← Ch.0570 | Ch.0572 → |
Cẩn thận quan sát thần tình của Trương Ngạo Tuyết, thấy nàng chỉ nhìn ba người ở bên giường, hết quay qua lại quay lại cười ngờ nghệch, không nói gì mà cũng không đứng dậy, dường như không còn nhớ chuyện gì nữa.
Nhìn thấy vậy, Kiếm Vô Trần có phần thất vọng, bất quá cũng có chút an ủi. Việc Trương Ngạo Tuyết mất trí nhớ đối với hắn thì lợi nhiều hơn hại, hắn muốn đạt được người trong mộng so với lúc xưa sẽ dễ hơn nhiều. Đối với Tĩnh Nguyệt đại sư và Thương Nguyệt mà nói, chuyện này như sét đánh ngang tai, cả hai cảm thấy bất an liền.
Quay đầu liếc nhìn Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần cười cười hướng về Trương Ngạo Tuyết, ra vẻ tự phụ tiêu sái nói:
- Ngạo Tuyết sư muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi hỏi thêm về tình huống trong này rồi sẽ quay lại với muội.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn ánh mắt có phần ngây ngốc lại pha chút mừng rỡ, dường như nét anh tuấn tươi cười của hắn đã hấp dẫn nàng.
Thương Nguyệt thấy tình thế không tốt, lập tức di chuyển đến vị trí Kiếm Vô Trần vừa đi, che hẳn hướng nhìn của Trương Ngạo Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Ngạo Tuyết, ta là Thương Nguyệt, tỷ có nhớ không?
Bên kia, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang toàn tâm nghĩ đến Trương Ngạo Tuyết, tuy phát hiện cái chết của Cửu Dã cũng chỉ liếc qua một cái rồi chuyển thân hướng về phía Trương Ngạo Tuyết bước tới.
Đến bên giường đúng lúc Thương Nguyệt vừa mở miệng hỏi, cả hai sững sờ đồng thanh hỏi:
- Chuyện gì thế? Chẳng lẽ sư muội không nhận ra tỷ nữa à?
Trên giường, Trương Ngạo Tuyết tự nói:
- Thương Nguyệt? Thương Nguyệt là gì?
Lời vừa nói ra đã làm sáng tỏ mọi chuyện liền.
Thương Nguyệt cười khổ sở, sắc mặt trầm trọng. Tĩnh Nguyệt đại sư không chịu thua, nắm lấy tay của Trương Ngạo Tuyết, nôn nóng hỏi:
- Ngạo Tuyết, ta là sư phụ của con, ta là sư phụ nè, con cũng không nhận ra ta được à?
Trương Ngạo Tuyết nhìn vào bà, ngây ngô hỏi:
- Sư phụ? Ta không nhận ra người.
Lí Hoành Phi muốn nổi điên lại không tiện nổi nóng với Trương Ngạo Tuyết, ráng trấn áp cơn giận hỏi lại:
- Sư muội, huynh là Lí Hoành Phi, muội có thể nhớ lại được không?
Bên cạnh, Tất Thiên cũng tự báo tên, đáng tiếc là Trương Ngạo Tuyết vẫn như vậy, rõ ràng đã mất hết ký ức.
Đằng kia, Kiếm Vô Trần nhìn thi thể của Cửu Dã, nhướng mày nói:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, cửa nẻo phòng này vẫn đóng chặt, lại không có dấu vết đánh nhau, chẳng lẽ Cửu Dã đại sư khi cứu Trương Ngạo Tuyết gặp chuyện bất ngờ rồi bị sức mạnh của mình phản lại đến chết sao?
Thiên Túc đạo trưởng khuôn mặt không chút biểu tình nói:
- Lời nói của minh chủ thật là chí lý, cửa trước chúng ta liên tục đứng túc trực, không hề thấy có người nào khả nghi đến gần. Vì vậy việc Cửu Dã chết chắc hẳn chỉ vì chính mình.
Liễu Tinh Hồn phản bác lại: .
- Nếu nói rằng ông ấy bị sức mạnh của chính mình phản lại, sao thân thể hoàn toàn không có tổn hại mà chỉ bị vỡ não thôi. Hoàn toàn chiếu theo phân tích tình huống, một khi bị lực lượng bản thân phản công ngược lại, kinh mạch trong thân bắt buộc phải bị đứt đoạn, và sẽ hỗn loạn không chịu được. Nhưng ta đã kiểm tra kỹ càng rồi, thân thể ông ấy một chút cũng không hề thấy có chuyện gì khác thường, chuyện này căn bản là có mâu thuẫn với nhau.
Huyền Âm chân nhân bình thản nói:
- Theo như phân tích của Liễu chưởng giáo, chuyện đã xảy ra như thế nào đây?
Liễu Tinh Hồn suy tưởng một chút, có phần kích động nói:
- Chắc chắn là có người âm thầm phục kích trong đây, nhằm lúc Cửu Dã đại sư đang trị thương cho Trương Ngạo Tuyết ra tay đánh lén, chỉ như thế mới có thể hình thành cục diện như vậy.
Huyền Âm chân nhân vẫn bất động hỏi ngược trở lại:
- Nếu đúng như lời của Liễu chưởng giáo, kẻ phục kích đó đã núp lúc nào, hắn ẩn nấp trong đây với mục đích gì?
Liễu Tinh Hồn nói:
- Hẳn là trong tâm có ý đồ không tốt, muốn tạo bất lợi cho Cửu Dã đại sư chăng?
Huyền Âm chân nhân tiếp tục hỏi:
- Theo ý kiến của Liễu chưởng giáo, trong Chánh Đạo liên minh ở Hoa sơn, ai là người muốn hại Cửu Dã? Rồi vì sao muốn hại lão? Có ai lại không phải là người hy vọng sư điệt của ta tỉnh lại nên cố ý giết chết Cửu Dã? Nếu quả là như vậy, ai trong chúng ta có lòng muốn như vậy, không muốn Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại chăng?
Liễu Tinh Hồn sững sờ, muốn mở miệng phản bác, Kiếm Vô Trần liền nói lớn:
- Được rồi, sư thúc, ta biết Cửu Dã đại sư là bạn hữu của người, lão chết đi người chắc phải đau lòng. Nhưng lời nói của Huyền Âm chân nhân cũng có lý. Mỗi người trên dưới trong chúng ta đều vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Trương Ngạo Tuyết, có ai lại không hy vọng nàng tỉnh lại đâu? Vì vậy, ước đoán của người hẳn là cũng có phần có lý, chỉ trong hoàn cảnh trước mắt, lại có nhiều mâu thuẫn. Bây giờ, người cũng đã chết rồi, chúng ta trước tiên hãy an táng lão cho tốt, sau đó rồi từ từ tìm hiểu sự tình cũng chưa muộn.
Liễu Tinh Hồn cảm thấy rất bất bình, chỉ có điều Kiếm Vô Trần đã nói, bên cạnh lại không có người ủng hộ ý kiến, lão cũng chỉ biết nhẫn nhịn nuốt ngược lời vào trong, không nói thêm gì nữa. Chuyện Cửu Dã đã bàn xong, bốn người cùng quay qua nhìn Trương Ngạo Tuyết. Cùng trong một phòng, cùng bị kinh ngạc trước chuyện Trương Ngạo Tuyết bị mất ký ức, mỗi người trong lòng lại có cảm xúc khác nhau, nhưng cũng đều có chút than thở.
Đến gần bên giường, Thương Nguyệt giúp Trương Ngạo Tuyết đứng dậy, tất cả mọi người đều đã nghe qua những lời hỏi đáp, hoàn toàn xác định Trương Ngạo Tuyết mất đi ký ức. Chuyện như vậy ai cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng Cửu Dã đã chết rồi, việc này càng làm cho mọi người cảm thấy lo lắng và hối hận.
Đứng trước giường, Kiếm Vô Trần thể hiện phong độ ôn hòa nho nhã, nói với mọi người:
- Bởi vì Ngạo Tuyết sư muội đã tỉnh lại, ta nghĩ muội ấy chỉ tạm thời mất đi ký ức. Vì vậy, hãy để cho muội ấy được tĩnh tâm nghỉ ngơi, hàng ngày phân công nhau lần lượt đến chơi với muội ấy, cùng muội ấy nhắc lại chuyện xưa, ta nghĩ như vậy việc muội ấy khôi phục lại ký ức sẽ không thành vấn đề. Lúc này, mọi người nên đưa muội ấy về phòng, ta sẽ nhanh chóng cho người chuẩn bị các thứ bồi bổ để tự thân mang đến phòng cho muội ấy.
Đối với nhiệt tình của Kiếm Vô Trần, Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư cũng có phần không thích, nhưng từ chối thì không tốt, chỉ nhỏ nhẹ một tiếng rồi mang Trương Ngạo Tuyết quay về.
Đưa mọi người đi rồi, Kiếm Vô Trần lệnh cho Liễu Tinh Hồn ngay lập tức chuẩn bị đồ ăn, sau đó nhìn Thiên Túc đạo trưởng hỏi:
- Tiền bối, người xem thử khả năng Trương Ngạo Tuyết khôi phục lại ký ức có lớn không?
Thiên Túc đạo trưởng né cái nhìn của hắn, trầm ngâm nói:
- Bây giờ rất khó để nói, chẳng qua nàng đã tỉnh lại, việc khôi phục lại ký ức không phải là không có khả năng, có lẽ chỉ cần thêm thời gian mà thôi.
Kiếm Vô Trần nhíu màu, có phần không an tâm, miệng lại nói:
- Thế cũng tốt, thế cũng tốt.
Thiên Túc đạo trưởng nghe được, nhẹ giọng than:
- Mọi chuyện đã qua rồi, ta cũng nên đi thôi, xin cáo từ.
Kiếm Vô Trần cười nụ cúi đầu, tự mình tiễn ông đi ra tới cửa rồi quay trở vào phòng ngay lập tức.
Giây lát, Liễu Tinh Hồn đã quay lại trong phòng, đóng cửa phòng lại rồi nhẹ giọng nói:
- Minh chủ, thật ra Cửu Dã vì chuyện gì mà chết, minh chủ không phải đã ...
Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:
- Không phải ta, chính là Lâm Vân Phong hạ thủ. Chính ra ta đã có cơ hội giết chết hắn, chỉ bất ngờ Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tỉnh lại làm cho ta giật mình, nhờ đó Lâm Vân Phong có được cơ hội đào thoát. Chuyện đó ta đã tìm hiểu qua rồi, Lâm Vân Phong không để lộ hướng đi đâu, chỉ biết là hắn đã tự mình chạy thoát. Vì vậy chuyện này sau này không cần nói đến nữa để đề phòng có người biết được sự tình.
Liễu Tinh Hồn dạ một tiếng, sắc mặt rất khó coi, có chút nổi giận nói:
- Lâm Vân Phong thật là quá ác, hắn làm hư hết đại sự của chúng ta. Hiện giờ Trương Ngạo Tuyết đã tỉnh lại, không còn bị chúng ta khống chế nữa, ngược lại còn bị mất trí nhớ, chuyện này làm cho kế hoạch chúng ta có phần khó thực hiện.
Kiếm Vô Trần thở dài một tiếng nhẹ, giọng thất vọng lên tiếng:
- Đúng vậy, hành động của Lâm Vân Phong đúng là thọc gậy bánh xe, làm cho mọi việc vượt khỏi tính toán của chúng ta. Chỉ có việc Trương Ngạo Tuyết mất ký ức là còn được, chuyện đó cũng giúp việc định hướng lại cho nàng ít nhiều dễ hơn.
Liễu Tinh Hồn hoàn toàn không đồng ý với nhìn nhận của hắn, lập tức nhắc nhở hắn:
- Minh chủ cũng đã rõ, lòng ngài đối với Trương Ngạo Tuyết thế nào thì Thương Nguyệt và Tĩnh Nguyệt đại sư cũng đều minh bạch. Hiện tại Trương Ngạo Tuyết đã mất đi ký ức, bọn họ chắc chắn giữ chặt Trương Ngạo Tuyết đến chết, không cho chúng ta cơ hội dù nhỏ để tiếp cận cô ấy. Đến lúc đó, minh chủ làm sao lấy được Trương Ngạo Tuyết đây? Sử dụng sức mạnh thì rõ ràng là không thể được, ngoài cách đó ra, chúng ta còn có khả năng làm chuyện khác được chăng?
Kiếm Vô Trần nghe thấy rất tức giận, giọng đầy giận dữ nói:
- Sư thúc nói như vậy thì sư thúc không biết cách nào vãn hồi mọi chuyện sao?
