← Ch.0249 | Ch.0251 → |
Nhìn nụ cười còn vương nét thơ ngây của nàng, trong đầu Văn Bất Danh vụt hiện lên một thân ảnh, bất giác hắn nhớ tới Bách Linh. Bách Linh khi đó cũng có dáng vẻ như Trần Ngọc Loan lúc này, không biết bây giờ nàng có khỏe không? Lắc đầu mỉm cười và vứt bỏ tạp niệm, Văn Bất Danh bước theo sát phía sau Trần Ngọc Loan, chớp mắt đã tới phía trên quần sơn.
Hai người vừa hạ thân xuống cạnh Quy Vô đạo trưởng đã thấy lão thấp giọng nói:
- Mau đi thôi, ta vừa phát giác ra không ít cao thủ đang tiến về phía đông, rất có thể đã có động tĩnh gì ở bên đó, chúng ta cũng nên đi xem.
Cấp tốc đi về phía đông, chỉ lát sau ba người đã phát hiện thấy tại một vùng nước cạn đã tề tựu rất đông cao thủ, đao quang kiếm ảnh loang loáng, lưu quang dị thái tung bay đầy trời, hiển nhiên có người đang quyết đấu tại đó. Chen lẫn vào đám đông, ba người vừa nhìn đã thấy Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái đang giao chiến cùng một vị lão giả áo bào xám. Thanh quang nhấp nhoáng, Thanh Hư đạo trưởng huy động trường kiếm lượn vòng như phi long, kiếm ảnh rợp trời bày bố tầng tầng phòng ngự trong phạm vi ba trượng chống lại thiết trượng đen sì của lão giả áo xám. Cạnh đó, hai người còn lại của Vô Vi đạo phái thần sắc bình tĩnh theo dõi trận chiến trông không hề có chút lo âu.
Văn Bất Danh nhìn lão giả áo xám, song mày nhíu lại nói:
- Là Động Đình Lý Thiết Quải, sao hắn lại đánh với Thanh Hư trên địa bàn của mình, như vậy chẳng phải là tự tìm lấy phiền phức sao?
Trong khi Quy Vô đạo trưởng vẫn không nói gì, Trần Ngọc Loan liền hỏi:
- Lão Thiết Quải này là người thế nào vậy, trên thiết trượng của hắn ẩn hiện những tia sáng đen giống như là Hắc Sát thuật, một trong các pháp quyết tà môn, thật sự rất lợi hại!
Văn Bất Danh nói:
- Đích xác là Hắc Sát thuật, lão ta đã tu luyện pháp quyết này ba trăm năm, trước giờ vẫn luôn cư ngụ tại Động Đình hồ này. Luận về thân phận, trong tu chân giới hắn cũng được coi là cao thủ thượng đẳng của tà đạo, nhưng so với Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái thì vẫn kém hơn một chút bởi pháp quyết Đạo gia chính là khắc tinh của mọi tà ác, Hắc Sát thuật của lão không thể bì được.
