← Ch.0973 | Ch.0975 → |
- Đúng thế, đây chính là dòng xoáy cuối cùng của Hải Tâm tuyền thần bí nhất – Hải Chi Tâm!
Giọng nói bình thản, thanh âm tỏ ra rất thản nhiên.
Lục Vân nghe vậy, hỏi tới:
- Nghe nói nơi này thần bí, không biết chỉ vào cái gì đây?
Thanh âm đó trả lời:
- Điểm thần bí, ngươi không phải đã thấy qua rồi sao?
Lục Vân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: Truyện Tiên Hiệp -
- Rất thần bí, nhưng ta rất muốn biết, pháp quyết ta tu luyện vừa rồi là cái gì?
- Hải Chi Tâm, vạn linh sinh, dựng dục chi thuật, tạo hóa chi năng (1). Hiện nay thời cơ còn chưa đến, ta có nói ngươi cũng uổng thôi, ngươi còn phải nỗ lực hơn.
- Nỗ lực? Nỗ lực thế nào? Ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này, trước đây có phải là ngươi dẫn ta đến không?
- Có duyên sẽ đến, chớ hỏi nguyên nhân trước, đúng sai phải trái đều do lòng ngươi. Bây giờ ta thu lại sức mạnh phòng ngự bốn bề, ngươi tự mình đi xem qua uy lực của dòng xoáy cuối cùng trong Hải Tâm tuyền thế nào.
- Chậm đã, ta có chuyện còn muốn hỏi ...
Vội vàng muốn kêu thanh âm kia trở lại, nhưng đối phương căn bản không cho chàng có cơ hội, nước biển bốn bề chấn động mãnh liệt, lực xoáy mạnh mẽ mà đáng sợ chớp mắt đã cuốn chàng vào trong lòng của dòng xoáy.
Đối mặt với cảnh này, Lục Vân ngoài kinh sợ còn có phần than thở, ngoại trừ việc để cho thân thể trôi theo chuyển động của nước biển, chàng không có một điểm tựa làm thế nào mà chống lại được?
Buông lỏng tâm tình, Lục Vân nhắm mắt lại, chuyển động nhanh chóng đến hôn mê dần dần mất đi khi chàng cố gắng quên đi.
Sau đó, theo sự kỳ ảo trong tâm linh của chàng, vô số ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu, từng quảng từng quảng lại đan xen lẫn nhau, tạo thành một một số hình ảnh đã từng thấy qua, trôi lơ lửng trong đầu của chàng.
Thời khắc này, Lục Vân phảng phất như hôn mê, chàng quên hết mọi thứ, ngay cả trong thân thể chân nguyên chuyển biến thế nào cũng không để ý, toàn thân ngập tràn suy nghĩ, tiến vào một cảnh giới kỳ diệu.
Ở đó, Lục Vân nhìn thấy rất nhiều vật, bao gồm cả trí nhớ phong ấn trong Diệt Thần kiếm cùng với hàm nghĩa ẩn chứa trong cặp mắt cùng chàng ở trong Diệt Thần điện.
Nhìn từ xa xa, Lục Vân lúc này toàn thân hào quang bảy màu chuyển động không ngớt, một tầng màu xanh biếc ẩn chứa vô số hào quang đặc thù của sinh cơ hình thành một cái kén ánh sáng bao quanh thân thể chàng, hoàn toàn ngăn cách với sức phá hoại do nước biển xoay chuyển đập lên người chàng.
Thời gian tương đối yên tĩnh, khi Lục Vân tập trung toàn bộ tinh thần quan sát chăm chú vào cặp mắt vừa quen thuộc lại rất xa lạ kia, một luồng hào quang chói mắt chiếu vào trong mắt chàng, đập vào trong não chàng, khiến toàn thân chàng chấn động, một luồng tin tức nhanh chóng hồi phục hóa thành một luồng ý thức, khắc lên rõ ràng trong vùng sâu thẳm của linh hồn chàng.
Một tiếng kêu gào nghẹn lại vang lên từ đáy lòng Lục Vân. Chàng mang theo tâm tình vô cùng khiếp sợ, phát xuất tiếng kêu gọi khó mà tin được, cả thân thể lập tức từ cảnh giới kỳ ảo quay về hiện tại, lại phát hiện bản thân đã rời khỏi dòng xoáy quay về Hải Chi Tâm.
Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên trên, dòng xoáy vẫn y như cũ, nước biển bốn bề chấn động không yên, cảnh tượng lại trở nên như trước, phảng phất một số chuyện vừa xảy căn bản là hư ảo, chưa từng phát sinh.
Thu hồi lại tâm thần, Lục Vân kêu lên:
- Trọng Sinh, ta hỏi ngươi, ta quả thật đại biểu cho sự hủy diệt chăng?
Từ hư không, thanh âm của Trọng Sinh truyền lại:
- Lục Vân, ngươi thấy vậy chăng? Lẽ nào vừa rồi ngươi còn chưa nhìn thấy đủ rõ ràng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Ta không biết, nếu không sao lại hỏi ngươi? Ngươi cho ta biết, giữa ngươi và ta thật ra có quan hệ thế nào?
Trọng Sinh điềm nhiên đáp:
- Giữa ta và ngươi không hề có quan hệ, ta chỉ có quan hệ với hủy diệt. Bây giờ ngươi đã biết được quá khứ của mình, cũng đã đến lúc ngươi phải quay về rồi. Nhớ đấy, sau khi hủy diệt tất nhiên là sống lại!
Lục Vân quát lên:
- Chậm đã, ta còn có một vấn đề. Thật ra ta là người thừa kế ký ức của Diệt Thần kiếm, hay là người thừa kế ký ức của bản thân?
Trọng Sinh đáp:
- Vạn diệt động thiên, nhất thiết quy nguyên. Dục cầu tiền thế, tốc hồi nhân gian!(2) Đi đi, duyên giữa ta và ngươi đã hết, đừng dây dưa thêm nữa!
Dứt lời, nước biển bốn bề Lục Vân chấn động, sau đó thời gian và không gian vặn vẹo đột nhiên xuất hiện, lập tức cuốn chàng vào một dòng xoáy không gian nhiều màu sắc, chớp mắt đã biến mất không còn thấy.
Giãy dụa tự nhiên xuất hiện. Nhưng chỉ trong giây lát, phản kháng của Lục Vân còn chưa kịp thể hiện, chàng đã thần kỳ vô cùng rời khỏi Hải Chi Tâm, xuất hiện trên Định Hải phong.
Nhìn cảnh vật lờ mờ quen thuộc xung quanh, Lục Vân vận động thân thể một lượt, phát hiện thực lực đã gia tăng rất lớn so với trước đây, dĩ nhiên đã đến gần cảnh giới thứ chín của "Thiên Địa Vô Cực", điều này khiến chàng hơi cao hứng.
Phân biệt phương hướng một lượt, Lục Vân lập tức nhớ đến ba người nữ Bách Linh và Hải Nữ, vì thế tiến thẳng vào vùng biển Bắc hải, đi về phía Hồng hải.
Trước đây, chàng đã từng từ Bắc hải tiến vào Hồng hải, lần này cũng dự tính đi theo con đường trước đây.
Nhưng không ngờ, khi đi qua Bắc hải lại gặp phải Ngạc tướng quân của Bắc hải.
Vừa thấy mặt, Lục Vân phát hiện vẻ mặt Ngạc tướng quân rất khó coi, không khỏi hỏi lại:
- Sao vậy, có phát sinh ra chuyện gì hay không vậy?
Ngạc tướng quân vẻ mặt lo lắng, âu sầu nói:
- Lục thiếu hiệp không biết, vừa rồi nhận được tin tức ba vị cung chủ Đông, Nam, Bắc bị tập kích, hiện nay sống chết thế nào không rõ, ta đang dẫn người đi tìm kiếm.
Lục Vân vẻ mặt hơi thay đổi, hỏi lại:
- Người nào công kích bọn họ vậy, là những con thú to lớn kia hay là cao thủ của ba hải đại tà ác?
Ngạc tướng quân lắc đầu đáp:
- Đều không phải, nghe nói chính là Địa Âm Tà Linh đã bị tiêu diệt năm nào, lần này đội mồ sống dậy, không những truy sát ba vị cung chủ, còn hủy diệt Ma Thánh phong, nhưng Huyết Ma Thiên Cơ không ở đó, bà ta may mắn trốn thoát.
Lục Vân trong lòng chấn động, khiếp sợ lên tiếng:
- Địa Âm Tà Linh cũng đến rồi, điều này quả thật không ngờ được. Thôi, các vị đi tìm thôi, nhớ cẩn thận, ta đi trước một bước.
Không giải thích gì thêm, Lục Vân nói xong liền vội vã rời đi.
Sinh Tử lĩnh nằm ở biên giới giữa Tây hải và Hồng hải, chính là một dãy núi nhấp nhô liên tục cả trăm dặm, vừa hay phân chia giữa Tây hải và Hồng hải.
Lúc này, ở ngọn núi chính Bán Đao Nham, Huyết Ma Thiên Cơ đang đứng ở đó điên cuồng gào thét không thôi.
Phía sau bà, trên một khối đá cách vài trượng, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy đang nằm ở đó, không hề cử động cũng không biết sống chết ra sao.
Huyết Ma Thiên Cơ vốn định giữ nàng rồi lập tức giết chết, nhưng thấy Bạch Quang quan tâm đến sinh tử của nàng như thế nào, liền nảy ra mưu kế lợi dụng Diệp Tâm Nghi để sai khiến ba người Lăng Thiên đi đoạt lấy Tỏa Long đỉnh, bản thân lại mang Diệp Tâm Nghi quay về lại Ma Thánh phong.
Nhưng không chờ đến lúc bà quay về, mới nửa đường liền thu được tin tức, cho biết Ma Thánh phong đã bị Địa Âm Tà Linh phá hủy, điều này làm sao không khiến bà ta nổi giận.
Gầm rống rồi, Huyết Ma Thiên Cơ quay về bên cạnh Diệp Tâm Nghi, ánh mắt tàn khốc nhìn nàng, rống lên:
- Mấy người đáng ghét đến từ nhân gian các ngươi, nếu không phải bọn ngươi thì ai khiến cho Địa Âm Tà Linh đến đó, Ma Thánh phong của ta sao bị hủy diệt được?
Diệp Tâm Nghi không đáp, chỉ hận thù nhìn Huyết Ma Thiên Cơ để biểu hiện sự căm hận của mình đối với bà.
Thấy vẻ mặt Diệp Tâm Nghi như vậy, Huyết Ma Thiên Cơ giận dữ nhấc lấy thân thể nàng, gằn giọng nói:
- Ngươi hận, ta khiến ngươi phải hận cho đủ, trước hết đoạt lấy cặp mắt của ngươi.
Thân thể Diệp Tâm Nghi run lên, cặp mắt có thể nói là cửa sổ tâm hồn, nếu nói không sợ chỉ là lừa người mà thôi.
Huyết Ma Thiên Cơ tàn bạo thành tính, căn bản không cho nàng thời gian suy xét, buông tay là chụp một trảo thẳng vào đôi mắt của nàng.
Diệp Tâm Nghi trong kinh hồn táng đởm, muốn kêu lên nhưng nghĩ rằng làm vậy thì quá yếu thế, chỉ còn cách nhắm chặt mắt, mím chặt môi.
Lúc này, trong tối xông ra một bóng người gầm lên giận dữ:
- Dừng tay, không được làm thương tổn nàng.
Huyết Ma Thiên Cơ sửng người, còn cho là ba người Lăng Thiên đến kịp, vội vàng thu tay chuyển đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, cảnh giác nhìn người mới đến.
Nhìn rồi, Huyết Ma Thiên Cơ rất thất vọng, người đến không phải là ba người Lăng Thiên, căn bản chỉ là một người không có gì nổi bật – Hải Tây Lí!
- Chỉ một con cá heo nhỏ bé cũng dám la lối với ta, ngươi quả thực là chán sống rồi đây.
Giữa tiếng quát rống lên, Huyết Ma Thiên Cơ bay ra, phất tay như đánh ra một chưởng.
