← Ch.0414 | Ch.0416 → |
Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng, ánh sáng ngọn đèn hiu hắt chiếu lên những khuôn mặt đau buồn của mọi người, không gian ảm đạm vô cùng.
Thương Nguyệt thấy vậy liền chủ động lên tiếng khuyên nhủ:
- Chuyện đã xảy ra, có đau buồn quá mức cũng không giải quyết được gì, mọi người nên hướng về tương lai phía trước. Việc lục viện bị tiêu diệt, thực ra ai trong chúng ta cũng đều đã lường trước từ lâu, chỉ là khi thực sự đối mặt, trong lòng khó có thể chấp nhận.
Nghe vậy, Lý Hoành Phi vẻ mặt đầy bi thống, phẫn nộ hét to:
- Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, chúng ta dù chết cũng quyết phải báo thù cho những đồng môn đã chết thảm!
Thấy thế, Càn Nguyên chân nhân trầm giọng nói:
- Thù này tất nhiên phải trả, nhưng trước tiên chúng ta cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện đã. Sau đó cùng nhau bàn bạc để tìm ra kế sách cụ thể và khả thi nhất.
Mọi người nghe vậy đều dồn hết ánh mắt về Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, tỏ ý muốn được giải thích tường tận mọi chuyện.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ nhàng hỏi Ngạo Tuyết, giọng nói vẫn đầy đau buồn:
- Ngạo Tuyết, vừa rồi con có nói đến sự hủy diệt của Dịch viên, nhưng những nguyên nhân xâu xa bên trong đều chưa đề cập đến, phải chăng có bí mật nào đó? Bây giờ không còn người ngoài, con hãy kể rõ mọi chuyện đi.
Trương Ngạo Tuyết mỉm nụ cười thảm, sắc mặt lộ rõ nỗi xót xa bi thống khôn cùng.
- Đây là chuyện riêng của Dịch viên chúng ta, có một số việc thực sự không tiện để cho người ngoài biết, vì vậy con đã không kể tường tận. Buổi chiều, khi con và Lâm Vân Phong quay về Dịch viên thì Tử Dương sư thúc và chưởng giáo sư bá đều đã lìa khỏi nhân gian, khi ấy....
Nói đến đây, nàng ngừng lời nhìn sang Lâm Vân Phong.
Hiểu được ý Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong thương tâm cực độ cất giọng:
- Khi ấy, con đã gặp sư phụ, nhưng đáng tiếc lão nhân gia lúc ấy trọng thương quá nặng, chỉ thều thào nói được vài câu, còn chưa kịp nói hết, sư phụ ... sư phụ... đã... đã...
Nỗi đau lại dâng đến tột đỉnh, cảnh tượng ban chiều như hiện lên rõ ràng trước mắt Vân Phong, khiến hắn không kìm nổi bật khóc thảm thiết.
Ngoài Ngạo Tuyết, ai nấy đều sững sờ im lặng, Huyền Âm chân nhân trên mặt hiện lên một nét nghi hoặc khó hiểu, những người còn lại cũng mơ hồ không hiểu hết lời Vân Phong vừa nói.
Nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hứa Khiết nghi hoặc hỏi:
- Vân Phong làm sao vậy, sư phụ huynh ấy chẳng phải vẫn đang ở Hoa Sơn sao, thế nào lại có thể gặp huynh ấy ở đó?
Trương Ngạo Tuyết cười tang thương, sắc mặt u ám, quay sang trả lời:
- Người mà Vân Phong gặp khi đó là sư phụ đầu tiên của đệ ấy, chính là Huyền Quỷ sư thúc của Dịch viên chúng ta.
Thương Nguyệt và Hứa Khiết ngây người không hiểu. Nhưng Càn Nguyên chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư thì đã biết rõ, vội kêu lên kinh ngạc:
- Tiểu sư đệ! Đệ ấy cớ sao đột nhiên lại... Sao lại như thế, tại sao!
