← Ch.0608 | Ch.0610 → |
Hồng Vân lão tổ nói:
- Được, tên dùng kiếm này hãy để ta, lão tổ ta không thích động thủ với phụ nữ, con a đầu kia do ngươi phụ trách. Bắt đầu đi.
Lời còn vang bên tai, một vầng mây đỏ đột nhiên từ hư không xuất hiện bao phủ Chiến Tâm tôn giả. Đồng thời, hai tay Hồng Vân lão tổ đan nhau hướng ra ngoài thúc động, lập tức có một luồng sức mạnh động trời cùng với xích diễm quang vân (1) xuất hiện trước ngực của Chiến Tâm tôn giả.
Sắc mặt nghiêm lại, Chiến Tâm tôn giả lập tức bố trí lưới khí phòng ngự, đồng thời tay phải chuyển động, trường kiếm ngân lên một tiếng rung động, một chuỗi kiếm ngâm kèm theo âm thanh chấn hồn liệt phách, hình thành một luồng bạch quang mỹ lệ trong ngàn vạn hào quang nghênh đón lại chiêu tấn công của Hồng Vân lão tổ đang tiến đến trước ngực.
Hai luồng hào quang trắng đỏ gặp nhau, liệt hỏa và kiếm khí mãnh liệt va chạm phát ra khói bụi mù mịt. Tiếng sấm nổ kinh thiên, khí lưu dao động, chân nguyên ma sát lẫn nhau liền phát nổ hóa thành hào quang chói mắt kèm theo lực lượng phá hoại cực mạnh, chỉ một cái đã khiến hai người bị bắn đi như tên.
Bên này, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách ừ nhẹ một tiếng, khi Hồng Vân lão tổ động thủ thì lão cũng phát động thế công. Chỉ thấy hai tay của lão chập lại hình chữ thập, khoanh gối ngồi xuống giống hệt như tư thế đồng tử bái phật, toàn thân liền lấp lánh bạch quang, hàn khí cuồn cuộn ầm ầm kéo đến, mang theo huyền âm tuyết khí (2) lạnh lẽo âm u vô cùng của miền cực bắc, nhanh chóng đông kết không gian bốn phía.
Sắc mặt Diệp Tâm Nghi biến hẳn, hét lên một tiếng yêu kiều, dải lụa màu vàng bay lượn như phụng múa, theo sự thúc động pháp quyết của nàng liền phân bố quanh thân thể tạo thành một kết giới, ngăn cản sự xâm nhập của hàn khí băng lạnh màu đen.
Đưa mắt nhìn Diệp Tâm Nghi, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách cười lạnh một tiếng, hai tay đang xếp thành hình chữ thập đột nhiên bung ra mạnh mẽ, một luồng băng mang màu trắng bạc hình thành một trụ băng di chuyển nhanh chóng, vừa tấn công Diệp Tâm Nghi, lại đồng thời làm cho không gian xung quanh ngưng đọng.
Đối diện với luồng hàn khí băng mang đáng sợ này, Diệp Tâm Nghi thét lên một tiếng như chim phượng kêu lên giận dữ, dải lụa trong tay thả ra, pháp quyết hai tay liền thay đổi, sau vài lần biến chuyển, hai lòng bàn tay xuất hiện luồng quang hoa sáng loáng, dưới sự điều động toàn lực của nàng hóa thành một quang trụ sặc sỡ nghênh tiếp chiêu công kích của Mạc Bắc Thiên Tinh Khách.
Va chạm là việc không thể tránh khỏi, hai luồng chân nguyên tính chất khác nhau cùng đan xen vào nhau, lần lượt va chạm, ma sát, kéo dãn, bài xích lẫn nhau trong một khoảng không nhỏ hẹp, cuối cùng phát nổ hóa thành luồng khí lưu điên cuồng thổi khắp xung quanh. Hào quang bắn lên, tiếng sấm động trời, hai người đang giao chiến đều phải bay lùi về sau, chớp mắt khoảng cách đã trở nên lớn hơn. Bốn phía gió lạnh thét gào, hàn khí vô cùng bao trùm cả phương viên trăm trượng, hình thành nên một khu vực đầy huyền băng, bên trong hoa tuyết tung tóe băng mang.
Ở khoảng cách mười trượng, Diệp Tâm Nghi quan sát Mạc Bắc Thiên Tinh Khách, trong lòng có chút kinh ngạc. Đối thủ thực lực to lớn ngoài sức tưởng tượng, không ngờ còn vượt trên cả bản thân. Còn phía bên kia, Chiến Tâm tôn giả hiển nhiên không địch lại Hồng Vân lão tổ, bị chấn bay ra xa. Như vậy, tiếp theo sau sẽ là một cuộc chiến gian nan, đến lúc đó thắng bại như thế nào sẽ liên quan trực tiếp đến tương lai của liên minh.
Trên mặt đất, Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử đều chấn động trong lòng khi vừa thấy Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách hiện thân. Đợi đến khi thấy Diệp Tâm Nghi và Chiến Tâm tôn giả giao thủ rồi, sắc mặt hai người càng trở nên trầm trọng, hô lên một tiếng bay người đến, cùng với hai người Diệp Tâm Nghi hình thành thế bao vây vòng tròn, cảnh giác nhìn Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách.
Cau mày lại, Hồng Vân lão tổ nói với Mạc Bắc Thiên Tinh Khách:
- Xem ra cái gọi là Chánh Đạo liên minh này quả đúng như bên ngoài truyền tụng, chuyên lấy nhiều thắng ít, giống hệt loại tiểu nhân.
Mạc Bắc Thiên Tinh Khách mặt lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn trả lời lại nghe Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ hốt hoảng la lên:
- Tâm Nghi, cẩn thận đỉnh đầu, tránh mau.
Lời còn đang vang bên tai, một luồng chân nguyên mạnh mẽ bá đạo to lớn vô cùng đột nhiên xuất hiện, lập tức bao trùm cả sáu người bên trong.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho Diệp Tâm Nghi trong lòng chấn động rất lớn, vừa hốt hoảng phòng ngự chống lại, vừa ngẩng đầu nhìn lên bên trên, lúc này mới phát hiện, không ngờ là Huyền Phong Môn Chủ Vô Tâm dẫn đầu tám đại cao thủ bất ngờ tập kích. Trong đầu liền xuất hiện sự lo lắng, sau đó là một dự cảm không tốt.
Trong lúc gấp rút, Diệp Tâm Nghi quát lớn:
- Toàn lực phòng ngự, mọi người đều phải cẩn thận.
Lúc này, Vô Tâm đang thi triển "Ám Ảnh Lưu Quang" pháp quyết, sinh ra chân nguyên mạnh bạo khốc liệt, đã liên tục phá vỡ hơn mười tuyến phòng ngự của sáu người, rồi lại chấn văng cả sáu cao thủ.
Sự xuất hiện của Vô Tâm làm chấn động mọi người có mặt ở hiện trường. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tám đại cao thủ của Huyền Phong môn đã phát động thế công mãnh liệt. Các loại bí thuật kỳ dị của Nam Hoang được phát xuất ra từng loại nối tiếp không ngừng. Trên không trung hình thành các loại hào quang đen sẫm, nâu, tía, đỏ máu cùng với những độc thú hiếm thấy của Nam Hoang bay khắp trời đất.
Bầu trời sáng trong lại một lần nữa trở nên u ám. Sau đó, sự gia nhập của Huyền Phong môn khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp hỗn loạn. Đang hỗn chiến, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau hội ý, lắc mình tránh xa sự công kích thẳng xuống mặt đất của Vô Tâm, lại bị Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa cản trở.
Diệp Tâm Nghi liền phân công Chiến Tâm tôn giả ngăn trở Vô Tâm, còn mình phi thân đến nghênh chiến Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái của Huyền Phong môn, còn lại Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử đối phó với Huyết Vu Nhị Sát, tình thế vô cùng khẩn trương.
Trên mặt đất, Liễu Tinh Hồn thấy Huyền Phong môn cao thủ đột nhiên tập kích, ánh mắt trở nên vô cùng kỳ dị, trong đó có chút kinh hoàng, lại thêm một chút do dự, tựa hồ nhất thời không quyết định được. Nhưng Thiên Chung Môn Tam Sứ và Thanh Vu Nhị Thánh lại không cho lão có thời gian suy nghĩ, mỗi người cùng thi triển Nam Hoang dị thuật, cùng với vu thuật quỷ dị và thú độc của Thiên Cổ môn nhanh chóng bay đến, cùng lúc phát động tấn công hắn và năm người Thương Nguyệt đang ở gần đó quan chiến.
