Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0713

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0713: Biểu lộ ái ý (bày tỏ tình yêu)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Lazada


Kiếm Vô Trần giật mình, nhìn sâu vào hai mắt nàng, trong đó tràn đầy bất lực và sợ hãi làm cho hắn hơi kinh ngạc.

- Tâm Nghi, muội làm sao vậy, trước giờ muội vẫn rất kiên cường, sao lúc này có thể nói như vậy?

Diệp Tâm Nghi cười cười, thần sắc có chút đau thương, còn có mấy phần ẩn ý Kiếm Vô Trần không hiểu rõ.

- Đó là dĩ vãng bởi muội còn ít tuổi. Bây giờ, trải qua biết bao kinh nghiệm rồi muội mới phát hiện lòng muội vốn cũng rất là mềm yếu.

Kiếm Vô Trần hơi nghi hoặc, hỏi dồn:

- Thật sự là chuyện gì vậy?

Diệp Tâm Nghi không nói, lảng tránh ánh mắt dò xét của hắn, nhẹ giọng:

- Không có gì, còn có chuyện gì được đây? Huynh quên rằng thời gian có khả năng thay đổi mọi chuyện sao?

Giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy thương đau. Lúc này, tâm tư nàng thật ra là như thế nào thì không một ai biết được ngoại trừ nàng.

Kiếm Vô Trần cảm xúc thở dài, hồi tưởng chuyện cũ nói:

- Ngày xưa, lúc huynh nóng nảy bất an, muội luôn an ủi huynh. Nhưng hôm nay muội hẳn đã mất đi niềm tin rồi. Chẳng lẽ muội lại không tin vào chánh đạo, không tín nhiệm huynh sao?

Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn cặp mắt mê hoặc người của hắn buồn bã nói: .

- Muội không biết, có lẽ ngày xưa kiên cường bởi vì hoàn cảnh khi đó thật khác.

Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:

- Không phải chỉ vì nguyên nhân hoàn cảnh, còn bởi vì lòng muội cũng đã thay đổi, đúng không?

Cười hồn nhiên, Diệp Tâm Nghi lẩm bẩm: " Lòng cũng đã thay đổi? Có lẽ như vậy. Trước đây muội đã từng rất kiêu ngạo tự phụ mình có dung mạo và tài trí thiên hạ vô song. Nhưng còn bây giờ thì sao, nói về dung mạo không thể tính là đệ nhất, nói về tài trí cũng không vượt qua được vận khí của Trần Ngọc Loan. Muội còn có cái gì đáng để kiêu ngạo?" Nói đến đây Diệp Tâm Nghi liền dừng lại một chút, rồi khẽ thì thầm:

- Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến (1)

Kiếm Vô Trần biến sắc, thấy nàng đau buồn như thế không khỏi lên tiếng cổ võ:

- Tâm Nghi, mặc cho người khác thấy thế nào, trong mắt huynh, muội vĩnh viễn là đẹp nhất. Bây giờ muội cần tin tưởng vào mình, chấn chỉnh tinh thần, đoạn đường trước mắt chúng ta còn phải rất nỗ lực.

Diệp Tâm Nghi cười cười, có chút bơ phờ nói:

- Tương lai là một mảnh đen tối, ai có thể nhìn thấu được? Muội đã từng nghĩ rằng chỉ cần chánh đạo liên thủ lại có khả năng chiến thắng tà ác. Nhưng hiện tại muội đã hiểu rõ, thật ra thiên ý vốn biến hóa khôn lường, rất nhiều sự tình không như nguyện ước.

Kiếm Vô Trần bất đắc dĩ thở dài nói:

- Xem ra, lúc này muội đã bị đả kích rất lớn rồi. Chúng ta bây giờ đừng nói gì nữa. Ăn cơm đã, ăn no rồi chúng ta lại đi thôi.

Diệp Tâm Nghi không nói gì, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi yên lặng ăn cơm. Kiếm Vô Trần thấy vậy liền vừa ăn vừa nhiệt tình tiếp đồ ăn cho nàng. Khi hai người đã ăn no liền cùng nhau đứng dậy đi liền.

Đi trên đường giữa thị trấn, Diệp Tâm Nghi thần sắc phức tạp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Kiếm Vô Trần. Chuyện này làm cho Kiếm Vô Trần mơ hồ, mở miệng hỏi nhưng nàng lại tránh đi không trả lời.

Tình hình hồi lâu như vậy cho đến cuối đường, Kiếm Vô Trần lại hỏi lần. Diệp Tâm Nghi chỉ khẽ nói:

- Không có gì, muội chỉ cẩn thận thưởng thức sự ôn nhu khó gặp của huynh thôi. Bên kia có một cửa hàng bán quần áo, chúng ta đến đó mua ít quần áp thay thế mấy bộ đồ đang mặc đã xốc xếch rồi.

Kiếm Vô Trần lặng người đi, nhìn lại quần áo, mới nhớ tới chuyện hôm qua hai người mang quần áo cô dâu chú rễ để đối phó với Lục Vân. Quần áo này ra đường thì thật chói mắt.

