← Ch.0364 | Ch.0366 → |
Trực diện nhìn thẳng vào Hắc Sát Kiếm Hồn và thấy mục quang thản nhiên của lão ta, Lý Vân Long bất nhẫn thở dài nói:
- Cho dù truy vấn cho đến cùng cũng chẳng biết thêm được điều gì cả.
Hắc Sát Kiếm Hồn hừm một tiếng rồi nói:
- Cũng không phải là không biết thêm được điều gì, ít nhất bọn ngươi cũng biết được người các ngươi cần tìm không có liên quan gì đến ta, việt đó miễn cưỡng cũng có thể coi là một thu hoạch vậy.
Đứng bên cạnh, Hồng Vân Thái Tử cố chấp truy hỏi:
- Nếu sự tình này với ngươi không có liên quan, thì tại sao lúc trước bọn ta hỏi ngươi về vấn đề này, ngươi lại không tình nguyện kể lại một cách rõ ràng như thế?
Sắc mặt Hắc Sát Kiếm Hồn lập tức chuyển sang vẻ giận dữ, hét lớn:
- Tại sao hả? Ngươi làm như chuyện này chẳng có liên quan tý nào đến thể diện ta cả sao? Cửu Âm thánh mẫu thì bọn ngươi chưa gặp qua lấy một lần thì tự nhiên là không biết được sự lợi hại của bà ta rồi, tới lúc bọn ngươi gặp được bà ta rồi thì bọn ngươi sẽ hiểu tại sao lúc đầu ta không muốn nói ra chuyện này?
Nhìn thấy sự giận dữ của lão ta, Hồng Vân Thái Tử gượng gạo nở một nụ cười rồi chuyển mục quang sang chỗ khác. Nhưng lúc này Lý Vân Long cùng trung niên văn sĩ lại điềm nhiên đứng bất động, trông như đang suy nghĩ về điều gì vậy.
Ngay lúc này gió lại bắt đầu nổi lên, những cơn gió ấm áp trong cánh rừng này giống như bông tằm nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể cả bốn người, tựa như đang cất lên một ca khúc lôi cuốn khiến người người lắng nghe một cách si mê. Hương hoa từ phía trước cổng căn thảo ốc toả ra tràn ngập khắp tứ phía, ở trung tâm là bốn người đang đắm chìm trong những suy nghỉ riêng tư của mình, không một ai mở miệng và ai cũng có phảng phất một khí tức cổ quái. Ngay tại thời khắc này, cuồng phong bão tố lại ập đến trong phút chốc đã xua tan vẻ tĩnh lặng trong căn thảo ốc, nhưng cả bốn người ở trung tâm cũng vẫn chẳng nói một lờ nào.
Trong cơn gió ấm áp, Lý Vân Long quét đưa mắt nhìn tứ phía một vòng, tức thì hiện lên vẻ ngượng ngùng nhìn qua Hắc Sát Kiếm Hồn nói:
- Sự tình vừa rồi ngươi thuật lại không rõ ràng cho lắm, nên bọn ta cũng không đề cập đến nữa Bây giờ, ta cũng có hai sự việc muốn hỏi ngươi, hy vọng là ngươi có thể hồi đáp.
Sắc mặt chợt biến, Hắc Sát Kiếm Hồn hét lớn:
- Lý Vân Long, ngươi phải moi móc hết mọi thứ trên thân thể của ta thì ngươi mới cam tâm phải không? Nếu là như thế, thì chúng ta cần phải đao kiếm phân hạ thử xem kết quả như thế nào.
Lý Vân Long làm như không nhìn thấy tình trạng đó, vẫn bình tĩnh nói:
- Ta không có ý muốn động thủ với ngươi, chỉ là muốn hỏi hai vấn đề có liên quan đến Huyền Âm Nữ. Nếu như ngươi nghĩ hai vấn đề đó có đụng chạm đến những việc riêng tư của ngươi thì chỉ cần ngươi nói minh bạch ra, ta tịnh không phải là người không nói đến đạo lý. Đương nhiên, nếu ngươi không sẵn sàng nói ra thì bọn ta sẽ tự vi kì chủ, nói không chừng còn phải dùng đến binh đao để tương kiến.