Lắc mình, Liễu Tinh Hồn tránh qua một bên, không biết cố ý hay vô ý mà tránh qua nơi không có ai. Còn về phía Thương Nguyệt, vừa thấy năm đại cao thủ Huyền Phong môn công lại, sắc mặt Thương Nguyệt trầm hẳn xuống, quát nhẹ:
- Mọi người nhớ toàn lực phòng ngự, nhớ kỹ tránh được thì tránh, không nên liều mạng cùng bọn chúng.
Ngọc Vô Song cau mày lại, vừa ngự kiếm phòng ngự, vừa nói:
- Thương Nguyệt, chúng ta làm như vậy, sợ sau này sẽ khó mà trả lời với Thiên Kiếm Khách.
Thương Nguyệt sắc mặt trầm trọng, lạnh lùng nói:
- Sau ngày hôm nay, nếu Chánh Đạo liên minh quả thật có thể đứng vững không đổ, đến lúc đó hãy nghĩ đến việc trả lời như thế nào.
Dứt lời thần kiếm bay lên không, kiếm mang rực rỡ lại có khí tức thần thánh tỏa ra khắp xung quanh, hình thành một khu vực toàn màu hoàng kim, trong đó vô số kiếm ảnh khiến cho vô số độc thú vừa đến gần liền chết không kịp kêu, lại gặp kiếm khí mạnh mẽ liền hóa thành tro bụi.
Thở dài nhè nhẹ, Ngọc Vô Song không tiện nói nhiều, bắt đầu chuyên tâm phòng ngự. Môn hạ Dịch viên, Tĩnh Nguyệt đại sư và Càn Nguyên chân nhân cùng Phong Viễn Dương vốn muốn giữ thái độ đứng xa quan chiến, không muốn tham dự vào việc của liên minh, bởi vì trong lòng bọn họ đã nguội lạnh, chỉ mong tìm được Trương Ngạo Tuyết liền ly khai. Nhưng lúc này cao thủ Huyền Phong môn lại không biết được ý nghĩ trong đầu bọn họ, chỉ cần biết cao thủ Chánh Đạo liên minh thì nhất định phải bị tiêu diệt, vì thế phát động tấn công kịch liệt bọn họ.
Cùng lúc đó, Thiên Kiếm Khách vốn đang cùng với Sát Huyết Diêm La giao chiến, lập tức trở nên vừa kinh ngạc vừa giận dữ tột độ, lão chưa từng nghĩ đến việc Huyền Phong môn dám đến đây gây sự. Trong ý thức của lão thì Lý Trường Xuân cho dù gan lớn cỡ nào, dù đối đầu cùng Chánh Đạo liên minh, cũng không dám đến trước mặt vị tổ sư gia này tạo phản. Mà dù gì thì Vô Tâm cũng là đồ tôn của lão, cho dù là có dã tâm, có năng lực, sao lại dám ngang nhiên làm mất mặt Thiên Kiếm Viện chứ?
Suy nghĩ như vậy, lão luôn cho rằng khả năng Huyền Phong môn lợi dụng cơ hội đến gây rối rất thấp, do đó những dự định lúc trước đều không có dự trù biện pháp đối phó với trường hợp này. Giờ đây, Huyền Phong môn đến bất ngờ, khiến cho những kế hoạch của lão trở nên rối loạn, làm cho lòng lão chìm xuống thật sâu.
Sự xuất hiện của Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách vốn cũng đã khiến lão kinh hãi rất lớn, bất quá may mắn lúc đó địch nhân Quỷ vực đã bị tiêu diệt đi một số lớn, liên minh cũng còn người để đối phó với hai lão quái này. Nhưng giờ lại có thêm Huyền Phong môn, trực tiếp ảnh hưởng đến toàn cục, khiến cho Chánh Đạo liên minh đang phải đối diện với Quỷ vực cao thủ, Lục Vân, 2 người bọn Hồng Vân lão tổ, thật sự đã rơi vào khốn cảnh, dùng một đối chọi với bốn thế lực thì thật khó lo xuể.
Tựa hồ hiểu được sự lo lắng của lão, Thiên Tà Sát trong Tam Tài Tà Sát mở miệng nói:
- Thiên Kiếm đạo hữu, bên này hãy giao cho chúng ta. Trong một lúc cũng còn có thể vây khốn được hắn, đạo hữu hãy qua bên đó xử lý một lúc đi.
Quan sát Vô Tâm ở trên không, Thiên Kiếm Khách lắc đầu nói:
- E rằng thực tế khó khăn hơn chúng ta tưởng tượng. Vô Tâm này tu vi mạnh mẽ kinh người, "Ám Ảnh Lưu Quang" của hắn xem ra đã luyện đến cảnh giới cực hạn rồi, nếu thật sự động thủ, e rằng cả ta cũng không làm gì được hắn. Còn nữa, dù ba người tính rằng có thể tạm thời vây khốn Huyết Sát Diêm La, nhưng với tình hình trước mắt chúng ta phải đối phó với ba bên địch thủ, chúng ta thật sự là bất lợi rồi.
Thiên Tà Sát nghe thấy, lo lắng hỏi:
- Vậy thì chúng ta phải làm sao đây?
Thiên Kiếm Khách trầm ngâm một lúc, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
- Xem ra chỉ còn cách này thôi.
Ngẩng đầu nhìn lên trên trời, toàn thân Thiên Kiếm Khách phát ra một luồng khí thần thánh, bên ngoài thân thể hiện lên hào quang ánh tím, theo sự điều động của lão xoay tròn thành trụ, chớp mắt đã hình thành một quang trụ xông thẳng lên trời xanh, xuất hiện ở bên trên tầng mây, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt tức tốc lan truyền, không ai biết là mang ý nghĩa gì.
Trong một góc của chiến trường, Lục Vân đang cùng với Kiếm Vô Trần giao chiến kịch liệt, luồng chân nguyên mạnh mẽ ngưng tụ trong không gian, hình thành một khu vực đặc biệt nhất định trong phương viên hơn mười trượng, khiến cho bất cứ người nào cũng khó mà tiếp cận được. Qua giao đấu vài lần, hai người đều hiểu rõ đối thủ và mình tương đương nhau, vì thế đều hiểu rất rõ rằng không thể dễ dàng phân thắng bại.
Về phía Lục Vân mà nói, chàng chỉ cần kiềm chế Kiếm Vô Trần là đủ rồi. Nhưng còn về phía Kiếm Vô Trần, chỉ cần Lục Vân không thể chạy trốn, tự hắn nhất định sẽ chiến thắng chàng.
Mang hai mục đích khác nhau, hai người tiếp tục giao chiến. Nhưng khi Hồng Vân lão tổ xuất hiện, Kiếm Vô Trần cảm thấy thình huống trở nên bất ổn, muốn quay người qua bên đó ứng phó trước, nhưng Lục Vân lại hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng hắn, cố ý bám lấy không cho hắn rời đi.
Sau đó, Vô Tâm dẫn cao thủ Huyền Phong môn tập kích bất ngờ, không chỉ Thiên Kiếm Khách kinh hoàng thất sắc mà cả Kiếm Vô Trần cũng vừa kinh hãi vừa giận dữ, hiểu rằng mọi việc việc hôm nay đã không còn nằm trong sự khống chế của họ nữa.
Đến lúc nguy cơ trầm trọng, Kiếm Vô Trần nổi giận xung thiên, toàn lực phát động tiến công, thử tìm cách thoát khỏi Lục Vân đang đeo bám lằng nhằng. Nhưng khi giao chiến được một hồi, Kiếm Vô Trần rút ra kết luận, đó là muốn thoát khỏi Lục Vân hay muốn vây khốn chàng thì cũng khó khăn như nhau.
Không cam lòng, phẩn nộ, nóng nảy, bất an, Kiếm Vô Trần giận dữ hét lớn, nhưng Lục Vân vẫn cười lạnh lùng, nhãn thần lạnh đến nổi người khác thấy tê buốt trong lòng.
← Ch. 0608 | Ch. 0610 → |