- Được, chúng ta thay quần áo rồi hãy đi tiếp.

Kiếm Vô Trần cùng với Diệp Tâm Nghi liền đi đến cửa hàng quần áo. Nhưng mới đi được ba bước, Kiếm Vô Trần đột nhiên dừng lại và nhẹ nhàng giữ lấy Diệp Tâm Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

- Tâm Nghi, huynh nghĩ ...

Diệp Tâm Nghi không hiểu đảo mắt hỏi:

- Vô Trần, huynh muốn nói cái gì, sao đột nhiên dừng lại?

Kiếm Vô Trần chần chờ một chút rồi trầm giọng nói:

- Tâm Nghi, lần này theo muội quay về Dao Trì, huynh muốn xin cầu hôn muội với sư phụ của muội, thỉnh cầu lão nhân gia gả muội cho huynh. Huynh muốn cả đời này ở mãi cùng với muội.

Diệp Tâm Nghi biến hẳn sắc mặt, thân thể loạng choạng lui lại hai bước, vừa khiếp sợ lại vừa vô cùng vui sướng nói:

- Vô Trần, huynh nói thật phải không? Ý huynh thật là tốt...

Kiếm Vô Trần kiên định nói:

- Tâm Nghi, muội phải tin tưởng, huynh là thật lòng. Huynh biết vì chuyện của Trương Ngạo Tuyết mà muội rất tức giận cũng rất khó chịu. Bây giờ, huynh hy vọng từ nay về sau sẽ thật lòng đến với muội để sửa chữa lại những khiếm khuyết của huynh đối với muội trước đây.

Diệp Tâm Nghi ánh mắt u mê, kích động nói:

- Vô Trần ...

Không biết phải nói như thế nào, Diệp Tâm Nghi nhào vào lòng Kiếm Vô Trần, hai tay không ngừng đánh hắn, cuối cùng lớn tiếng khóc.

Kiếm Vô Trần nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu nói:

- Đừng đè nén tức giận, tất cả mọi chuyện không vui trong lòng hãy phát tiết ra. Muội đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, hãy để phát tiết ra. Ngày xưa, muội luôn rất kiên cường, có đau khổ thế nào cũng không hiển lộ ra, bởi vì muội là minh chủ, luôn phải quan tâm đến thân phận. Bây giờ liên minh đã bị hủy diệt rồi, muội không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa, muội có thể trở lại ngày xưa, không cần phải khoác cái ách minh chủ nữa.

Diệp Tâm Nghi bắt đầu khóc, mà nghe rất thương tâm. Có lẽ đúng như lời của Kiếm Vô Trần, trước kia vì quan tâm thể diện, nàng đã chịu rất nhiều áp lực trầm trọng. Hôm nay mọi chuyện đã là quá khứ, mặt yếu ớt lại không còn được che dấu. Cuối cùng, nàng cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Rất lâu sau, Diệp Tâm Nghi ngưng khóc, nhìn Kiếm Vô Trần đầy tình cảm, nhẹ giọng nói:

- Vô Trần, huynh có biết không, khi muội thay đồ cưới này, lòng muội vô cùng đau khổ. Chính là bởi phẩm giá to lớn của muội chỉ để đối phó với sự xuất hiện của Lục Vân. Muội đã từng có lúc hy vọng, một ngày nào đó huynh sẽ tổ chức hôn lễ với muội. Khi đó thiên hạ đều phải biết, huynh Kiếm Vô Trần muốn cưới muội Diệp Tâm Nghi, muội sẽ có được hạnh phúc nhất đời của một người phụ nữ. Đáng tiếc ngày đó đã xa mờ mịt, vì sự xuất hiện của Trương Ngạo Tuyết làm cho huynh mê man mất đi chính mình, cũng gây thương tổn cho muội thật là sâu sắc. Vì thế, muội vẫn không chịu tha thứ cho huynh, nhưng lời nói mới rồi của huynh đã làm rung động lòng muội, trong chốc lát muội lại quết hết mọi chuyện mà chỉ còn có huynh trong tim. Đôi khi muội thật sự hận mình, vì cái gì lại dung túng việc huynh thích nữ nhân khác, còn tuyên bố thành thân với người ta...

Kiếm Vô Trần áy náy lộ ra ngoài mặt, hối hận nói:

- Tâm Nghi, huynh biết trước kia huynh không tốt, lòng huynh không đủ kiên định. Nhưng muội cần phải tin tưởng rằng người ta thật sự yêu thương là muội, Trương Ngạo Tuyết chỉ là do huynh mượn cớ đối phó với Lục Vân mà thôi. Mặc dù nàng ta rất đẹp, hấp dẫn nam nhân thật mạnh mẽ. Nhưng đó chỉ là mê luyến tạm thời mà thôi, mãi mãi không thể so với địa vị của muội trong lòng huynh.

Diệp Tâm Nghi đưa ngón trỏ tay phải ra nhẹ nhàng chỉ vào trán hắn, lắc đầu nói:

- Chuyện quá khứ từ nay về sau hãy quên đi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, yêu thương nhau sâu sắc, thề cho dù sinh tử cũng không xa nhau.