Lạnh lùng nhìn vào hắn ta, tâm tư của Hắc Sát Kiếm Hồn khẻ biến chuyển và bàn tay nắm chặt lấy đốc kiếm, nhưng lúc này cũng không phải là lúc xung đột với bọn họ, nếu không sẽ rất bất lợi cho bản thân. Suy nghĩ về điều Lý Vân Long vừa nói, Hắc Sát Kiếm Hồn lên tiếng:
- Cứ theo như lời nói của ngươi, nếu như ta biết thì ta có thể trả lời ngươi. Nhưng nếu ngươi cố ý gây khó khăn cho ta, hỏi ta toàn những vấn đề cổ quái thì đến lúc đó đừng trách ta hạ kiếm vô tình.
Lý Vân Long nói:
- Ngươi cứ yên tâm về điều đó, những câu hỏi của ta tự nhiên đều là những sự tình mà ngươi biết, chỉ cần ngươi khẳng khái hồi đáp thì chẳng có điều gì khó nói cả. Thứ nhất, ta muốn biết ngày trước ngươi đi đến Cửu Âm Động ở Nhạn Đãng sơn thực sự vì mục đích gì? Nếu như ngươi muốn bắt cóc Cửu Âm Nữ, thì tại sao lúc lam y tu la bắt người, ngươi lại chẳng có bất kỳ một hành động nào. Sau đó, khi Tuyệt Mệnh Đao Khách tiến nhập Huyền Âm môn thì ngươi cũng không ý muốn bắt cóc một ai. Theo như sự trình bày vừa rồi của ta thì ngày trước ngươi đến Cửu Âm động không phải với ý muốn bắt người, thế nhưng ngươi đến nơi đó với mục đích gì?
Nhãn thần Hắc Sát Kiếm Hồn trở nên lạnh giá, lạnh giọng:
- Lời nói của ngươi tính ra cũng có vài phần đạo lý, nhưng ngươi đừng quên lúc lam y tu la bắt người thì không một ai dám khẳng định ngưới bị bắt đó là Cửu Âm Nữ, hay là Huyền Âm Nữ. Còn lúc ta và Tuyệt Mệnh Đao Khách chọn lựa một trong hai môn khẩu, cũng là lúc đánh cuộc với vận khí của cả hai bên. Nếu cô gái bị bắt trước đó là Huyền Âm Nữ, thì khi ta tiến vào Cửu Âm môn có khả năng tìm thấy Cửu Âm Nữ. Theo như ngươi thì trước khi ta tìm thấy mục tiêu, thì ta có cần thiết phải trở mặt chống đối lại Tuyệt Mệnh Đao Khách không?
Lý Vân Long hừ một tiếng rồi nói:
- Lời giải thích vừa rồi của ngươi cũng hay lắm, bất quá sau đó ngươi lại chẳng một lần truy tìm nơi hạ lạc của nhị nữ và trước mặt bọn ta ngươi lại biểu hiện thái độ hoàn toàn tương phản, điều này cũng đủ để khẳng định ngươi có mục đích khác. Mọi người ở đây ai cũng đều là người biết lý lẽ, có một vài việc ta chỉ muốn phơi bày nó ra ngoài ánh sáng chứ không có ý tứ gì cả, tại sao ngươi lại không phóng khoáng một chút chứ?
Hắc Sát Kiếm Hồn khép chặt song mi lại, sau một lúc trầm tư rồi mở miệng nói:
- Nếu như bọn ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho bọn ngươi biết. Ngày đó đích xác là ta không phải vì nhị nữ mà đến và mọi chuyện chỉ là sự xảo hợp mà thôi. Bởi vì có một làn ta nghe được một tin tức, ở nơi đó có một loại kỳ hoa trong thiên địa có tên gọi là Tam Sắc U Liên. Kỳ hoa này có hình dạng tương tự như liên hoa, nhưng toàn bộ bông hoa lại phát ra ánh hào quang tam sắc và thường sống ở những nơi âm hàn. Loài hoa này có thể khiến cho yêu, ma cũng như tiên, phật tất cả đều phải hiện nguyên hình và nó cũng có thể giúp cho người ta tàng hình. Vì theo như ta biết được thì Cửu Âm Động phủ là nơi âm hàn hiếm có trên thế gian, cũng là nơi tương thông với địa âm linh mạch, vì thế ta lập tức đến đó để truy tầm.
