← Ch.0395 | Ch.0397 → |
Hét lên một tiếng, quỷ tiên liền phát ra ám hiệu, song thủ thi triển Quỷ vực vô thượng pháp quyết Hóa Hồn đại pháp, dùng lực có thể thôn phệ vạn vật hình thành một vách ngăn che chắn, kháng cự lại một kích của Tử Dương chân nhân.
Tứ phía, ba tên quỷ tướng bắt đầu phân bố thế trận, một tên kháng cự chưởng lực hỏa long, hai tên còn lại toàn lực tấn công, quỷ khí giống như một cơn cuồng phong kéo theo mây mù điên cuồng xâm chiếm dần chân nguyên bảo vệ ngoài thân Tử Dương chân nhân.
Trong lúc đối kháng, quỷ tiên dựa vào Hóa Hồn đại pháp chế ngự được hơn nửa tinh lực của Tử Dương chân nhân, khiến ông ta rơi vào thế tấn công của hai tên quỷ tướng. Giữa cơn nguy khốn, Tử Dương chân nhân không chút sợ hãi, nhân lúc kẻ địch đang dương dương tự đắc công phá lớp phòng ngự chân khí, ông bỗng thu lại trường kiếm, toàn thân liệt hỏa bạo phát, vận kình lực của tam muội chân hỏa tu luyện hơn hai trăm năm truyền qua trường kiếm, một phát chặt đứt thân thể hai tên quỷ tướng, luồng chí dương chí cương chi khí thoát ra cuồn cuộn, lập tức tiêu diệt cả hai.
Tên quỷ tiên chứng kiến liền gầm lên giận dữ, toàn thân chuyển biến kỳ ảo, hữu thủ vận kình lực đánh thẳng vào Tử Dương chân nhân, khí lực hóa hồn tiêu phách của quỷ tiên đã phá tan hộ thể chân nguyên, hung hãn kích trúng vào người Tử Dương chân nhân.
Rú lên thảm thiết, Tử Dương chân nhân sắc mặt đại biến, kình lực của Hóa Hồn đại pháp tà ác bao phủ quanh người, xâm nhập lan tỏa khắp cơ thể, ăn mòn dần hồn phách, từng bước đưa ông ta vào đường cùng.
Giữa tình thế nguy hiểm, Tử Dương chân nhân trong lòng cuồng nộ, cố nén đau đớn huy kiếm phản kích đẩy lui tên quỷ tiên. Bước chân loạng choạng, Tử Dương chân nhân mặt tái nhợt, toàn thân quang hoa ảm đạm, hơi thở đứt đoạn, hiển nhiên đã thụ thương nghiêm trọng.
Trừng mắt phẫn nộ nhìn quỷ tiên, Tử Dương chân nhân gằn giọng:
- Muốn giết ta không đơn giản như vậy đâu, trừ phi mạng đổi mạng, dựa vào sức của ngươi làm sao giết được ta.
- Thật không? Để ta xem mệnh của ngươi dài thế nào, còn chịu đựng được bao lâu?
Cất tiếng cười nham hiểm, thân ảnh của quỷ tiên chợt phân làm hai từ trái phải hai hướng điên cuồng tấn công, biến hóa thành vô số quỷ hồn làm mê loạn tầm mắt Tử Dương chân nhân.
Thấy thế, Tử Dương chân chân cười lên tang thương, cả người di chuyển với tốc độ mau lẹ, trong chớp mắt phát ra hàng trăm kiếm ảnh, trong vòng ba trượng tạo thành một khối hồng vân, nhanh như chớp giao chiến kịch liệt với quỷ tiên và quỷ tướng.
Lại nói, mười lăm đệ tử của Dich viên lần đầu tiên phải chiến đấu với quỷ tiên liền liên hợp xuất chưởng. Do thực lực chênh lệch quá xa, trong trận chiến đã có ba đệ tử chết dưới Hóa Hồn đại pháp. Tình thế càng lúc càng tệ hại, thêm ba tên quỷ tướng nhập trận như trời tuyết thêm sương muối khiến mười hai đệ tử còn lại rơi vào tuyệt cảnh, chỉ một lúc đã chết thêm sáu người, còn lại sáu người vẫn cố gắng phản kháng.
