← Ch.0747 | Ch.0749 → |
Bởi vì uy lực càng lớn, phản lực cũng tăng theo tương ứng. Do đó, nếu không cẩn thận thì cả thể xác linh hồn đều bị hủy diệt. Vì vậy, giờ phút này, tâm tình của Mạc Bắc Thiên Tinh khách có trầm trọng cũng là điều dễ hiểu.
Băng tuyết bốn phía ngưng tụ trên đầu, Mạc Bắc Thiên Tinh khách giơ tay phải lên cao, khí băng lạnh quanh thân và băng tuyết bên ngoài cơ thể giao nhau rồi dung hợp hóa thành một luồng ánh sáng như tuyết trắng tụ lại trên tay phải lão. Như thế, bàn tay lão lập tức trở nên trắng như tuyết mà trong suốt, một luồng ánh sáng trong suốt bắn ra từ đầu ngón tay, hình thành một luồng đao ánh sáng hữu hình. Luồng đao có sự lạnh lẽo của tinh chất băng hàn khi Mạc Bắc Thiên Tinh khách rống lên giận dữ đột nhiên đánh xuống Giang Nam tài tử.
Ngọn lửa của Hồng Vân lão tổ, băng đao của Mạc Bắc Thiên Tinh khách, không có vẻ tân kỳ nhưng lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ hoàn toàn vượt quá tưởng tượng. Từ xa, Ngưng Hương chăm chú theo dõi tình huống giao chiến, phát hiện ngay khi hai chiêu phản kích phát ra, ánh Phệ Tâm kiếm của Giang Nam tài tử đã đến sát thân, lực tà sát đoạt hồn chiếm phách kỳ tuyệt đã xâm nhập vào hai người.
Cũng đúng vào thời khắc đó, ngọn lửa của Hồng Vân lão tổ gặp phải ánh Phệ Tâm kiếm chí âm chí tà khiến nó ảm đạm đi khá nhiều nhưng cũng không bị tổn hao, ấn thẳng vào ngực của Giang Nam tài tử.
Bên kia, băng đao của Mạc Bắc Thiên Tinh khách quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những chém nát Liệt Hỏa Huyền Băng đại trận, cũng phá hủy được kiếm chí độc của Giang Nam tài tử, dư kình còn hung hăng đánh thẳng vào người địch nhân.
Giữa không trung, sấm sét rung trời vang tận mây xanh, Liệt Hỏa Huyền Băng đại trận cũng vỡ vụn thành những làn sáng tán loạn. Sương mù bao phủ bốn phía, bụi đất bay lên cuồn cuộn. Dòng xoáy kia vốn có hấp lực hút được Giới Thiện đưa vào tuyệt địa, nhưng ba đại cao thủ ở trung tâm giao nhau một chiêu làm cho dòng xoáy lập tức bị xé rách, đồng thời cũng phóng ra ngoài khí lưu đáng sợ giống như lưỡi dao sắc bén với tốc độ của đạn bay có thể gây nên trọng thương.
Biến cố bất ngờ cho Giới Thiện một tia hy vọng. Mặc dù bị trọng thương, nhưng ít ra vẫn còn sống thì tốt hơn so với phải chết. Vì thế, hắn cười cười nhưng ẩn chứa vài phần tang thương cũng như hạnh phúc, khi đáp xuống đất liền cố gắng quay đầu nhìn vào giữa cuộc chiến, theo dõi kết quả cuối cùng.
Sương mù bị cuồng phong làm cho phiêu tán, nhờ đó mọi chuyện bắt đầu có thể nhìn thấy rõ ràng. Giới Thiện thấy rõ thân thể Hồng Vân lão tổ khẽ run, giữa ngực cắm một thanh trường kiếm, chính là Phệ Tâm kiếm vốn trong tay Giang Nam tài tử. Đối diện với lão cách khoảng bảy trượng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách quỵ nửa người trên đất, mồ hôi lạnh chảy đầy trên khuôn mặt tái nhợt, quần áo nát vụn, có một tầng hàn băng bạc bạc, còn ánh máu bên trong chói mắt.
Tình huống hai người không thể xem nhẹ, đặc biệt là Hồng Vân lão tổ kia, bị Phệ Tâm kiếm đâm xuyên qua trái tim, luồng khí tà độc kia xâm nhập vào mà chân nguyên thân thể lão đã hao hết nên căn bản không thể chống đỡ được, tánh mạng đang yên lặng trôi qua. Tình huống của Mạc Bắc Thiên Tinh khách có vẻ tốt hơn, nhưng lão cũng chịu phản lực của Băng Diễm đao nên cực kỳ khó khăn.
Lại nhìn Giang Nam tài tử, giờ phút này lão cũng không ổn, đang nằm yên lặng ở ngoài mười trượng, vùng ngực có khói xanh phun ra, Hỏa Thần phù chí dương chí cường của Hồng Vân lão tổ cơ hồ hủy diệt được lão. Lúc này, lão đang nằm giữa lằn ranh sống chết.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của bất kỳ người nào.
Ở xa xa, đôi mi thanh tú của Ngưng Hương nhíu nhẹ, tựa hồ đang lo lắng cái gì, sắc mặt âm lạnh không chừng. Một hồi lâu, Ngưng Hương khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt lộ ra một nụ cười, ánh mắt chan chứa tình cảm bay đến vị trí trung tâm ba người.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn ba người, lạnh nhạt nói:
- Trận chiến thật tuyệt vời, thế gian hiếm có. Đáng tiếc có một chút không trọn vẹn, có lẽ đây là nhân duyên. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ân oán dây dưa giữa các ngươi để ta giúp cho việc chấm dứt.
Nói dứt lời liền chậm rãi bay xuống, khóe miệng có nét cười thâm hiểm.
Nhìn nụ cười như hoa kia của Ngưng Hương, Mạc Bắc Thiên Tinh khách ánh mắt lạnh lùng, hạ giọng quát:
- Ngươi tưởng ngươi chiếm được tiện nghi chăng? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị phản lại à?
Ngưng Hương chớp mắt, khẽ cười nói:
- Từ phương bắc tới nên cũng khá tỉnh táo, nhưng với tình huống của ngươi bây giờ, ngươi nghĩ ngươi còn có thể uy hiếp được ta chút nào sao? Ngươi hãy xem Hồng Vân lão tổ, Phệ Tâm kiếm đã xuyên qua ngực, ngươi tưởng hắn còn có thể sống được chăng? Hắn chết rồi chỉ còn lại ngươi, không chết thì còn con đường nào khác chăng?
Mạc Bắc Thiên Tinh khách liếc nhìn Hồng Vân lão tổ, sắc mặt mặc dù vẫn giữ vẻ trầm mặc nhưng ánh mắt dĩ nhiên đã ảm đạm. Sự thật bao giờ cũng thắng hùng biện, mặc cho hai người trước kia dương danh bốn bể như thế nào nhưng hôm nay đã đến nước này, không thể không thừa nhận lời của Ngưng Hương.
Nghĩ đến điều này, Mạc Bắc Thiên Tinh khách lướt mắt quan sát hai phía, trước tiên dừng ỏ trên người Giang Nam tài tử, lập tức quét mắt qua Giới Thiện dừng lại một chút, cuối cùng quay trở lại nhìn thẳng vào mặt Ngưng Hương, giọng lạnh lùng nói:
- "Tối độc phụ nhân tâm", đúng là cổ ngữ danh ngôn. Trước mặt ngươi, ta nhiều lời cũng vô ích, muốn giết ta thì ngươi cứ thử động thủ đi.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách không hề nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, đợi nàng ta đi đến.
Ngưng Hương lạnh lùng cười, thân thể đang hạ xuống đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách, âm lạnh nói:
- Ngươi rất là trầm tĩnh, lại biết che dấu tâm tư. Bất quá ta cũng không ngốc, muốn giết ngươi hoàn toàn không cần phải mạo hiểm.
