lục Vân không kịp nghĩ nhiều, cánh tay liền co rụt lại, toàn bộ cánh tay mềm nhũn như nước đang nằm trong tay của Đại Sát nhanh chóng thu về."
Đại Sát dường như không thể nghĩ được rằng Lục Vân lại phản ứng nhanh như thế, thủ pháp thần kì đến vậy, hắn ngây người ra nhưng chỉ trong nháy mắt đã lập tức phản ứng lại. Hữu thủ giơ ra trước, từ ống tay áo của Đại Sát bay ra một đạo lục ảnh, vô thanh vô tức rơi xuống cổ tay trái của Lục Vân. Chỉ thấy lục ảnh chớp động, ống tay áo của Lục Vân bị chấn nát, chùm ngọc châu ở bên cánh tay lập tức tung ra."
- Ma Long Châu! Hoá ra Ma Long Châu ở trong tay hắn ta, thật không thể ngờ được!"
Một tiếng kêu phát ra từ miệng của Huyết công tử và Đại Sát, lúc nhìn thấy chùm ngọc châu cả hai đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc kêu lên. Lúc đó Huyết Y Bá Vương và Lục Vân đều chấn động trong lòng, trong giây lát đã ý thức được điều gì đó."
Bốn đại cao thủ đều chăm chú nhìn tay trái của Lục Vân, chỉ thấy chuỗi ngọc khoảng ba tấc có một con bích long toàn thân tỏa hào quang lục sắc đang uốn lượn ngự trên bề mặt, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hạt châu màu xám. Gầm lên một tiếng, bốn đại cao thủ đồng thời xông thẳng về phía Lục Vân, mục tiêu chính là Ma Long Châu."
Lục Vân nhìn con bích long, tâm niệm cấp tốc chuyển động, tả thủ trong lúc bị chấn động đã dùng nhu kình đưa thân thể của Dao Quang ra ngoài ba trượng. Sau đó, ở chỗ tay trái của Lục Vân xuât hiện một đoàn quang hoa hắc sắc, Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông mang khí tức quỷ dị như muốn thôn tính tất cả bất ngờ bao trùm lấy bích long. Lúc đó thân ảnh lục sắc của bích long vẫn ngự trên tay Lục Vân bỗng phát ra một tiếng rít kì quái, thân thể nhỏ bé trong phạm vi khoảng một thước bất ngờ bắn ra kịch liệt, dường như muốn thoát khỏi lực lượng hóa hồn đáng sợ đó."
Đại Sát rống lên phẫn nộ, huy động chủy thủ trong tay, một đạo kiếm mang lục sắc chói mắt bạo phát quang trụ dài chục trượng điên cuồng chém xuống Lục Vân. Nhị Sát, Huyết Y Bá Vương và Huyết công tử khi nhìn thấy hiện trạng đó đều nhân cơ hội hành động, trong thời khắc đó, bốn đại cao thủ mỗi người vì mục đích riêng của mình mà cuối cùng liên thủ phát ra một đòn tấn công cực mạnh Sắc mặt biến đổi, Ý Niệm Thần Ba lập tức phân tích sự đáng sợ trong đòn liên thủ của bốn đại cao thủ, điều đó làm cho Lục Vân vô cùng cẩn trọng. Không kịp bắn bích long ra, thanh gỗ tròn rung lên trong hữu thủ Lục Vân, một âm thanh kinh thiên động địa phát ra, Như Ý Tâm Hồn Kiếm cuối cùng đã phá lớp gỗ ngoài xuất ra."
Thần kiếm trong tay, ánh mắt Lục Vân lập tức trở nên lãnh khốc vô bỉ. Trong lúc hữu thủ huy động, trên thân kiếm đỏ rực một đạo quang ảnh huyết sắc mang sát khí vô biên hóa thành ngàn đạo huyết ảnh, trong nháy mắt đã bao trùm lên toàn bộ không gian xung quanh."
Chỉ thấy huyết quang đại thịnh, Thiên Ảnh Huyết Mị với sát khí cực kì đáng sợ bằng một phương thức điên cuồng tàn nhẫn đã dễ dàng đột phá màn hào quang hộ thể của bốn đại cao thủ, làm cho bốn người cảm thấy vô cùng kinh hãi. Trong lúc nguy kịch đó, Song sát gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, trong nháy măt thân thể biến thành hai đạo hào quang một hồng một lục, cùng với hai thanh trủy thủ xạ thẳng về phía tả thủ của Lục Vân."
Còn Huyết Y Bá Vương lại chọn một phương thức khác, chỉ thấy Chiến Thiên phủ trên tay phải của hắn ta quay tròn rất nhanh, lúc tốc độ đạt đến cao nhất, Huyết Y Bá Vương hét lớn một tiếng, thân thể bất ngờ xoay tròn, cả người hóa thành một cơn lốc huyết sắc, thúc động Chiến Thiên phủ đâm thẳng về phía Lục Vân. Từ xa nhìn lại, Huyết Y Bá Vương tựa như một dải lụa màu máu, hỏa diễm như một cái đuôi đằng sau cuộn tròn phi đến thân thể Lục Vân.
Nhìn thấy sự chọn lựa của Song sát và Huyết Y Bá Vương, Huyết công tử hơi chần chừ do dự, toàn bộ thân thể đột nhiên bay chế ch xuống, xông thẳng vào Dao Quang đang nằm trên mặt đất. Không hề đối đầu với Lục Vân, lúc đó Huyết công tử dường như cảm giác được Lục Vân không dễ dàng đối phó, do đó hắn quyết định chọn giải pháp tránh mặt.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |