Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0985

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0985: Đáo đạt tử hải (Đến được Tử hải)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Bạch Quang trầm ngâm, đưa mắt nhìn Lăng Thiên hỏi xem ý nghĩ ông thế nào.

Lăng Thiên vẻ mặt hơi nặng nề, chầm chậm lên tiếng:

- Sự tình quá khẩn cấp, chúng ta phải tăng tốc độ, đi thôi.

Bạch Quang hơi hơi gật đầu, sau đó liếc ba người Phần Thiên liền đi theo ba người Lăng Thiên hướng thẳng về phía Hắc hải.

Đưa mắt nhìn bốn người đi xa, Tả Quân Vũ không hiểu hỏi lại:

- Phần Thiên, vì sao ngươi lại muốn lừa bọn họ?

Phần Thiên khẽ thở dài trả lời:

- Ngươi không biết ân oán giữa bọn họ với Lục Vân. Nếu không lừa bọn họ, hôm nay chúng ta có khả năng không đi được nữa. Được rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta hãy đi làm chuyện quan trọng của chúng ta trước đã.

Tả Quân Vũ ồ lên một tiếng, không hỏi thêm nhiều, đi theo Phần Thiên, Lục Doanh về phương xa.

Về đến Đông hải, Lục Doanh phát hiện Định Thiên cung mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ có Đông hải Long vương còn chưa về đến. Điều này khiến nàng rất lo lắng, vội vàng hạ lệnh cho mọi người Đông hải dốc hết sức tìm kiếm.

Sau đó, Lục Doanh bảo Tả Quân Vũ tạm thời nghỉ ngơi một chút, bản thân nàng lại dẫn Phần Thiên ra khỏi đại điện, đi đến Định Thần điện, nơi đã từng đặt Định Thiên thần châm.

- Nghe phụ vương nói, Định Thiên thần châm của Đông hải luôn đặt ở đây, trong bản ghi chép có để lại rất nhiều bí ẩn liên quan đến thần châm.

Phần Thiên nhìn thấy thần điện không lớn lắm, hỏi lại:

- Ý muội nói rằng bên trong đây có khả năng ghi lại một số chuyện muội còn chưa biết nên dự tính đi vào trong xem xét chăng?

Lục Doanh gật đầu đáp:

- Đúng thế, muội muốn đi vào xem thử thế nào.

Nói rồi đẩy cửa điện đi vào bên trong.

Phần Thiên đi theo sau nàng, phát hiện điện này tuyệt đối không có chỗ nào thần dị, nhưng bốn vách chiếu lên một số hình ảnh về châm, ngoài ra không có gì khác biệt.

Lục Doanh từ lúc tiến vào đại điện, vẻ mặt liền có biến đổi, Định Thiên thần châm trong người nàng tự động vận chuyển hóa thành ngàn vạn ánh châm hiện lên bên ngoài thân thể nàng, hơn nữa còn rọi chiếu hào quang hình châm lấp lánh lên bốn bức tường theo một quy luật tuần tự nhất định. Từng luồng từng luồng chiếu lên những hình vẽ, khiến chúng dần dần lóe sáng.

Tình hình này hơi kỳ diệu, Phần Thiên thấy ra một số huyền cơ, nhưng hắn lại không nhìn ra được mấu chốt của vấn đề, đành yên lặng chăm chú quan sát biến hóa của Lục Doanh.

Những hình châm lấp lánh tứ tán như hoa, kết hợp xảo diệu với một số đồ án trên bốn bức tường, cuối cùng tuân theo thứ tự trước sau tuần tự tạo thành một đồ án vận hành tuyệt diệu của thần châm, in vào trong não của Lục Doanh, dần dần được nàng ghi nhớ và hiểu được.

Quá trình này vô cùng kỳ diệu, Lục Doanh ở giữa đại điện, quên hết mọi thứ, cả người phảng phất được thần châm chỉ bảo, thời khắc này nàng tiến vào cảnh giới không linh, hoàn toàn dung hợp làm một với thần châm.

Cảnh tượng này kéo dài khá lâu. Khi toàn bộ bóng châm lấp lánh trong đại điện đã biến mất vào trong người Lục Doanh, nàng mở to hai mắt, cả người lúc này có biến hóa rất lớn, khiến người ta cảm thấy rõ sự sắc bén và kiên cường.

Phần Thiên nhìn nàng, phát hiện trong mắt nàng lộ ra hai mũi châm ánh sáng, đó chính là hình bóng của Định Thiên thần châm, khi ánh mắt đụng vào người nào, người đó sẽ có cảm giác rung động tâm thần.

Lục Doanh để ý được tình hình của hắn, chỉ điềm đạm cười nhẹ, thần châm trong mắt mất đi, cả người như quay lại trước đây.

Ra khỏi thần điện, Phần Thiên hỏi:

- Bây giờ tu vi của muội đã tăng rất lớn, có được thần châm bảo vệ cơ thể, muội dự tính làm như thế nào đây?