Hải Tây Lí vẻ mặt hoảng sợ, mắt không khỏi liếc về phía Diệp Tâm Nghi, phát hiện nàng không ngờ đã mở mắt nhìn mình, điều này khiến hắn rất kích động, vội vàng áp chế sự sợ sệt trong lòng xuống, giận dữ hống lên:
- Ta bất kể ngươi là Huyết Ma Thiên Cơ nào cả, ngươi dám làm Diệp cô nương bị thương, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nói rồi vội vàng lắc mình né tránh một chưởng, từ phía trái xông thẳng về Huyết Ma Thiên Cơ.
Nghe vậy sửng sờ, Huyết Ma Thiên Cơ cười khẩy nói:
- Té ra là xem trọng sắc đẹp của con nha đầu này, ta sẽ thành toàn cho ngươi, phá hủy dung mạo của nó trước mắt ngươi, ta xem ngươi có thể làm gì được đây?
Hải Tây Lí cả giận, nguyền rủa:
- Ngươi dám làm vậy, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Nói rồi vọt mạnh đến, hai tay phát ra vài trăm chưởng, uy lực cũng có được vài phần.
Huyết Ma Thiên Cơ bật cười khinh bỉ, thân thể không hề né tránh, đợi cho công kích của Hải Tây Lí đến gần mới tùy ý phất ra một chưởng, lập tức hất bắn hắn đi, rơi sầm xuống đất không ngồi dậy nổi.
Phất tay, Huyết Ma Thiên Cơ phát ra một luồng sức hút, kéo Hải Tây Lí đang hấp hối đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, giọng âm hiểm nói:
- Nhớ lấy lời ta, ta muốn hành hạ nó chầm chậm, hủy diệt nó đi, khiến nó đến chết cũng không được an bình.
Hải Tây Lí cật lực quay đầu, liếc Diệp Tâm Nghi, đầy tình cảm và yêu thương trong lòng, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời biểu lộ không sót điều gì.
Cả đời này, qua những năm tháng, đây là lần thứ nhất hắn yêu thương một người khác phái, nhưng vì thế phải hy sinh cả sinh mạng, hắn ít nhiều có phần đau thương.
Lúc này, người yêu thương chỉ ở gần trong gang tấc, hắn lại không còn sức để mở miệng, chỉ có thể dùng mắt để ân cần thăm hỏi, xem như một chút ý tốt cuối cùng.
Diệp Tâm Nghi hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của hắn, tuy nàng không cách nào chấp nhận, nhưng ít ra cũng nở nụ cười đáp lễ mang hơi hướm lường gạt cũng còn có ý nghĩa hơn so với việc đến chết cũng vẫn cự tuyệt.
Hải Tây Lí cười, máu đỏ tươi hệt như bông hoa xinh đẹp.
Diệp Tâm Nghi khóc lóc, không phải vì điều gì khác, chỉ vì thế gian còn có một người đã thật sự yêu thương nàng.
Tuy nhiên, thời gian yêu thương lại quá ngắn, nhưng nàng lại càng cảm kích nhiều hơn.
Huyết Ma Thiên Cơ căn bản không nhìn thấy điều này, trong cuộc đời của bà, ngoại trừ chém giết chỉ còn hận thù, căn bản không có một bóng dáng yêu thương nào hết.
Mặc dù, tình yêu đã từng đến gần bà rất nhiều, nhưng cuối cùng tình yêu lại gây nên vết thương cho bà rất sâu sắc.
Ghi chú:
(1) Hải Chi Tâm, vạn linh sinh, dựng dục chi thuật, tạo hóa chi năng = Tâm của biển cả, sinh ra vạn sinh linh, thuật dưỡng dục, năng lực của tạo hóa.
(2) Vạn diệt động thiên, nhất thiết quy nguyên. Dục cầu tiền thế, tốc hồi nhân gian = Vạn Diệt động thiên, mọi thứ đều quay về nguồn. Muốn biết đến kiếp trước, nhanh quay về nhân gian!
← Ch. 0973 | Ch. 0975 → |