← Ch.0529 | Ch.0531 → |
Trở về vị trí của mình, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Thực ra rất đơn giản, Lục đại ca ngay từ đầu đã có ý giúp đỡ bọn họ không chỉ vì giao tình với Đồ Thiên mà vì nghĩ cho Trừ Ma liên minh của chúng ta. Đứng trên quan điểm của Lục đại ca, tuyệt đối không bỏ qua cho Thiên Tàn lão tổ, đã như vậy thì tiện thể giúp hai người Đồ Thiên. Còn về Thiên Tuyệt Tà Thần tuy có chút phiền phức nhưng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, chỉ cần chúng ta làm một cách khéo léo hắn ta chắc chắn sẽ không nhìn ra chúng ta.
- Cho dù như vậy thì cũng chỉ nói rằng Lục Vân tiện thể giúp đỡ Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ một tay, chẳng có quan hệ trực tiếp gì với chúng ta cả.
Nghe xong những lời nói đó, Văn Bất Danh vẫn chưa hiểu.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Vẻ bề ngoài thì đương nhiên là như vậy, nhưng mà một khi Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ thoát khỏi sự khống chế của Tà Thần Chu Hỷ thì bọn họ nhất định sẽ cảm kích chúng ta. Bây giờ đang lúc thiên hạ hỗn loạn, nếu như hai người bọn họ đi ẩn cư lánh thế thì không nói làm gì, nhưng nếu như bọn họ không thể ẩn tránh mà phải đối diện thì trong lúc loạn thế này, ông nói xem người đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến là ai?
Khẽ giật mình, Văn Bất Danh lập tức tỉnh ngộ:
- Ta hiểu rồi. Ý của Lục Vân không chỉ là giúp đỡ hai người bọn họ mà còn cho bọn họ một lựa chọn. Một khi thoát khỏi bàn tay của Tà Thần, trong lúc nhân gian hỗn loạn thế này bọn họ bất luận là vì sự an nguy của bản thân hay vì lợi ích của bách tính trong thiên hạ thì cuối cùng cũng sẽ gia nhập liên minh, trở thành thành viên của chúng ta, cùng chúng ta bảo vệ nhân gian.
Lục Vân gật đầu rồi nghiêm túc nói:
- Rất đúng, thực ra ta cũng có suy nghĩ như vậy. Thứ nhất, ta rất kính phục con người của Đồ Thiên, còn Ân Hồng Tụ tuy tính khí tuỳ tiện nóng nảy nhưng không phải là kẻ tàn ác, họ đáng để chúng ta giúp đỡ. Thứ hai, tu vi của hai người bọn họ rất thâm hậu, một khi tranh thủ mời được bọn họ gia nhập nhất định sẽ rất có lợi cho Trừ Ma liên minh. Thứ ba, nhân gian hỗn loạn, Thái Âm sắp tới, ta không thể không lo lắng giúp đỡ các vị, bởi vì có lúc trong mắt ta chính tà đều như nhau cả.
Mọi người nhìn Lục Vân đầy nghi hoặc không hiểu rõ ý của chàng, câu cuối cùng của chàng là muốn ám chỉ điều gì?
Đối với việc này Lục Vân cũng không giải thích, chàng chỉ tiếp tục nói:
- Chuyện của ta càng ngày càng nhiều, thời gian thì ngày càng ít. Các ngươi cũng có chuyện riêng của mình, cơ hội mọi người liên thủ không nhiều. Bây giờ ta có vài điều muốn nói mong rằng mọi người hãy ghi nhớ. Trong Vực chi tam giới thì mọi người ngàn vạn lần phải hết sức cẩn thận với Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, đó chính là nhân vật nguy hiểm nhất, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng giao chiến với hắn. Còn về chính đạo, ân oán giữa ta và Kiếm Vô Trần sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Mọi người cũng nên cẩn thận đề phòng. Cuối cùng, về Yêu vực, nếu như Trừ Ma liên minh có thể tránh được thì cứ tránh, không nên đối mặt trực tiếp với bọn chúng, bởi vì bá chủ của Yêu vực sắp xuất hiện trong thiên hạ.
Nghe Lục Vân nói xong, Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng và Tư Đồ Thần Phong đều khẽ gật đầu biểu hiện đã rõ.
Còn Phật Thánh Đạo Tiên từ đầu đến giờ tâm trí lơ đãng đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: :
- Lục Vân, câu cuối cùng của ngươi nói bá chủ của Yêu vực sắp xuất hiện, điều đó có thật không?
Nhìn ông ta một cái, Lục Vân biết được ông ta đã nghe ra hàm nghĩa trong đó, không nén được liền thở dài nói:
- Là thật đấy, Yêu Hoàng Liệt Thiên đã trùng sinh, không lâu sau sẽ lại xuất hiện trong nhân gian tranh đoạt thiên hạ.
Sắc mặt Phật Thánh Đạo Tiên biến đổi, thở dài nói:
- Thái Âm tế nhật được xác định là tai họa khó tránh khỏi. Địa Âm hiện, Thiên Sát xuất, Yêu Hoàng trùng sinh, ai có thể chống chọi được chứ. Hay đó chỉ là truyền thuyết không có thật?
Nói rồi đứng dậy lặng lẽ rời khỏi không giải thích gì.
Nhìn dáng vẻ có chút nặng nề đó, Quy Vô đạo trưởng hỏi nhỏ:
- Lục Vân, ngươi có hiểu những gì ông ta nói không?
Lục Vân sắc mặt ngưng trọng, gật đầu nói:
- Có, ta hiểu.
Chỉ đáp mấy chữ ngắn ngủi, Lục Vân dường như không muốn nói ra những gì chàng biết.
Cảm nhận được sự bất thuờng của chàng, Trần Ngọc Loan đứng dậy nói:
- Thôi được rồi, hôm nay Lục đại ca chiến đấu với Hắc Ám tôn chủ cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho khoẻ, mọi người cũng quay về đi.
Nói rồi quay người đưa Lục Vân đi về phía hậu điện, không lâu sau đã tới một tiểu viện với cảnh sắc khiến người cảm thấy rất thoải mái.
Trần Ngọc Loan ngoảnh đầu cười nói:
- Lục đại ca đêm nay cứ nghỉ ngơi ở đây, huynh xem có được không?
Lục Vân bình thản nói:
- Được lắm, muội đi làm việc của muội đi, có việc gì ta sẽ gọi muội.
Nói xong liền mở cửa bước vào, Trần Ngọc Loan ở phía sau khẽ đáp một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi.
Đêm đến, một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, cứ thế cùng với ánh trăng bao phủ khắp bốn phía Phục Long cốc. Phía sau đại điện, trong một tiểu viện yên tĩnh, một ngọn đèn dầu le lói phản chiếu một bóng người đổ dài, lộ vẻ cô đơn.
Trước cửa sổ, Lục Vân yên lặng ngắm nhìn, ánh trăng trên trời sáng trong như vậy, không biết người ở phương xa kia có phải cũng đang ngắm nhìn không?
Hắc Ám tôn chủ chết rồi, Hắc Ám giới của Ma vực cũng đã bị diệt, không chỉ báo thù được cho Phượng Hoàng thư viện mà mối huyết thù của Dịch viên cũng trả được một phần ba, đó xem như là niềm an ủi đối với những người đã mất.
Đối với việc này Lục Vân có chút an ủi, nhưng cũng lại thêm phầu sầu muộn, người chết thì đã chết rồi, người sống liệu có vui vẻ được không?
Nghĩ đến Dịch viên, nghĩ đến sư phụ Tử Dương chân nhân, nghĩ đến rất nhiều những đồng môn đã chết, trong đầu Lục Vân bất ngờ hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của Trương Ngạo Tuyết.
Nghĩ đến Ngạo Tuyết, lập tức chàng nghĩ ngay đến Thương Nguyệt, cho đến nay coi như đã hoàn thành lời hứa đối với Thương Nguyệt, vì những đồng môn đã chết của nàng mà báo mối đại thù, tự tay giết chết Hắc Ám tôn chủ.
Ở nơi xa, cô gái mình yêu kia liệu có biết được mọi chuyện, có biết được những gì mình đang nghĩ không?
Trong yên lặng, khóe miệng Lục Vân liền lộ ra một nụ cười, dường như hình ảnh Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết đang đong đưa trước mắt chàng. Giang tay ra, Lục Vân như muốn ôm họ vào lòng, nhưng đột nhiên một cơn cuồng phong ập đến, hình bóng mờ nhạt đó liền bị tan biến.
Tiếng gào thét trong lòng lại âm thầm vang lên, rồi chỉ để lại nỗi ưu phiền đau thương.
Dưới màn đêm, một bông hoa đang âm thầm hé nở.
Trong tĩnh lặng loé lên một luồng hào quang mỹ lệ cực nhỏ không nhìn thấy được.
Lục Vân cúi đầu trở về với hiện thực, ánh mắt nhìn chăm chú vào bông hoa nhỏ, yên lặng ngắm nhìn.
Hoa cũng như thiếu nữ, trong sự e ấp thêm phần thuần khiết, trong sự bẽn lẽn lộ ra mấy phần rực rỡ, như sương như khói toả ra ánh sáng mê hoặc trong đêm.
Hoa nở không tiếng động, cực kỳ mĩ lệ.
Nhìn thấy hình ảnh đóa hoa nở trong màn đêm, Lục Vân đột nhiên bật cười. Có điều trong nụ cười có chút thương cảm, tựa một người cô độc đang buồn bã trong lòng.
Lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng Lục Vân run rẩy, trong khoảnh khắc chàng thấy có một nỗi lo lắng không tên, tận thâm tâm tựa như vừa bị người ta lấy mất một vật quý giá.
Tập trung tinh thần, Lục Vân thử tìm ra nguyên nhân của nỗi buồn thương đó nhưng đáng tiếc bất luận chàng nỗ lực thế nào đi nữa, cứ đến lúc chàng sắp tóm được nó thì lại mất phương hướng.
Cảm giác bất an cứ đeo đẳng trong đầu chàng, giờ đây chàng không hiểu rõ vì sao mình lại có cảm ứng mãnh liệt như vậy, có phải bọn họ xảy ra chuyện rồi không?
Chàng không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới bởi vì chàng sợ sự bất an trong lòng sẽ biến thành sự thật. Tuy nhiên có những việc không phải không muốn nghĩ đến là có thể quên được, chỉ cần đã xuất hiện là không thể nào xua đi.
Sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Vân, giờ đây sự xao động trong tâm linh làm cho chàng vốn luôn lạnh lùng bình tĩnh trở nên buồn bực, bất an, phảng phất như một oan hồn cứ vất vưởng bên cạnh chàng.
Lạnh lùng nhìn trời, Lục Vân như muốn dùng tiếng gào thét điên cuồng để trút hết nỗi lo âu trong lòng. Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm yếu ớt truyền tới, kéo chàng về với thực tại.
Dõi mắt ra xa, bóng dáng của Trần Ngọc Loan hiện ra nơi lối vào. Nàng vừa nhìn thấy Lục Vân đứng yên lặng bên cửa sổ, không kìm được liền cười nói:
- Lục đại ca không ngủ được hay là muốn một mình ngắm trăng?
Lúc này Lục Vân đã dần dần bình tĩnh lại, đáp lại với ngữ khí bình thản:
- Cả hai đều đúng, hiếm khi trăng đẹp mê người như tối nay, ta tạm thời chưa muốn ngủ, mở cửa sổ ra thưởng thức. Còn muội, tại sao lại đến đây?
Đi đến giữa sân, Trần Ngọc Loan nghiêng đầu cười nói:
- Muội đến thăm Lục đại ca, huynh không hoan nghênh sao?
Nhìn thấy dáng vẻ duyên dáng của nàng, tâm trạng Lục Vân đã khá lên nhiều, cả cười nói:
- Sao lại thế được. Ta đang nói là một mình ngắm trăng chẳng thú vị gì, muội đến đương nhiên là vô cùng hoan nghênh.
Dứt lời liền bay ra đứng bên cạnh Trần Ngọc Loan.
Nhìn ánh trăng sáng, Trần Ngọc Loan nói nhỏ:
- Ánh trăng đẹp tuyệt vời, vừa nãy nhất định là Lục đại ca nhớ tới người khác rồi.
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Đúng đấy, vừa nãy ta đã nghĩ đến các đồng môn đã chết của Dịch viên, còn các sư tỷ muội của Phượng Hoàng thư viện đã chết thảm dưới tay của Hắc Ám tôn chủ. Hôm nay ta đã báo thù cho họ, có điều không biết tại sao ta lại thấy buồn. Lúc nãy ta nghĩ đến Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết thì đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, dường như họ đã xảy ra chuyện.
Nghe giọng nói của chàng không được tốt, Trần Ngọc Loan an ủi:
- Lục đại ca đừng lo lắng, muội tin rằng bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu. Theo như muội biết thì bọn họ hiện tại đang ở Hoa Sơn, nơi đó cao thủ như mây, nếu có chuyện gì thiên hạ đã sớm biết, lẽ nào chúng ta lại không biết? Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngày mai muội sẽ lập tức phái đệ tử liên minh lưu ý tới tình hình của Hoa Sơn, một khi có được tin tức gì của bọn họ muội sẽ báo ngay cho huynh, như thế huynh đã yên tâm chưa?
Nghe xong những lời đó, tâm trạng bất an của Lục Vân đã tốt lên nhiều. Nhìn vẻ trong sáng thánh khiết mĩ lệ của Trần Ngọc Loan, Lục Vân đưa tay vuốt mái tóc óng ả của nàng nói nhẹ nhàng:
- Cảm ơn, có những lời này của muội ta đã khá hơn nhiều. Đêm nay muội đến tìm ta chắc chắn có việc cần hỏi, vậy muốn hỏi gì hãy nói rõ ra đi.
Ánh mắt của Trần Ngọc Loan biến đổi, nàng đáp khẽ:
- Lục đại ca thật thông minh, trong lòng Ngọc Loan nghĩ gì huynh đều biết. Thực ra đêm nay muội đến đây thứ nhất là thăm huynh, thứ hai là muốn hỏi một chút, hôm nay trong đại điện câu nói sau cùng của Phật Thánh Đạo Tiên rốt cuộc là có ý gì vậy? Từ trước tới nay muội chưa bao giờ nhìn thấy ông ta nghiêm túc như thế, thậm chí có chút tang thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của nàng, Lục Vân chần chừ một lúc, cuối cùng mới nói:
- Ta vốn định không nói cho muội biết, nhưng muội một mực muốn biết thì ta sẽ nói. Liên quan đến Yêu Hoàng Liệt Thiên, muội cũng đã nghe nói đó là bá chủ của Yêu vực, nhưng muội lại không biết khoảng một ngàn hai trăm năm trước hắn đã từng ngạo thị thất giới. Với sức mạnh của một mình mình, hắn đã độc chiến với các cao thủ của sáu giới kia bất bại, bức Thiên chi tam giới và Vực chi tam giới liên thủ, hợp nhất chính tà của cả thiên hạ để đối phó với hắn ta, đáng tiếc là vẫn không có cách nào đánh bại được hắn. Lúc đó hắn ta đang đứng trên đỉnh thiên địa, đáng tiếc vì một sự cố ngoài dự đoán mà hắn đã không trở thành bá chủ của thất giới. Còn bây giờ, hắn đã trùng sinh, một khi tái hiện trong nhân gian, chắc là cảnh tượng ngàn năm trước đây cũng sắp tái hiện. Tình cảnh lúc đó không ai có thể đoán trước được. Đó chính là nguyên nhân vì sao Phật Thánh Đạo Tiên lại nghiêm túc như thế. Hơn nữa, nghe nói lực lượng của Địa Âm và Thiên Sát vô cùng khủng bố, nếu như ba đại cường cùng xuất hiện trong nhân gian thì kết cục sẽ chẳng tốt đẹp chút nào.
← Ch. 0529 | Ch. 0531 → |