Sau khi đã được giải thích minh bạch, Trần Ngọc Loan không hỏi nhiều nữa, mục quang đảo quanh tứ phía bắt đầu cẩn thận đánh giá các cao thủ xung quanh. Thật bất ngờ, ngoại trừ Vô Vi đạo phái, các cao thủ tại bốn bàn còn lại mà nàng đã gặp trên Nhạc Dương lầu cũng đều đang ẩn mình trong đám đông. Ngoài ra còn có một số người đứng quan chiến cũng thu hút sự chú ý của Trần Ngọc Loan, người thứ nhất là một nam tử đeo mặt nạ Tu La, y phục nhìn không rõ lắm, hình như là màu xanh da trời, bên cạnh gã còn có một thiếu nữ che mặt, hai người đều đang tĩnh lặng theo dõi trận đả đấu. Người thứ hai khiến Trần Ngọc Loan chú ý là một thanh niên y phục hoa lệ, khoảng hai ba hai tư tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, khóe miệng nhế ch lên nở một nụ cười nhạt, ánh mắt lơ đãng, phảng phất như dưới mắt hắn mọi thứ đều vô vị tầm thường không gì có thể khiến hắn dao động. Ngoài ra, người này còn có một điểm đặc biệt, đó là hắn mang trên lưng năm thanh trường kiếm màu sắc khác nhau, bao kiếm và thân kiếm xuyên suốt như một, lần lượt mang các màu xanh, đỏ, hoàng kim, vàng, trắng, cực kỳ chói lọi. Người thứ ba là một lão giả hoa phục tầm lục tuần, tay cầm một lưỡi mác hoàng kim dài ba thước, trên bề mặt khắc đầy những phù chú kim sắc và hình một con rồng vàng. Lão đang đứng lặng lẽ trong đám đông, mỉm cười nhìn song phương giao đấu. Trần Ngọc Loan không biết người này nhưng Quy Vô đạo trưởng lại nhận ra lão, đó chính là Kim Luyện của Luyện Hồn Động Thiên, không ngờ sau khi rời khỏi Thương Sơn lão lại xuất hiện tại đây. Người thứ tư là một lão giả áo vải, sắc mặt âm lãnh, hai mắt lóe lên những tia hắc ám chính là ma thần Viêm Huyết. Người thứ năm cũng là một lão giả mặc áo vải, bề ngoài trông có vẻ tầm thường nhưng Trần Ngọc Loan đã nhạy bén cảm giác thấy ánh mắt lão như mộng như ảo mang một vẻ thâm thúy khó nói, như được phủ lên bởi một lớp mê vụ nhìn không thấu. Bấy giờ, một tiếng rống to đã lôi kéo ánh mắt của Trần Ngọc Loan, chỉ thấy hai người trong trận giao chiến bỗng tách nhau ra, Thanh Hư đạo trưởng thản nhiên nói: - Động Đình Thiết Quải quả nhiên danh bất hư truyền, ta thật bội phục. Chuyện hôm nay chỉ do hiểu nhầm, tin rằng ngươi cũng hiểu rõ tình hình trước mắt, cứ tiếp tục thì cả hai đều bất lợi, theo ta chi bằng mỗi bên nhường một bước, ngươi thấy thế nào? Động Đình Lý Thiết Quải lạnh lùng nhìn lão, trong lòng không thể không thừa nhận, luận tu vi bản thân lão kém hơn hắn một chút, tuy từ lúc bắt đầu tới giờ hai người chỉ đơn giản là quá chiêu nhưng sự huyền diệu bên trong hắn hoàn toàn minh bạch.
Lướt nhìn xung quanh, Động Đình Lý Thiết Quải hờ hững nói:
- Những kẻ ở đây có suy nghĩ gì ta tự nhiên biết hết, nhưng nơi đây là Động Đình hồ, là địa phương mà ta đã nghỉ lại nhiều năm nay, há có thể để ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Đình chiến cũng được, nhưng ngươi phải trả lời ta hai vấn đề, chỉ cần ta hài lòng thì chuyện hôm nay sẽ xóa bỏ. Nếu không chúng ta cứ tiếp tục tỷ thí để các cao thủ có mặt ở đây đứng xem, có lợi hay có hại ngươi nên hiểu rõ hơn ta.
Thanh Hư đạo trưởng nhãn thần khẽ biến đổi, trầm giọng nói:
- Ngươi đã có chuyện muốn hỏi thì xin cứ nói ra, nếu ta biết thì tất nhiên sẽ trả lời. Nhưng nếu quả thật không biết, hy vọng ngươi cũng không lấy làm phiền.
Động Đình Lý Thiết Quải nói:
- Tất nhiên ngươi phải biết thì ta mới hỏi, thứ nhất, Thiên Si đạo trưởng của Vô Vi đạo phái các ngươi đã vô tình phá vỡ thiên cơ, tra ra Thông Linh điểu ở ngay tại Động Đình hồ, điều này rốt cục có thật không? Thứ hai, Thông Linh điểu khi nào sẽ xuất thế?