Liễu Tinh Hồn trầm mặc, ánh mắt nhìn vào Kiếm Vô Trần ẩn hiện một chút lạnh lẽo tàn ác. Chỉ có điều ánh lạnh lẽo đó chỉ lóe lên liền mất đi ngay, vì vậy Kiếm Vô Trần không hề phát hiện.
- Phương pháp tự nhiên không nghĩ được, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Một lời vừa ra liền làm cho Kiếm Vô Trần trở nên hứng thú.
- Phương pháp nào, sư thúc nói nhanh đi.
Kiếm Vô Trần nóng nảy quay nhìn Liễu Tinh Hồn, lúc đó hắn hoàn toàn không ý thức được hắn đã rơi vào bẫy của Liễu Tinh Hồn.
Ngược lại, Liễu Tinh Hồn lại vô cùng cẩn thận, liên tục an ủi:
- Minh chủ không cần gấp quá, sư thúc đã nói là sẽ giúp minh chủ hoàn thành tâm nguyện, tận hưởng phúc phận hai vợ, tự nhiên sẽ toàn tâm toàn lực làm chuyện đó.
Nói rồi liền đưa tay vào người rút ra một cái trống nhỏ, nhè nhẹ di động.
Nhìn thấy cái trống hoa trong tay lão, Kiếm Vô Trần có chút hoài nghi nói:
- Sư thúc nói cái này chăng, có tác dụng gì không đó?
Liễu Tinh Hồn cười nói:
- Vô Trần à, chớ xem thường vật này. Đây chính là bảo bối thu được từ trong người Cửu Dã có tên là Đoạt Hồn cổ (1), vật này có khả năng nhiếp hồn đoạt phách. Trước mắt Trương Ngạo Tuyết mất đi ký ức, cho dù vì nguyên nhân nào đi nữa, cũng có quan hệ mật thiết với Cửu Dã. Vì vậy trong não của Trương Ngạo Tuyết hẳn còn lưu giữ sức mạnh của Cửu Dã. Chỉ cần minh chủ đến gần cô ta thử lắc cái trống, tự nhiên có thể làm cho lực trong đầu phát động, có thể có cơ hội nào đó đoạt được ý thức của cô ta.
Kiếm Vô Trần rất vui mừng, vội chụp lấy trống hoa quan sát cẩn thận liền phát hiện trống này có vẻ cổ quái, trên mặt có vẽ một đạo phù chú khúc khuỷu, mặt kia đối lại là một bản vẽ hung sát, hình dạng rất đáng sợ.
Hiểu rõ được sự trọng yếu của cái trống, Kiếm Vô Trần cười nói:
- Như vậy, ta cần thiết phải tìm cách tiếp cận với Trương Ngạo Tuyết, làm cho nàng nhận được tiếng trống. Sau đó chúng ta sẽ theo kế mà hành sự.
Liễu Tinh Hồn lắc đầu nói:
- Không cần gấp, còn rất nhiều chi tiết quan trọng mà chúng ta phải hết sức cẩn trọng.
Kiếm Vô Trần sững sờ, hỏi dồn:
- Chi tiết? Chi tiết nào? Cũng ....
Liễu Tinh Hồn dặn dò:
- Minh chủ không nên xem nhẹ tiểu tiết, chính vì tiểu tiết sẽ quyết định thắng thua, nếu không lưu ý thì sẽ bị mất hết công sức trước giờ. Đoạt Hồn cổ chỉ là một chuyện, cần thiết phải giữ kín trong tay của minh chủ, không để cho bất kỳ người khác phát hiện, có như thế mới có thể khống chế Trương Ngạo Tuyết. Một khi bọn Tĩnh Nguyệt đại sư phát hiện rồi, minh chủ tưởng còn có cơ hội sao? Cái chính là giải quyết vấn đề như thế nào thì minh chủ nên chuẩn bị trước đi, rồi vận dụng thật xảo diệu, khi đó thiên thời địa lợi nhân hòa kết hợp, có thể chỉ nhấc tay một cái là thành công thôi.
Ghi chú:
(1) Đoạt Hồn cổ: trống đoạt hồn
← Ch. 0570 | Ch. 0572 → |