Cảm nhận tử vong càng ngày càng gần, một đệ tử đang thụ trọng thương hét lên thật to:
- Có thể vì Dịch viên mà chết thì không có gì đáng tiếc, các vị sư huynh hãy bảo trọng.
Nói xong huy kiếm điên cuồng phản kích, sau khi chấn áp thế công mạnh mẽ của quỷ tướng, vị đệ từ này đột nhiên nghịch chuyển kinh mạch, cả cơ thể phình to ra, sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt.
Cùng với sự nghịch chuyển chân nguyên trong kinh mạch, một cỗ khí tức tử vong cường đại chợt tràn khắp Dịch viên, khiến năm đệ tử kia đều thất thanh gào thét:
- Sư đệ, đừng!
Cười thảm một tiếng, khóe mắt vị đệ tử đó ứa lệ, ánh mắt đảo qua nhìn các vị sư huynh đệ một lượt rồi lập tức gầm lên dữ dội, thân thể bay vút như mũi tên bắn thẳng vào quỷ tướng đối thủ. Cảm nhận được dũng khí coi thường cái chết này, năm vị đệ tử kia đồng thanh quát lên một tiếng, hiển nhiên có cùng lựa chọn quyết lấy tính mạng đánh đổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Cứ như vậy, sức mạnh của sáu người bọn họ tăng lên gấp ba lần, nhất thời đã đẩy dồn quỷ tiên và quỷ tướng phẫn uất hét lên liên tục lùi về phía sau.
Ở phía xa, Hắc Ám tôn chủ nhìn thấy cảnh tượng Dịch viên, cười nham hiểm mà rằng:
-Đã đến lúc rồi, trời cũng đã muộn. Đi thôi!
Lời vừa dứt, năm bóng đen chớp lên rồi biến mất không để lại tung tích. Ngay lúc này, trên một ngọn núi khác cách đó không xa lại xuất hiện bóng hình một nam một nữ.
Nhìn theo Hắc Ám tôn chủ đã tiêu thất, hắc y thiếu niên nhẹ giọng:
- Chúng ta không thể chờ đợi tiếp, một khi Hắc Ám tôn chủ xông vào, mấy người Dịch viên sẽ bị tiêu diệt, chúng ta sẽ không còn cơ hội.
Thiếu nữ Phiêu Hương chăm chú nhìn về Dịch viên, nhãn thần lộ vẻ âm trầm, miệng đáp:
- Nếu ngươi thấy đã đến lúc, vậy chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Có một điều ngươi phải nhớ kĩ, đợi khi ta đi nghe ngóng động tĩnh của ma tôn thì ngươi mới từ hướng khác đột nhập vào, nhất thiết không được để phát hiện, hiểu không?
Hắc Y nghe xong những lời này, khóe mắt toát ra một tia gian trá, đáp rằng:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ đi trước thám thính hư thực của Dịch viên một chút, đến khi ngươi vào, chúng ta sẽ bắt đầu tìm thứ đó.
Phiêu Hương nhẹ giọng:
- Được, chúng ta cứ thế mà hành động.
Vừa dứt lời, hắc y thiếu niên thân ảnh nhoáng lên, nháy mắt đã xuất hiện ở cách Dịch viên ba dặm, từ một hướng khác bí mật xâm nhập Dịch viên.
Nhìn theo bóng Hắc Y, Phiêu Hương âm hiểm cười thầm:
- Chầm chậm mà tìm thôi, ta sẽ không quấy rầy ngươi. Còn Lục Vân, ngươi nhất định không ngờ rằng ta có thể phá hủy Dịch viên như vậy, ha ha! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ta sẽ khiến ngươi mất tất cả, bao gồm cả tính mạng của ngươi, ngươi hãy đợi đấy, ngày đó sẽ đến rất nhanh.