Thanh Hư đạo trưởng không để lộ biểu hiện gì trên nét mặt, bình thản nhìn bạch phát lão đạo đứng bên một cái rồi quay lại nói với Động Đình Lý Thiết Quải:
- Ta có thể trả lời một trong hai vấn đề này, thông tin thứ nhất chắc chắn không giả, Thiên Si sư thúc của bản môn đã tìm ra nơi hạ lạc của Thông Linh điểu ở dưới Động Đình hồ này. Còn về vấn đề thứ hai thì ta cũng không biết được nên không thể phụng cáo, ngươi có tin hay không thì tùy, ta cũng không muốn giải thích nhiều làm gì.
Mọi người xung quanh bất giác bật thốt một tiếng, thông tin thứ nhất đã được chứng thực, điều đó chứng tỏ chuyến đi này không hoàn toàn phí công. Còn vấn đề thứ hai tuy không dám đoán lời nói của Thanh Hư đạo trưởng là thật hay giả nhưng kết quả này cũng là lẽ thường thôi.
Động Đình Lý Thiết Quải hừ nhẹ một tiếng nói:
- Mong là ngươi không lừa ta, nếu không ta quyết không tha cho ngươi đâu.
Nói xong đằng thân bay lên, lật mình một cái đã chìm xuống dưới lòng Động Đình hồ. Lão vừa rời khỏi, mọi người xung quanh cũng lũ lượt bỏ đi, đứng từ xa chú thị quan sát động tĩnh của ba người Vô Vi đạo phái hiển nhiên ai cũng minh bạch, chỉ cần đi theo họ là sẽ có hy vọng.
Văn Bất Danh nhìn ngó tứ phía, nói:
- Thôi, chúng ta cũng đi đi, nhìn thần tình của ba người bọn Thanh Hư e là tạm thời chưa có động tĩnh gì đâu. Chúng ta cứ đi dạo loanh quanh ở đây đã, khi nào nghe được tin tức gì thì hãy tới đó, chắc cũng không muộn. Đây là nơi ngọa hổ tàng long, dù Thông Linh điểu có xuất hiện thì cuối cùng ai sẽ đoạt được? Điều này không ai có thể đoán trước.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Không muốn lại được, không cầu thì vui! Nhìn thông điểm này trong lòng sẽ thấy vui vẻ. Đi thôi!
Ba người đi theo một hướng khác, rời khỏi tầm mắt của các cao thủ.
Hoàng hôn bất giác đã ập xuống. Nhìn ánh chiều tà, Trần Ngọc Loan gi ống như một tiểu nữ hài yêu đời chạy đến ven bờ vốc nước lên nghịch. Sau lưng nàng cách đó vài trượng, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nhìn nhau, ánh mắt lộ ra nét cười. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm gợn nước trong veo thành tầng tầng hào quang rập rờn trên mặt nước, lấp loáng những sắc màu rực rỡ mê người. Trần Ngọc Loan nhìn cảnh tượng này liền rút Thúy Ngọc tiêu ra nhẹ nhàng thổi. Những tiếng lòng man mác tựa hồ như níu kéo bóng tịch dương đang chìm dần, như muốn giữ mãi ánh sáng mỹ lệ trên mặt nước. Dưới những tia sáng trong suốt đang rung động, một thiếu nữ váy lục khẽ lắc lư thân mình, những chú cá nhỏ quanh đó tựa như được mời gọi bắt đầu hội tụ lại, không lâu sau đã hình thành một vòng hoa màu xanh nhạt hiện rõ trên mặt nước ngoài mấy trượng. Tiếng tiêu như sương như khói tỏa ra khắp tứ phương, lớp lớp âm luật du dương phiêu dật mỏng manh như làn gió. Trên mặt nước, những chú cá hoan hỉ tung tăng nhảy lên không, tiếng nước nhỏ hòa vào trong tiếng tiêu không ngừng ngân nga vọng lại phiêu dật trên không, thanh âm trong trẻo quanh quẩn trong làn gió muộn vờn liễu xanh. -