Kiếm Vô Trần có chút cảm động, ôm chặt lấy nàng, làm cho nàng hết sức kích động. Diệp Tâm Nghi đỏ mặt lên, ánh mắt kiều mỵ, nhẹ nhàng rên lên một tiếng, lấy tay đẩy Kiếm Vô Trần ra, thẹn thùng nói:

- Thật là đáng ghét, giữa đường cái mà ...

Kiếm Vô Trần cười sảng khoái, vội buông hai tay ra nhưng cứ cười mãi không nói.

Sau đó hai người đi vào cửa hàng quần áo, lần lượt chọn cho mình y phục khác để thay đổi, rồi rời khỏi tiểu trấn đi về hướng Dao Trì.

Rời khỏi tiểu trấn, Diệp Tâm Nghi thật cao hứng, nụ cười cứ nở hoài, vẻ mặt đầy say mê trong hạnh phúc. Kiếm Vô Trần cũng hơi vui vẻ, dường như lây niềm của vui sướng nàng, vứt bỏ hết những chuyện không vui trước đây, tinh thần tăng lên gấp trăm lần.

Trên đường đi, Kiếm Vô Trần cười hỏi:

- Tâm Nghi, đường đi đến Dao Trì còn xa lắm, chúng ta ngự kiếm bay đi cho nhanh hay từ từ đi bộ như nãy giờ?

Diệp Tâm Nghi khẽ cười nói:

- Mỗi lần trở về là mỗi lần khó. Ngự kiếm bay đi như vậy thì quá nhanh. Chúng ta cứ chậm rãi từ từ mà đi, có dịp ngắm những cảnh đẹp trên đường. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?

Kiếm Vô Trần cười ha hả nói:

- Ý ta cũng thế. Ta cũng không thích đi quá nhanh. Cứ như thế này chúng ta có cơ hội tâm tình để tình cảm chúng ta tăng thêm.

Diệp Tâm Nghi thẹn thùng cười, lắc mình lướt đi mấy trượng, toàn thân bay lượn giốn như chim Bách Linh, miệng cười vô số âm thanh vang vang. Kiếm Vô Trần cố ý quát một tiếng chói tai, làm bộ như một con sói lông xám to lớn đuổi theo nàng.

Tiếng cười cứ quanh quẩn xung quanh con đường, phiêu đãng trong gió nhẹ. Khi hai người đi xa xa, xuất hiện một hàng dấu chân thật là chậm rãi mơ hồ, từ từ mất đi theo bụi được gió cuốn lên.

Quá ngọ, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đang đi qua một rừng cây thì nghe được thanh âm kỳ quái. Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ bay vào rừng sâu.

Đang đi trước, Kiếm Vô Trần sử dụng linh thức để dò xét, liền phát hiện trong rừng rậm đang có hai luồng khí tức có tần suất biến hóa rất to lớn. Song phương tựa hồ đang nói chuyện gì đó với nhau. Đáng tiếc là Kiếm Vô Trần không cách nào phân biệt được.

Một lát sau, Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần đi sâu vào trong rừng, phát hiện phía trước ngoài trăm trượng có hai bóng sáng, một đen một xanh biếc. Hai người vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, hết sức cẩn thận tiến lại gần.

Ẩn mình trên tàng cây đại thụ, Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn hai quang ảnh, truyền âm:

- Vô Trần, hai đám khí tức này có chút kỳ quái, huynh có cảm thấy vậy không?

Kiếm Vô Trần nhíu mày, kinh dị nói:

- Kỳ quái, bóng sáng màu đen có khí tức từ Ma vực, nhưng rõ ràng còn có vài phần quỷ khí. Bóng sáng màu xanh biếc lại có yêu khí rất mạnh, nhưng ngầm chứa ma khí. Chuyện này là như thế nào đây?

Diệp Tâm Nghi thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:

- Vì sao như vậy, muội cũng không rõ, chỉ thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau. Đáng tiếc chúng ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, bằng không có thể từ lời bọn chúng suy đoán được một ít. Vô Trần, bây giờ chúng ta làm thế nào, có cần hiện thân tru diệt bọn chúng không?

Kiếm Vô Trần không đồng ý đáp:

- Đừng vội, chúng ta còn chưa biết rõ hai bóng này này thật sự là cái gì, cũng chưa biết rõ chuyện gì, nên chúng ta tùy tiện ra tay sẽ cực kỳ bất lợi. Mặt khác, điều quan trọng nhất lúc này là muội và huynh đều đang trọng thương, tu vi mới hồi phục gần phân nữa nên khó nói là thắng được hay không.

Diệp Tâm Nghi nghĩ lại thấy đúng, không quay lại vấn đề này nữa, chuyển sang chuyện khác:

- Vô Trần, huynh nói khí tức của hai bóng sáng này kỳ quái. Không biết có liên quan đến chuyện Thái Âm Tế Nhật hay không?

Ghi chú:

(1) Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến = người ta cũng chỉ như mới gặp, vì sao lại phải nhuốm buồn đau, chờ đợi thay đổi lòng cố nhân, thay vì cho rằng cố nhân tự biến lòng


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1114)