Hồng Vân Thái Tử nghe nói như thế, kinh dị cất tiếng:
- Truyền thuyết đó ta cũng đã từng nghe qua, Tam Sắc U Liên là một trong tam đại kỳ hoa của thế gian, đích xác là nó thường sống ở những nơi âm hàn. Nhưng ta nghĩ lý do này của ngươi lại xảo hợp quá chừng, khiến cho người ta vô pháp tin tưởng.
Hắc Sát Kiếm Hồn trừng mắt nhìn vào hắn ta, hừm giọng nói:
- Tin hay không tuỳ ngươi, nếu không tin thì cần gì phải truy hỏi ta.
Thần sắc Hồng Vân Thái Tử lập tức biến chuyển, tựa như muốn xuất ngôn phản bác, nhưng lại bị ngăn chặn bởi Lý Vân Long ở bên cạnh. Đưa mắt nhìn vào Hồng Vân Thái Tử ngầm bảo hắn ta không nên manh động, Lý Vân Long quay sang Hắc Sát Kiếm Hồn nói:
- Mặc dù những điều ngươi nói có quá nhiều sự xảo hợp, nhưng ta nghĩ nó đích xác là cũng có khả năng xảy ra vì thế ta tạm thời tin tưởng ngươi. Bây giờ ta có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi ngươi, có một lần ngươi nói ngươi đến từ Vân Châu, vậy không biết ngươi có quan hệ gì với vị Đoạn My Kiếm Tôn ở Vân Châu?
Lời nói vừa buông ra, thì thân thể Hắc Sát Kiếm Hồn và trung niên văn sĩ tức thì đồng thời chấn động, nhãn thần hai người lập tức trở nên lo lắng vô cùng và đồng thanh truy hỏi:
-Thực sự ngươi là ai? Tại sao lại muốn truy hỏi việc này?
Đứng một bên, Hồng Vân Thái Tử nhìn vào song phương với thần thái mê hoặc, không minh bạch giữa bọn họ có cố sự gì, và trên người vị Đoạn My Kiếm Tôn đó có ẩn tàng bí mật gì chăng?
Lập tức cười lên với giọng điệu lạnh lùng, Lý Vân Long nói:
- Trông có vẻ như không cần ngươi hồi đáp, vì trong tâm của ta cũng đã có đáp án rồi. Không thể tưởng nổi là mười hai năm đã trôi qua, nhưng cuối cùng ta cũng có thể tìm ra truyền nhân của ông ta, quả thật là ông trời có mắt à.
Sắc mặt Hắc Sát Kiếm Hồn đầy âu lo, hét lớn một cách kinh ngạc:
- Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân của Thiên Tinh Khách ở Mạc Bắc?
Lý Vân Long cất tiếng với giọng đầy thù hận:
- Tự nhiên ta là truyền nhân của người rồi, nếu không thì làm sao biết được sự tình này. Năm đó sư phụ của ngươi cùng sư phụ của ta tương ngộ nhau tại Ngọc Long ở Tuyết sơn, cả hai bên lập tức cảm thấy tâm đầu ý hợp nên mới kết bạn đồng hành. Nguyên lai đó là một việc tốt, nhưng ai có biết được sư phụ ta đã vô ý giết được Thiên Niên Cự Hạc trong một hoang lâm và phát hiện được trong nội thể nó có một khối huyền thiết bài. Ở trên mặt tấm huyền thiết bài đó có khắc vô số phù chú đồ hình và chính điều này đã gợi lên tham vọng của sư phụ ngươi, đợi đến khi gia sư không phòng bị ông ta một kiếm chặt đứt tả thủ của người khiến người thụ thương nghiêm trọng, sau đó cướp đoạt huyền thiết bài rồi ngông nghênh đào tẩu. Năm mươi năm qua, ngươi không hề nghĩ là ngày hôm nay ta lại tìm được ngươi đúng không?
Thần sắc Hắc Sát Kiếm Hồn chuyển biến phức tạp, sau một lúc lâu trầm mặc rồi tự động tiến tới hét lớn:
- Hôm nay gặp được nhau ở đây, thì hai ta hãy liễu kết hết mọi cừu hận của thế hệ trước đi?
Lý Vân Long lãnh khốc trả lời:
- Không đơn giản như vậy đâu, ta không những thu hồi món nợ năm nào mà sư phụ ngươi đã gây ra, mà còn phải lấy lại được bản Phệ Tâm Kiếm Quyết. Hiện tại, trước tiên ngươi hãy giao trả bản kiếm quyết đó cho ta.
Thần sắc lập tức biến chuyển, Hắc Sát Kiếm Hồn nói:
- Lý Vân Long, ngươi nói hay lắm nhưng ta không muốn minh bạch rõ ràng một điều, tại sao ngươi lại nói bản kiếm quyết đó đang ở trong tay của ta?
- Tại sao ư? Ta chỉ dựa vào việc ông ta [ý muốn chỉ trung niên văn sĩ] chính là Giang Nam Tài Tử, từ đó ta có thể luận rằng bản kiếm quyết đó đang ở trong tay của ngươi.
Một tay chỉ vào trung niên văn sĩ, Lý Vân Long tiếp tục nói:
- Theo như lời nói của gia sư, thì sư phụ của ngươi không hề tinh thông kì văn thượng cổ, vì thế ông ta tuyệt đối không thể hiểu được những văn tự cao thâm ở trên tấm huyền thiết bài. Do đó ông ta nhất định phải đi tìm một cao thủ tinh thông về phương diện này, Giang Nam tài tử lại nổi danh quái tài trong cả chân tu giới, nên sư phụ của ngươi không tìm ông ta thì tìm ai đây? Hơn nữa, điều trọng yếu hơn là, hiện tại ngươi lại đang ở nơi này. Nếu ngươi không phải đến để thu hồi bản kiếm quyết đó, thì làm sao lại từ ngàn dặm tìm đến hoang sơn dã lĩnh này chứ, để nghĩ ngơi chăng?
Sắc mặt Hắc Sát Kiếm Hồn chuyển sang tái nhợt, đôi môi mím chặt lại không nói nên một lời nào và song nhãn trở lạnh lẽo phi thường.
Bên cạnh hắn, trung niên văn sĩ chính là Giang Nam Tài Tử mở miệng nói:
- Lý Vân Long, sự suy luận của ngươi cực kỳ chuẩn xác, chỉ là ngươi nói thẳng ra như thế thì không sợ rước hoạ sát thân vào người hay sao?
Lý Vân Long chẳng chút uý kỵ nở một nụ cười, mục quang thản nhiên nhìn vào ông ta rồi nói:
- Điểm này tự nhiên là ta đã cân nhắc kỹ càng, nếu không thì tại sao ta lại đến đây cùng với Hồng Vân Thái Tử? Có lẽ ngày hôm nay vãn bối có thể sẽ chết tại đây, nhưng miễn là hắn ta có thể ly khai khỏi nơi này, thì bí mật ẩn giấu trên người các ngươi có thể sẽ được lan truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó sẽ có vô số cao thủ tiến hành truy tung tìm đến các ngươi. Ngươi nói thử xem, đến lúc đó chẳng lẽ lại không có ai có thể thay ta báo thù sao?
Thần sắc Giang Nam Tài Tử lập tức trầm xuống, rồi hét lên một cách lạnh lùng:
- Ngươi làm như thế, bất quá chỉ là tìm người bồi táng cho cái chết của mình mà thôi. Với tu vi của hai người bọn ngươi, ngươi thực sự nghĩ là bọn ngươi có thể ly khai khỏi nơi này sao?