Bên bờ Động Đình hồ, cạnh dòng nước xanh Trần Ngọc Loan như một tiên nữ trong gió, trầm tĩnh mà không mất đi vẻ u nhã, thanh tú mà đơn độc với từng âm điệu, một cây ngọc tiêu khiến cả quần sơn ngập trong hoan lạc, gợi lên cả niềm vui lẫn nỗi ưu sầu thiên cổ. Tịch dương lặn xuống phía tây, cả dãy núi chìm đắm trong sự vận động hài hòa của thanh âm du dương, như hoa cỏ đang ca hát, như cá đang nô đùa, như gió đang cười vui, như liễu xanh đang ngoái đầu; nhẹ nhàng và ôn nhu, tinh tế và ngọt ngào khiến cho bao người phải dừng chân lại nhìn. Tứ phía, nhân ảnh chớp động, vô số cao thủ tu chân đều hội tụ tại đây im lặng nhìn bóng xanh bên làn nước ánh lên những tia nắng cuối ngày, lắng nghe âm thanh, thưởng thức ngọn gió của tự nhiên. Tất cả đều vô thanh vô tức, duy chỉ còn có cơn gió nhẹ. Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng lộ ra thần sắc rung động trong ánh mắt, cả hai đều đứng ngây ra nhìn Trần Ngọc Loan ngắm thân ảnh diễm lệ khiến lòng người ngây ngất, cảm thụ sự khoái lạc mà nàng đã đem tới nơi này. Quay đầu lại nhìn chỉ thấy bốn bề yên tĩnh, tất cả mọi người đều lặng lẽ không một tiếng động, ai cũng không dám phá vỡ thời khắc an tường bình lặng này, thời gian phảng phất như ngừng lại. Dưới nước lũ cá cũng đang bơi đùa, vòng hoa xanh nhạt đó ngày càng to hơn, cùng với vô số đàn cá từ khắp nơi quây đến, vòng hoa thứ nhất, thứ hai, thứ ba rồi thứ tư bắt đầu xuất hiện, cả mặt nước rộng lớn hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ hiếm gặp trên thế gian, bảy vòng hoa đủ các màu sắc khác nhau xếp thành sáu cánh hoa và một nhụy hoa trên mặt Động Đình hồ khiến mọi người đứng xem đều kinh ngạc đến sững người. Trong giây phút này mọi người đều ngừng thở như sợ sẽ làm kinh động đến cảnh tượng kỳ lạ trong thiên địa này, ai nấy thần sắc trang nghiêm nhìn thân ảnh lục sắc đó, ánh mắt không giấu nổi sự khâm phục.
Cảm nhận thấy dị trạng dưới nước, ánh mắt Trần Ngọc Loan lộ ra sắc thái vô cùng hoan hỉ, song thủ bất động giữ nguyên tư thế đang thổi tiêu từ từ bay về phía nhị của đóa kỳ hoa. Lặng lẽ hạ thân cách mặt nước một trượng, Trần Ngọc Loan khoanh chân ngồi xuống trên không, cả người như một vị lăng ba tiên tử đắm mình trong làn gió muộn. Tĩnh lặng nhìn nàng, mọi người đều đang chờ đợi kết quả tiếp theo sẽ ra sao, thiên địa tạo hóa còn có bao điều huyền diệu khó đoán? Tất cả như họa, sơn thủy tương ánh, nhân ngư cộng nhạc; tất cả như mộng, nghi chân nghi ảo, phiêu dật mông lung. Trời đất là một cõi mênh mang mơ hồ, lúc này ngoài tiếng tiêu ra duy nhất chỉ còn đàn cá dưới nước đang hoạt động, chúng đang không ngừng biến hóa thành nhiều hình dạng, những cánh hoa hóa thành hàng nghìn hàng vạn, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi đã thay đổi đến hơn mười hai dạng.
Trần Ngọc Loan vẫn đang toàn tâm toàn ý thổi tiêu, cùng với tiếng tiêu ngày một phiêu dật, trong lòng nàng ẩn ước có một cảm giác kỳ quái, tựa hồ như có một lực lượng thần bí nào đó đang kêu gọi, cảm giác đó ngày càng rõ rệt hơn. Tịch dương cuối cùng đã khuất bóng, bầu trời vẫn giữ được chút ánh sáng trước khi màn đêm u ám buông xuống, màn nước xanh biếc soi bóng bốn bề núi non.
← Ch. 0249 | Ch. 0251 → |