Lục Doanh vẻ mặt tự tin, điềm nhiên đáp:

- Chúng ta hãy đi tìm phụ vương và hai vị cung chủ trước đã, sau đó mới nghĩ biện pháp đối phó với thú lớn và Địa Âm Tà Linh.

Phần Thiên không có ý gì khác, chỉ cổ vũ nàng:

- Cứ phóng tay mà làm, có ta ủng hộ muội.

Lục Doanh nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng ai cũng cười cười ...

Đưa mắt nhìn vùng biển nước mênh mông, Lục Vân trầm giọng nói:

- Cuối cùng đã đến Tử hải, một trận chiến ác liệt đang chờ đợi chúng ta.

Thương Nguyệt nhỏ nhẹ nói:

- Đúng thế, cuộc hành trình Hải vực cũng đã đến bước cuối cùng, hy vọng không phải gian khổ như hành trình Quỷ vực ngày trước.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt hơi biến, giọng có chút hoài niệm nói:

- Thật ra muội cứ mãi suy nghĩ, nếu vĩnh viễn chưa từng trải qua hành trình đi Quỷ vực không biết chúng ta bây giờ như thế nào đây?

Thương Nguyệt cảm xúc than thở:

- Có lẽ chúng ta ai nấy đều lo tu luyện, thỉnh thoảng lại thăm lẫn nhau, cũng có lẽ chúng ta sẽ tưởng nhớ về người kia ở nơi xa xăm trong ánh trăng đêm.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, cười có phần đau thương.

Lục Vân cười, cười có chút mơ hồ.

Bách Linh cười, nụ cười lại có phần thất vọng.

- Mọi người có thể tưởng niệm, thế lúc đó ta đang ở đâu đây?

Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sờ, rồi cười.

Hải Nữ rất mơ hồ, nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ, ba dì thương yêu đang nói điều gì vậy, Hải Nữ không hiểu được.

Lục Vân êm ái đáp:

- Con còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ biết được. Thôi, chúng ta đi thôi.

Nói rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Nữ, Lục Vân dẫn ba người nữ lên đường.

Tử hải không giống Hồng hải, Hắc hải. Nơi này xem qua không khác bốn hải nhiều, nhưng do ảnh hưởng của địa thế, phạm vi tương đối nhỏ hẹp.

Năm người Lục Vân trên đường đi phát hiện một tình hình khác thường. Thành viên Hải tộc nơi này không nhiều, ngoại trừ một số sinh vật biển hình dạng kỳ quái ngẫu nhiên gặp phải, cơ hồ không thấy bất kỳ ngăn trở nào.

Vì thế, Thương Nguyệt cảm thấy kỳ quái, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Nghe nói Tử hải thần bí, không người nào dám tự tiện xông vào. Vì sao chúng ta đi cả vài chục dặm, lại không gặp bất cứ trở ngại nào vậy?

Bách Linh trầm ngâm đáp:

- Ta đoán, chúng ta có khả năng còn chưa thực sự đi vào phạm vi của Tử hải, nơi này chính là vùng giao nhau giữa Tử hải và Hắc hải.

Thương Nguyệt nghi hoặc nhìn bốn phía, nghiêng đầu hỏi Lục Vân:

- Huynh thấy sao, cũng cho là vậy chăng?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Chúng ta đã tiến vào Tử hải, nhưng tình hình nơi đây có phần khác với bình thường.

Thương Nguyệt cau mày nói:

- Khác thường? Huynh cho là Tử hải biết chúng ta đến rồi, cố ý làm như vậy khiến chúng ta không đoán được bọn họ muốn điều gì?

Lục Vân đáp:

- Có khả năng là như vậy, bất quá cũng có khả năng là chúng ta đã biết sai về Tử hải.

- Nghĩ sai? Huynh cho là chúng ta hoàn toàn không hiểu được Tử hải, tất cả mọi tin tức liên quan đến bọn họ đều do sáu hải còn lại miêu tả mà thôi chăng?

Bách Linh kinh ngạc nhìn Lục Vân, nói thẳng nghi vấn trong lòng.

Lục Vân cười cười, không đáp lời của nàng mà lại đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:

- Muội sao, muội nghĩ như thế nào?

Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm trả lời:

- Suy nghĩ này của huynh rất có lý, cái tên Tử hải nghe ra có vẻ dọa người, nhưng bọn họ thật ra xấu hay tốt, sáu hải đều không trả lời rõ được, huống gì là chúng ta đây?

Hiểu được ý của nàng, Thương Nguyệt nói:

- Nói như vậy, hiện nay chúng ta có hai giả thiết. Thứ nhất, Tử hải là một hải trong ba hải đại tà ác, là nơi tà ác đáng sợ nhất. Bọn họ hiện nay giả làm như vậy để che mắt của chúng ta. Thứ hai, Tử hải hoàn toàn không tà ác, bởi vì bọn họ thần bí, mấy ngàn năm qua bị người ta nói lung tung, cuối cùng trở thành như vậy.

Lục Vân cười cười nhỏ nhẹ nói:

- Hiện nay những điều đó chỉ là suy đoán, tình hình thực tế thế nào chúng ta cần phải quan sát thêm một bước nữa mới biết. Bây giờ, trước mắt có một luồng khí tức truyền đến, ta nghĩ hắn có thể giải đáp được thắc mắc của chúng ta. Đi thôi.

Ba người nữ nghe vậy không nói thêm, lập tức gia tăng tốc độ.

Một lúc lâu sau, một bóng đen bay tới đón đầu, hai bên gặp nhau liền ngừng lại.

- Hoan nghênh các vị đến Tử hải, ta là U Ảnh, người dẫn đường của Tử hải.

Nhìn người dẫn đường Tử hải tên U Ảnh, năm người Lục Vân phát hiện người này toàn thân lấp lánh ánh âm u, phần đầu có một lớp ánh sáng sắc xanh lục che phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn được vẻ mặt, có vẻ dài hẹp.

Bật cười điềm nhiên, Lục Vân lên tiếng:

- Hân hạnh, bốn người chúng ta đến từ nhân gian, đây là Hải Nữ ...

Vừa nghe Lục Vân giới thiệu, U Ảnh giọng hiền hòa đáp:

- Rất vui được gặp các vị, nơi đây đã vài ngàn năm trôi qua, các vị chính là nhóm khách bên ngoài thứ nhất, bây giờ mời đi theo tại hạ đến trung tâm Tử hải.

Đi theo sau U Ảnh, Lục Vân hỏi:

- Trước đây ta đã từng giao chiến với Tử Hồn, chuyện này ngươi đã biết chưa?

U Ảnh đáp:

- Ta biết, bất quá cũng không thành vấn đề, ở nơi này ông ấy cũng sẽ không tìm các vị gây rắc rối.

Lục Vân không hiểu hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

U Ảnh cười nói:

- Nói thật, nếu như trước đây, các vị như vậy mà đến Tử hải, chúng ta sẽ không để các vị đi qua, ít ra các vị cũng không được thuận lợi như vậy. Nhưng hiện nay không phải vậy, bởi vì các vị chính là khách.

Lục Vân và ba người nữ đưa mắt cho nhau, trong lòng càng thêm mơ hồ, chỉ biết tiếp tục hỏi:

- Ông có thể nói rõ thêm, khách có nghĩa là gì vậy?

U Ảnh chần chừ một lúc, sau đó bật cười nói:

- Khách nhân có ý nghĩa rất đơn giản, chỉ nhằm phân biệt với địch nhân thôi. Trước đây, các vị đến đây là địch nhân, bây giờ là khách nhân. Còn nguyên nhân bên trong thì ta không tiện nói nhiều, đợi khi các vị gặp được thủ lãnh Tử hải, ông ấy sẽ tự nói cho các vị biết.

Lục Vân nghe vậy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đi theo U Ảnh thẳng về phía trung tâm Tử hải.

Trung tâm Tử hải là nơi thần bí nhất của Tử hải. Đã vài ngàn năm qua không ai trong sáu hải còn lại được biết, vì thế chưa từng lưu truyền trong Hải vực.

Nơi này cảnh sắc kỳ diệu, kiến trúc huy hoàng, có những kỳ quan khó thấy được, đó là dấu tích tâm huyết Tử hải mất mấy ngàn năm để tạo nên, có thể nói là hàng đầu trong bảy hải, cho dù xa hoa lộng lẫy như Nam hải Lưu Li cung cũng không thể so sánh được.

Khi năm người Lục Vân đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh ngạc tán thưởng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được thế giới đáy biển còn có được cảnh tượng như vậy.

Trung tâm Tử hải phạm vi không nhỏ, phương viên dài đến vài dặm, bốn bề có tám cung điện cong vút tạo thành một vòng tròn.

Khoảng cách giữa các cung điện bằng nhau, vừa hay đúng bằng độ dài của cung điện, hệt như một bát quái phân bố bốn phía.

Ở giữa tám cung điện là một quảng trường rộng rãi, mặt đất được lót bằng đá mi ca có vân sáng bóng, hơn nữa còn khảm khá nhiều hình ảnh thú biển cổ xưa mà xinh đẹp, toát ra phong cách Hải vực rất rõ nét.

Giữa quảng trường, có tám khối đá thủy tinh to lớn cao mười trượng, rộng sáu trượng, dày bốn trượng xếp theo hình đài hoa mở ra, vị trí được sắp xếp theo hình bát quái, hình thành một vòng tròn cong cong đường kính chừng ba trăm trượng, nhìn xa xa hệt như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.

Bông hoa ánh sáng hình tròn này lấp lánh, mỗi tảng đá thủy tinh đều phát ra cột sáng sắc xanh lam thẫm, khi đến độ cao cách đất chừng ba trăm trượng liền tụ thành một điểm, hình thành một vầng mây hoa mỹ, nhẹ nhàng đỡ lấy một cung điện hào quang vạn trượng, khiến người ta cảm thấy vô cùng rung động.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1114)