Vừa nói chuyện vừa đi về Hồng Vân lão tổ.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách thấy thế, hơi trào phúng nói:
- Té ra ta còn lợi hại thật, ngay cả thân thể trọng thương cũng còn có thể làm cho địch nhân sợ mà không dám đến gần, thật sự là đáng vui mừng a!
Ngưng Hương không chút để ý, đi đến bên người Hồng Vân lão tổ, ánh mắt dừng lại ở Phệ Tâm kiếm, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười khó nén. Lát sau, nụ cười biến mất, Ngưng Hương giơ tay phải từ từ nắm lấy Phệ Tâm kiếm.
Đúng lúc đó, thân thể Ngưng Hương run lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hoảng sợ, cả người đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt âm lạnh nhìn Phệ Tâm kiếm.
Binh khí chí độc không bình thường, một khi nhận chủ lại sẽ không dễ dàng bị người khác xâm chiếm. Ngưng Hương tùy tiện ra tay, nên bị phản ứng rất mạnh. Nhưng Ngưng Hương cũng là người âm độc, đã cố tình muốn rút Phệ Tâm kiếm ra, tự nhiên sẽ không bởi vì điểm này mà chịu đầu hàng.
Trầm ngâm trong giây lát, Ngưng Hương ra tay lần thứ hai, nhưng lần này lòng bàn tay phải của nàng hiện ra một luồng ánh sáng màu đen, nhẹ nhàng bao trùm trên chuôi kiếm. Như thế, Ngưng Hương không còn bị khí của Phệ Tâm Kiếm đả thương nữa, rất dễ dàng rút Phệ Tâm kiếm ra. :
Lập tức, Hồng Vân lão tổ vốn còn chút hơi tàn liền hồn phi phách tán, thân thể khi Phệ Tâm kiếm rút ra liền tan thành bụi.
Nhìn thấy Ngưng Hương cầm độc kiếm trong tay, ánh mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách có chút tang thương, nhưng trên mặt lại đầy vẻ châm chọc.
- Té ra đây mới là mục đích của ngươi, thật là rất cao minh. Nhưng ngươi đã giết lão tổ, rồi giết ta, có phải là cũng sẽ giết Giang Nam tài tử không?
Ngưng Hương khẽ cười nói:
- Ngươi sử dụng thuật ly gián như vậy liệu có còn nhẹ nhàng quá chăng? Ngay từ đầu chúng ta đã là đối lập, ngươi có tin thân thủ của ta đủ để hủy diệt đồng bọn có thực lực kinh người của ngươi như thế chăng?
Mạc Bắc Thiên Tinh khách hừ giọng nói:
- Thế sự khó liệu, Giang Nam tài tử chính là truyền nhân của Phệ Tâm kiếm, hắn nếu không phải là người tâm tàn độc ra tay lợi hại há có thể có được Phệ Tâm kiếm, rồi sao có thể được chọn lựa như thế? Một người như vậy, chắc chắn thực lực kinh người. Nhưng hắn càng lợi hại, uy hiếp đối với ngươi từ nay về sau lại càng lớn. Bởi vì đến một ngày nào đó, ngươi không thể khống chế nổi hắn. Đến lúc đó, ngươi chắc chắn sẽ hiểu nuôi ong tay áo là như thế nào.
Ánh mắt Ngưng Hương khẽ biến đổi, miệng nói:
- Không thể ngờ được ngươi bình thường không thích nói nhiều, bây giờ lại có thể nói chuyện có lý có tình như vậy, thật sự là không thể xét đoán con người qua vẻ bề ngoài. Nhưng mặc kệ ngươi nói cái gì, vận mệnh ngươi hôm nay sẽ không thể thay đổi. Bây giờ đã hóa kiếp lão kia rồi, ta cũng tiễn đưa ngươi đi một đoạn, tránh ngươi đuổi không kịp Hồng Vân lão tổ.
Hai mắt Mạc Bắc Thiên Tinh khách híp lại, trầm giọng nói:
- Ngươi đợi không được nữa vì sợ đêm dài lắm mộng còn không nghĩ đến biến cố bất ngờ chăng?
Ngưng Hương hơi tức giận, quát lạnh:
- Có gì thì ngươi cứ đi mà hỏi Diêm Vương ấy.
Dứt lời ánh xanh chớp động, Phệ Tâm Kiếm cùng với một luồng khí âm tà bay ra chém liền, bụi đất cuồn cuộn tung bay đầy trời, muốn đưa Mạc Bắc Thiên Tinh khách vào chỗ chết.
Thấy vậy, Mạc Bắc Thiên Tinh khách gào lên một tiếng, đúng vào thời điểm nguy hiểm tiến đến, thân thể vẫn đang bất động đột nhiên biến ảo hàng ngàn, hàng vạn làm kẻ khác không thể tưởng được thực lực, lại sử dụng vạn ảo thuật hướng về chín từng trời, chín cõi địa, chín phương, chín châu khuếch tán.
Cử động này vốn nằm trong dự đoán của Ngưng Hương, nhưng điều nàng không ngờ chính là Mạc Bắc Thiên Tinh khách lại có được thực lực đến như thế. Nên lúc nàng phát hiện ra, cố gắng cứu vãn thì không kịp nữa rồi.
Vì thế, Ngưng Hương hét lên một tiếng giận dữ, chỉ trong nháy mắt thân thể đã chuyển động phân chia thành chín phân bố trong phương viên mười trượng. Chín bóng người đồng thời phát động công kích. Lúc này, bóng kiếm đầy trời cùng với khí chí tà chí sát, sử dụng tốc độ nhanh nhất, phương thức dày đặc nhất liên tục tấn công bốn phía.
Công kích tán loạn thì uy lực tự nhiên không tập trung đủ, nhưng Ngưng Hương giờ phút này cũng không có biện pháp chỉ còn cách đánh cuộc một keo. Nàng hiểu rất rõ đây chỉ là bằng vận khí, mọi chuyện phó mặc cho thiên mệnh, thành bại còn phải trông vào số mệnh của Mạc Bắc Thiên Tinh khách.
Đúng ngay vào sát na phát sinh mọi chuyện, Giới Thiện đang nằm trọng thương trên mặt đất cảm nhận được khí âm tà xâm nhập, ánh kiếm dày đặc có khí tử vong đang đến gần.
Lúc này, Giới Thiện kinh hãi trong lòng, tuân theo phản ứng của bản năng, ánh vàng toàn thân lưu chuyển, ánh phật yếu ớt, mỏng manh cố tạo thành một tầng kết giới để chống đỡ khí Phệ Tâm kiếm xâm nhập.
Cách đó vài trượng, Giang Nam tài tử cũng gặp phải tình hình giống như vậy, nhưng giữa lão và Giới Thiện có chỗ không giống nhau. Mặc dù lão không có sức phòng ngự, nhưng khí Phệ Tâm kiếm đối với lão lại có lợi, bởi vì lão dù sao cũng là truyền nhân của Phệ Tâm kiếm, nên có liên hệ vô hình với Phệ Tâm kiếm.
Kiếm dày đặc rít lên như có sét đánh, phập phồng thay đổi trên không gian khu vực. Lúc ảo ảnh xuất hiện đầy trời, kiếm khí hóa thành mây bay, Giới Thiện nằm trên mặt đất rên rỉ một tiếng, bị dòng khí lưu mạnh mẽ thổi bay mấy trượng, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Giữa không trung, Ngưng Hương giận dữ đằng đằng, ánh mắt nhìn về phía tây bắc, một thân ảnh nhàn nhạt đang biến mất giữa biển mây ở đó. Một chiêu cuối cùng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách dựa vào may mắn thoát đi. Chuyện này làm cho nàng ta không thể chấp nhận được.
Tình cảnh của Giang Nam tài tử có phần tốt hơn Giới Thiện, thân thể hoàn toàn không bị khí Phệ Tâm Kiếm bắn bay, mà ngược lại còn hấp thu được không ít khí Phệ Tâm kiếm, trên khuôn mặt xám như tro tàn từ từ hiện lên một chút sinh khí.
← Ch. 0747 | Ch. 0749 → |