Lý Vân Long vừa cảnh giác vừa đáp:
- Về điểm này thì ta không dám khẳng định, bởi vì ta không thể biết được đã nhiều năm như thế trôi qua ngươi đã luyện thành Phệ Tâm Kiếm Quyết hay chưa. Theo như lời truyền ngôn thì nó là một loại kiếm quyết âm độc nhất ở trên thế gian, khi luyện thành nó thì không chỉ khiến cho tu vi tăng cao, mà điều đáng sợ hơn là nó khiến cho những người luyện nó đều biến đổi tâm tính thành kẻ chí âm, chí tà, chí độc và trở thành một người vô liêm sỉ, phản phục vô thường.
Nghe đến những điều này, Hồng Vân Thái Tử kinh hãi thốt lên:
- Lý huynh, chiếu theo những gì huynh vừa nói, thì ngay cả những vị tiền bối có dung mạo đoan chính cũng hoàn toàn có khả năng có những hành vi vô liêm sỉ sao?
Phía đối diện, thân ảnh Hắc Sát Kiếm Hồn lập tức nhoáng lên rồi xuất hiện cách đó ba trượng, mục quang cảnh giác nhìn vào Giang Nam Tài Tử và trong nhãn thần mang theo vài phần phẫn nộ.
Nhìn thấy tình trạng đó, Giang Nam Tài Tử thở dài nói:
- Hiền điệt, thật là ta không nghĩ được ngươi lại tin vào những lời hắn nói, ta là người không đáng tin cậy như vậy sao?
Hắc Sát Kiếm Hồn không đáp trả một lời nào, Lý Vân Long hừ một tiếng rồi nói:
- Nhân tâm không thể đo được nông sâu, ai có thể nói rõ ràng được? Bất quá bây giờ tối thiểu ta cũng đã minh bạch một chuyện, đó là sự suy luận vừa rồi của ta đã không sai, chỉ khác là bản Phệ Tâm Kiếm Quyết đang ở trên người của Hắc Sát Kiếm Hồn thực sự là bản kiếm quyết tàn khuyết không hoàng chỉnh.
Hồng Vân Thái Tử lên tiếng hỏi:
- Huynh làm sao có thể có nhận định như thế, bằng vào tình huống giữa bọn họ thì cũng khó mà đưa ra nhận định như thế được?
Lý Vân Long cười lên với giọng điệu chế nhạo nói:
- Thậm chí có không thừa nhận thì cũng không khác xa gì lắm. Phân tích tình huống trước mắt, nếu như Hắc Sát Kiếm Hồn đã lấy được bản kiếm quyết hoàn chỉnh, thì những lời đối thoại của chúng ta vừa nãy cũng phải khiến hắn ta sinh ra sự nghi ngờ một cách tối đa và rồi bí mật cảnh giác. Nhưng bây giờ huynh đệ hãy cứ quan sát thần sắc của hắn thì sẽ minh bạch, hiển nhiên là hắn đang phẫn nộ, nếu không phải là do chúng ta đã đưa ra tình huống mà hắn ta chưa tính đến, thì sao hắn ta có thể trở nên như thế không?
Hồng Vân Thái Tử nghe thấy thế, đột nhiên sáng tỏ nói:
- Lý huynh thực đúng là Chư Cát tại thế, một lời nói đủ khiến cho tiểu đệ mở mang trí tuệ, bội phục, bội phục à! Hiện tại tốt nhất là chúng ta nên làm như thế nào, Lý huynh hãy chỉ ra một cách rõ ràng.
Lý Vân Long nở một nụ cười rồi đáp:
- Huynh khen ngợi ta sao, bất quá ta chỉ có thể phỏng đoán như thế này. Hiện tại chìa khoá không nằm ở trong tay chúng ta, mà lại nằm ở trong tay của bọn họ. Chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát những biến đổi của sự việt, rồi tuỳ cơ mà hành sự.
← Ch. 0364 | Ch. 0366 → |