Sự kích động tột cùng thể hiện rõ trong tiếng kêu đau xót của hai người. Lý Hoành Phi và Phong Viễn Dương đứng cạnh thấy vậy ngạc nhiên vô cùng.
- Khi chúng con về đến nơi thì gặp đúng lúc Hắc Ám tôn chủ của Ma vực đang dồn sư thúc đến đường cùng, Vân Phong liều chết xông lên cứu sư thúc, nhưng tiếc là đã quá muộn. Hơn nữa bên địch, ngoài Hắc Ám tôn chủ ra còn có cả ma thần Trảm Ngọc cùng ma sát và ma tiên. Trước khi ra đi, sư thúc đã kịp nói với chúng con một chuyện quan trọng liên quan đến sự diệt vong của Dịch viên.
Ngạo Tuyết nhẹ nhàng kể lại, thần sắc đã có chút bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi vẻ bi thống.
Tĩnh Nguyệt đại sư tâm thần chấn động, vội vàng hỏi:
- Việc gì, nói mau!
Trương Ngạo Tuyết nhìn sư phụ một lát rồi thở dài đáp:
- Sư thúc di ngôn rằng, chưởng môn sư bá trước lúc lâm chung đã phát động một trận pháp phòng ngự, vào đúng thời khắc sư bá mất đi, toàn bộ Dịch viên trong chớp mắt đã được di chuyển đến một nơi khác. Sư thúc dặn chúng con nhất định phải tìm ra nơi đó, thu hồi tín vật Di Thiên xích của chưởng giáo sư bá, phát dương quang đại Dịch viên. Ngoài ra, sở dĩ Âm Thi quỷ vương và Hắc Ám tôn chủ tiêu diệt Dịch viên là do họ bị một thiếu nữ lợi dụng. Nữ nhân bí ẩn đứng sau ấy mới là kẻ chủ mưu thực sự, chúng ta nhất định phải tìm kiếm ả để báo thù cho Dịch viên.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy vội thắc mắc:
- Nữ nhân, nữ nhân nào chứ? Dịch viên từ trước tới nay theo ta biết thì chưa hề đắc tội với một nữ nhân nào cả, phải chăng sư đệ đã nhầm lẫn gì rồi?
Phong Viễn Dương đứng bên cạnh liền thưa:
- Sư phụ, theo đồ đệ nghĩ, sư thúc đã truyền lại những lời đó ắt hẳn phải có nguyên do của người, tuyệt đối chẳng thể nói không thành có được, không có lửa sao có khói, chỉ có điều thân phận nữ nhân đó ra sao, có lẽ sau này chúng ta phải cẩn thận truy tìm.
Nghe vậy, Dịch viên môn hạ đều trầm tư không nói thêm gì cả, chỉ băn khoăn suy nghĩ về câu chuyện lạ lùng này. Thương Nguyệt một bên lên tiếng hỏi:
- Ngạo Tuyết, ta muốn hỏi tỷ thêm một việc nữa, trong tình cảnh như thế, tỷ và Vân Phong làm thế nào thoát khỏi bàn tay của Hắc Ám tôn chủ? Theo như ta được biết, tu vi của hắn đã gần như đạt đến mức bá đạo rồi, ngay cả Lục Vân có khi vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, tỷ và Vân Phong phải chăng...
Trương Ngạo Tuyết cười khổ:
- Vết thương nặng trên người ta chính là do hắn mà nên, sức mạnh của hắn thực sự lớn đến không ngờ nổi, ta thật không xứng làm đối thủ của hắn.
- Đã vậy, làm sao các con có thể thoát hiểm được?
Tĩnh Nguyệt đại sư cất lời hỏi đầy quan tâm và lo lắng. Mọi người đều nhìn về Ngạo Tuyết muốn tìm hiểu nguyên do.
Trương Ngạo Tuyết thấy vậy chỉ cười nhẹ mà chưa trả lời ngay. Lâm Vân Phong bên cạnh nhanh miệng nói:
- Sở dĩ lần này có thể thoát hiểm là nhờ sư tỷ đã khống chế được Hắc Ám tôn chủ để đệ tử có thể tiêu diệt ma sát, ma tiên đã bị thương từ trước. Vào giây khắc quyết định, sư tỷ toàn lực liều mạng chống lại ma tôn, kết quả lưỡng bại câu thương, khiến ma tôn kinh hãi rút lui, vì vậy mới có thể thoát nguy.
Nghe xong, ai nấy hết nhìn Ngạo Tuyết lại ngó Vân Phong, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi và khó hiểu.
Huyền Âm chân nhân lên tiếng hỏi:
- Vân Phong, ngươi hãy nói lại rõ ràng một lần nữa xem, cái gì mà toàn lực liều mạng đối phó rồi lưỡng bại câu thương. Mọi việc có thể dễ dàng đến vậy sao? Ngươi xem ma tôn là loại đối thủ nào?
Thấy chúng nhân không tin, Lâm Vân Phong thản nhiên đáp:
- Đệ tử biết mọi người khó mà tin, nhưng đó đúng là sự thật. Nguyên nhân trước tiên phải nói đến tu vi của sư tỷ. Có lẽ mọi người vẫn chưa chú ý đến, nhưng hiện tại trong phòng này, có lẽ tu vi sư tỷ là cao nhất. Bởi vì bây giờ thực lực tỷ ấy đã vượt qua Bất Diệt cảnh giới, đạt đến Quy Tiên cảnh giới. Nếu không, e rằng chúng con dù có cố sức thế nào cũng chẳng thể cầm cự được với ma tôn như vậy.
Mọi người nghe xong cả kinh, sau đó mừng rỡ vây quanh Ngạo Tuyết hỏi han duyên cớ.
Tĩnh Nguyệt đại sư âu yếm nắm chặt tay đồ đệ, cảm khái nói:
- Ngạo Tuyết, con đạt đến được mức ấy, sư phụ vô cùng cao hứng. Con hãy nhớ kỹ, bây giờ con là người có tu vi cao nhất Dịch viên, sau này việc báo thù báo thù cho tất cả sư đồ Dịch viên đã chết sẽ trông cậy vào con.
Ngạo Tuyết gật đầu đáp:
- Xin sư phụ an tâm, điều này đệ tử hiểu rất rõ. Bất luận thế nào con cũng quyết phải tìm bằng được hung thủ, báo thù cho Dịch viên.
Tĩnh Nguyệt đại sư vui mừng:
- Vậy sư phụ có thể yên lòng rồi, sau này có con góp sức, ta tin chắc Dịch viên hoàn toàn có thể hồi sinh. Bậy giờ con hãy kể cho mọi người cùng rõ làm thế nào mà con có thể tu vi đột tiến, nhanh chóng đạt đến Quy Tiên cảnh giới như vậy?
Trương Ngạo Tuyết nhìn mọi người rồi nhẹ giọng nói:
- Việc này đến ngay cả chính bản thân đồ đệ cũng không rõ, xảy ra vào tối hôm qua. Khi ấy con đang ở Cửu Hoa sơn thì bỗng nhiên bị thu hút bởi một kim sắc nhân ngư rất đặc biệt, liền đi theo nó, cuối cùng đến một đỉnh núi. Trên đó con có gặp một khu thần điện, cũng không biết tại sao khi ấy lại tò mò bước vào, sau đó phát hiện một tượng thần và biết được một số sự tình...
Ngạo Tuyết lần lượt kể hết diễn biến mọi chuyện đêm qua, mọi người nghe xong thầm nghĩ đúng là cơ duyên, vô cùng kinh ngạc trước kỳ ngộ của Ngạo Tuyết.
Biết rõ mọi chuyện, Tĩnh Nguyệt đại sư dịu dàng nói:
- Việc đã xảy ra như vậy, về kiếp nạn được tiên đoán trước, con cũng nên tuyệt đối thận trọng, vị cao nhân tiền bối đó đã nói con có số mệnh như vậy thì chắc hẳn không sai đâu. Bởi thế, ta hy vọng con phải đặc biệt lưu tâm hơn nữa. Còn về tu vi của con, theo ta tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài vội, vì như tình hình hiện nay thì Chính Đạo liên minh tiền đồ bế tắc, chúng ta không thể không tính đường lui.
Mọi người nghe vậy đều hiểu rõ, gật đầu đồng ý.
Lúc này mọi chuyện đều đã sáng tỏ, Thương Nguyệt đứng dậy chào:
- Sự tình cơ bản đã rõ, thời gian cũng đã khuya, Ngạo Tuyết tỷ hãy tranh thủ thời gian trị thương cho chóng khỏi. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại.
Dứt lời liền nắm tay Hứa Khiết rời đi.
Tĩnh Nguyệt đại sư tiễn hai người xong liền quay lại mở miệng:
- Ngạo Tuyết, con đang trọng thương, đêm nay vi sư sẽ ở lại giúp con trị thương, hy vọng con có thể sớm hồi phục thực lực.
Mọi người nghe vậy bèn lần lượt giã từ, căn phòng trong chốc lát lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
***
Trong gió sớm, Thương Nguyệt lăng không đứng giữa trời, thân ảnh màu tím cùng làn tóc dài mềm mại bay bay phiêu dật như tiên. Nhìn về phương xa, Thương Nguyệt khoé môi hé lên một tia cười yếu ớt, tựa hồ đang nhớ tới điều gì đó, trong lòng không tự chủ được lộ ra vài phần vu sướng. Phía sau, một tia khí tức mỏng manh quen thuộc tiến đến.
Thương Nguyệt quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt quen thuộc đứng sau mình từ bao giờ, liền nhẹ nhàng hỏi:
- Sao rồi, vết thương của tỷ đỡ hơn rồi chứ?
Ngạo Tuyết sóng vai đứng cạnh Thương Nguyệt, mắt nhìn xa xăm hướng chân trời, khẽ đáp:
- Vẫn chưa. Công lực của ma tôn quả thực vô cùng lợi hại, e rằng không thể một sớm một chiều dễ dàng hóa giải hoàn toàn được.
Khẽ gật đầu, Thương Nguyệt nói:
- Quả đúng như vậy, ngày đó nếu không có Lục Vân giúp đỡ, e rằng ta đã không thể thoát khỏi cái chết. Chỉ là không tưởng tượng được, chỉ trong phút chốc lục viện đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Trương Ngạo Tuyết cười tang thương:
- Có lẽ tất cả những điều ấy, số mệnh an bài hết rồi. Thái Âm chưa hiện thế, thiên hạ đã đại loạn đến vậy. Một khi nó xuất hiện thực sự, liệu chúng ta có thể làm gì được đây?
Thương Nguyệt vỗ nhẹ vai Ngạo Tuyết, thầm thì:
- Nhớ kỹ, Lục Vân đã dặn ta, khi nào Dịch viên gặp chuyện, liên minh tan rã, hãy tới Trừ Ma liên minh đợi huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ đến tìm chúng ta.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy liền quay sang hỏi lại:
- Tỷ định thế nào, cứ như vậy rời đi hay là...
Thương Nguyệt lắc đầu thở dài, thấp giọng nói:
- Ta cũng suy nghĩ nhiều về việc này. Tuy Phượng Hoàng thư viện giờ không còn nữa, nhưng sư phụ và sư muội ta vẫn ở đây, lẽ nào ta lại nỡ bỏ mặc họ để một mình tìm đến Trừ Ma liên minh? Còn như khuyên họ cùng đi ư, đứng trên lập trường thân phận của sư phụ, điều này quyết không thể được, chính vì vậy mà lòng ta không khỏi băn khoăn vô cùng.
← Ch. 0414 | Ch. 0416 → |