Từng trận cười nham hiểm vang xa trong gió, tựa như lời nguyền rủa của những linh hồn oán hận quanh quẩn nơi dãy núi Tây Thục.
Trước cửa Dịch viên, một trận giao tranh thảm khốc đang diễn ra. Trong lúc kịch chiến, thân thể Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân bỗng nhiên bị kích động mạnh mẽ, một cỗ dũng khí coi thường cái chết đang cuồn cuộn dâng trào lay chuyển tâm linh hai người. Truyện Tiên Hiệp -
Quay đầu nhìn sáu vị đệ tử như mãnh hổ, Huyền Ngọc chân nhân trong mắt hiện rõ nỗi thống khổ tột cùng, một niềm đau câm nín xâm chiếm day dứt tâm linh. Tử Dương chân nhân gầm lên điên cuồng, khắp thân hồng quang bạo xạ, Thiên Cương kiếm quang tung hoành tứ phía hình thành một cột gió xoáy đáng sợ, một kích chấn bay quỷ tiên và quỷ tướng rồi tung mình phi về phía sáu vị đệ tử. Đau xót nhìn sáu môn hạ, Tử Dương chân nhân hét lớn:
- Hay lắm! Đệ tử Dịch viên danh lừng thiên hạ, quyết không thể chết uổng phí được. Hãy cố gắng lên, dẫu chết cũng không để kẻ thù chiếm tiện nghi, dù chúng ta có cùng nhau chết tại đây cũng không thể buông tha bọn chúng.
Dứt lời, Tử Dương chân nhân dẫn đầu, hướng về quỷ tiên công kích.
Cảm nhận được quyết tâm của Tử Dương chân nhân, sáu vị đệ tử đồng thanh thét lên giận dữ, triển khai tấn công bằng tất cả sức lực trước khi chết.
Kiếm ảnh tung hoành, thân ảnh như điện, trước cửa Dịch viên, tám người còn lại liều chết phản kích, hào khí chính nghĩa liên kết thành một khối, sức mạnh bi lương như xé toạc trời mây. Thời khắc này, trận sinh tử quyết chiến hiển nhiên rất kịch liệt, khí thế tiến lên mạnh mẽ không gì cản nổi khiến đám Quỷ vực cao thủ đều cảm thấy kinh tâm chấn động.
Rít lên một tiếng, Âm Thi quỷ vương tức giận quát:
- Các ngươi muốn một phen liều chết hả? Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện, song phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không? Ta sẽ giết! Giết! Giết! Ha ha!
Trong lúc phẫn nộ, Âm Thi quỷ vương toàn thân cuồn cuộn khí đen, quỉ khí cường hãn biến hóa không ngừng, tần suất tốc độ càng lúc càng nhanh dễ dàng chấn áp được màn kiếm quang của Huyền Ngọc chân nhân, ép ông ta kinh hoàng thối lui.
Cảm nhận được sự nổi giận của quỷ vương, Huyền Ngọc chân nhân trong lòng chấn động, biết rằng giây phút quyết định sinh tử đã đến, chân nguyên toàn thân lập tức tăng lên đến cực điểm, trường kiếm huy động mỗi lần phát ra trăm đạo kiếm quang, lấy pháp lực mạnh mẽ phối hợp với kiếm quyết, phong tỏa đòn công kích của quỷ vương.
Âm trầm cười nhạt, quỷ vương song thủ đẩy ra trước, lòng bàn tay lóe lên hắc sắc quang ảnh tà ác, rất nhanh hóa thành hai tia chớp đen không ngừng đối kích với trường kiếm của Huyền Ngọc chân nhân. Mỗi lần va chạm, Huyền Ngọc chân nhân trong lòng chấn động, trường kiếm trong tay quang hoa ảm đạm, cảm thấy tất cả mọi đòn công kích trước mặt đều trở nên mờ ảo không rõ.
Biết rằng quỷ vương có thực lực cường đại hơn mình, lại thêm Hoá Hồn đại pháp tà ác, bản thân vốn khó có thể kháng cự, nhưng sự đã đến nước này, muốn trốn tránh cũng không thể và không được phép, Huyền Ngọc chân nhân không hề lo sợ, dồn toàn lực thôi động chân nguyên triển khai Trảm Long kiếm quyết. Chỉ thấy ánh sáng xanh lóa mắt, kiếm quang mạnh mẽ đón gió vươn to lên, hóa thành một đạo kiếm cương ánh ngọc điên cuồng chém tới.
Nhãn thần quỷ vương trở nên lạnh lẽo, song thủ chéo trước ngực, lập tức hai tia chớp đen hợp lại thành một cột sáng đen thần tốc ứng tiếp. Thanh quang kiếm cương và hắc sắc quang trụ chạm nhau giữa không chung, một chính một tà, âm dương đối lập giao tranh hình thành một khối hỗn độn vây chặt lấy nhau, lâm vào thế giằng co bất phân thắng bại.
Nhìn Huyền Ngọc chân nhân mồ hôi đầy mặt, thân thể run rẩy, Âm Thi quỷ vương âm hiểm nói:
- Nội công tu luyện của ngươi còn kém bản vương một bậc, ta khuyên ngươi nên nhận mệnh, hà tất phải phung phí sức lực làm gì.
Huyền Ngọc chân nhân chỉ phẫn nộ nhìn hắn, dồn toàn bộ chân nguyên vào song thủ, hy vọng có thể áp chế quang trụ kia. Âm Thi quỷ thấy thế hừ nhẹ một tiếng, khí thế toàn thân đột ngột tăng lên, một sức mạnh không gì chống nổi bạo phát đánh bay Huyền Ngọc chân nhân ra xa.
Loạng choạng rơi xuống mặt đất, Huyền Ngọc chân nhân dùng kiếm chống đất ổn định thân hình, nhìn quỷ vương vẻ mặt tự phụ, trên khuôn mặt tái nhợt của Huyền Ngọc chân nhân phủ đầy nét tang thương, nhãn thần lại toát ra ý chí kiên định.
Từ giây khắc đầu tiên, ông dường đã biết được kết cục, nên trong lúc này, ngoài cảm giác đôi chút tiếc nuối, Huyền Ngọc chân nhân tịnh không có gì phải hối hận. Là chưởng giáo của Dịch viên, khi Dịch viên gặp nạn phải đứng ra gánh vác sự tồn vong của nó là điều tất nhiên, cho nên ông thản nhiên đối mặt với vận mệnh.
Đoán được ý nghĩ trong mắt Huyền Ngọc chân nhân, Âm Thi quỷ vương cười khinh miệt, chậm rãi tiến đến gần. Vừa ngang bước thứ ba, một luồng khí tức kỳ lạ bỗng nhiên truyền tới, quỷ vương liền dừng chân, đảo mắt ra bên ngoài pháp giới.
Thất kinh hô lên một tiếng, Âm Thi quỷ vương ngạc nhiên nhìn vào Hắc Ám tôn chủ, cất giọng lạnh lùng:
- Không ngờ Hắc Ám tôn chủ cũng đến góp vui, thực sự là khiến người khác khó tưởng tượng.
Hắc Ám tôn chủ nhìn lướt qua song phương, cười nhạt nói:
- Quỷ vương đại nhân đến được, vậy ma tôn ta không thể tới sao, đây là đạo lí gì vậy?
Nhãn thần Âm Thi quỷ vương liên tục biến chuyển, cười lạnh đáp:
-Bản vương chỉ là có chút bất ngờ, chứ chẳng nói ma tôn ngươi không thể tới. Ngươi đã đến góp vui thì những tên này giao cho ngươi là được, bản vương càng thoải mái nghỉ ngơi.
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |