← Ch.1039 | Ch.1041 → |
Thấy vậy, Lục Vân không hề thất vọng, chỉ phát xuất Ý Niệm Thần Ba để phân tích kết giới phòng ngự bên ngoài U Minh Ma long, nhanh chóng nắm được quy luật của nó.
Tiếp theo, Lục Vân lại phát xuất công kích tinh thần. Lần này, vẻ mặt Lôi Thiên thôi cười, thay vào đó là một bộ mặt tỏ rõ nội tâm đau đớn đến cùng cực.
- Sao rồi? Mùi vị không phải tồi đấy chứ?
Lục Vân chắp tay cười cười với vài phần tàn khốc, đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Lôi Thiên nghiến răng mím lợi giận dữ đáp:
- Chỉ là công kích tinh thần không đáng để nhắc đến.
Lục Vân thấy hắn lớn tiếng như vậy, vẻ mặt thôi cười, quát lớn:
- Đại linh nhi, cho hắn thưởng thức một chút lợi hại.
Tứ Linh thần thú gào lên một tiếng, hai cánh trắng đen trên lưng vỗ lên, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau từ hai phía tả hữu đồng thời giáp công, khi đến gần thân thể U Minh Ma long liền tự động phát nổ đánh cho U Minh Ma long rống to không dứt.
Vì thế, Lôi Thiên tự nhiên bị ảnh hưởng dây chuyền, miệng chửi rủa không dứt. Lục Vân không nghe không hỏi, một mình ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân hào quang nhiều màu sắc.
Tình hình này hơi quỷ dị, Lục Vân và Lôi Thiên vốn là tử thù, hiện nay Lôi Thiên bị trọng thương, chính là cơ hội tốt để giết hắn, nhưng Lục Vân vì sao chần chừ bất động đây?
Do bởi chàng tự cao tự đại hay còn bởi nguyên nhân nào khác?
Giữa bầu trời, sấm sét bốn bề, Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long bay lượn tung hoành, hai bên người đến ta tiến kịch chiến không ngừng, kéo dài cuộc giao tranh còn chưa kết thúc trước đó.
Lôi Thiên nép chặt trên người U Minh Ma long, không rời đi chút nào, rõ ràng đề phòng Lục Vân kỹ càng.
Bên ngoài, Kiếm Vô Trần đang quan sát chăm chú tình hình của Lục Vân, tự nói nho nhỏ: "Kỳ quái, hắn đang làm chuyện gì vậy?"
Sở Hoài Dương lên tiếng:
- Ta thấy hắn đang lợi dụng cơ hội trị thương, dự tính khôi phục thực lực rồi mới thu thập người kia.
Kiếm Vô Trần cau mày đáp:
- Lục Vân lắm trò, có lẽ hắn đang dụ địch.
Sở Hoài Dương kinh ngạc hỏi:
- Dụ địch? Ngươi nói rằng hắn đã phát hiện được tung tích của chúng ta?
Kiếm Vô Trần gật đầu nói:
- Ta nghĩ hắn ít nhiều đã phát hiện được, nhưng không nhất định biết được thân phận của chúng ta.
Sở Hoài Dương vẻ mặt âm trầm, hỏi lại:
- Ngươi cho là nếu như hắn biết ngươi ở nơi này sẽ có phản ứng thế nào đây?
Kiếm Vô Trần hừ lạnh đáp:
- Với quan hệ giữa chúng ta, hắn tự nhiên sẽ ra tay chặn lại.
Sở Hoài Dương nói:
- Nói như thế, hắn còn chưa rõ thân phận của chúng ta?
Kiếm Vô Trần chần chừ giây lát đáp lại:
- Tâm cơ của Lục Vân rất sâu sắc, chuyện này không nói rõ được. Hiện nay ...
Đang nói Kiếm Vô Trần đột nhiên ngừng lại, ngửng đầu nhìn về chân trời, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Phát hiện vẻ khác lạ của hắn, Sở Hoài Dương hỏi:
- Sao vậy, có phát hiện bất ngờ nào chăng?
Kiếm Vô Trần nhỏ giọng đáp:
- Ngươi nhìn lên trên kia, hai đám mây xám không phải là rất kỳ quái chăng?
Sở Hoài Dương ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai đám mây xám không lớn, mơ hồ toát ra vài phần khí quái dị.
- Khí tức này hơi tà môn, dường như rất tương tự với U Minh Ma long, lẽ nào bọn chúng cùng gốc?
Kiếm Vô Trần lắc đầu trả lời:
- Cao thủ nhân gian vô số, ngoại trừ Địa Âm Thiên Sát ra, Yêu Hoàng và Vu Thần cũng dương danh thiên hạ. Khí tức này âm tà quỷ dị, không phải là khí tức của Yêu Hoàng, rất có khả năng chính là Vu Thần.
Sở Hoài Dương lại nói:
- Té ra ngươi cũng chưa từng thấy qua Vu Thần.
Kiếm Vô Trần hừ giọng nói:
- Thấy cũng không tốt, không thấy cũng được.
Giữa không trung, Lục Vân khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng lớn tiếng:
- Nếu đã đến, hà tất không xuất hiện gặp mặt?
Giữa bầu trời, mây xám tan ra lộ một người đàn ông xấu xí và một lão già, chính là Vu Thần và Đại Vu sư Hách Triết của Vu tộc.
Nhìn Lục Vân, Vu Thần cười âm hiểm nói:
- Thật ra lúc này ngươi không cần phải gọi bổn thần ra.
Lục Vân bay lên, dừng ngay trước mặt Vu Thần, điềm nhiên trả lời:
- Lúc này ngươi đến, không phải muốn ta phải chú ý đến ngươi sao?
Vu Thần mất đi nụ cười, giọng lạnh lẽo:
- Lục Vân, xem ra chuyến đi Hải vực của ngươi thu hoạch không ít. Không những thu hồi được Thiên Uy lệnh còn phát sinh một ít biến hóa.
Tay phải giơ cao, lòng bàn tay Lục Vân lóe lên ánh bảy màu, phá vỡ kết giới vô hình, để lộ hình bóng của Hải Nữ.
- Thủ đoạn của ngươi cũng không tồi, nhưng đồ đệ này của ta cũng không dễ thu thập như trong tưởng tượng của ngươi.
Vu Thần ánh mắt hơi biến đổi, lạnh lẽo nói:
- Bổn thần hoàn toàn không có ý giết nó, nếu không làm sao để cho ngươi phát giác ra được.
Hải Nữ nhảy phốc đến bên Lục Vân, vẻ mặt hận thù lên tiếng:
- Sư phụ, con người bại hoại xấu xí này đã khiến con mệt mỏi một lúc.
Lục Vân vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, êm ái nói:
- Đừng sợ, đây là người quen cũ của sư phụ, giữa chúng ta còn có một chút ân oán, con hãy đi đến bên Đại linh nhi, hỗ trợ nó đối phó U Minh Ma long.
Hải Nữ vâng một tiếng, sau đó hung hăng trừng mắt Vu Thần rồi mới bỏ đi.
Đưa mắt tiễn Hải Nữ, Vu Thần nói:
- Lục Vân, lần thứ ba gặp lại, giữa chúng ta cuối cùng thành địch, ngươi không cảm thấy tiếc sao?
Lục Vân lãnh đạm đáp:
- Thế gian có rất nhiều chuyện hối tiếc, chuyện giữa chúng ta hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Vu Thần trả lời:
- Ngươi rất tự phụ, nhưng ngươi không sợ sau này hối hận chăng? Thiên hạ hiện nay do vài người nắm giữ. Ngươi đối địch với ta chỉ khiến cho ngươi bất lợi mà thôi.
Bật cười lạnh, Lục Vân nói:
- Nhớ đến lần mới gặp nhau, ngươi nói ta có quan hệ với Tử Thần, kết quả truyền thuyết thành thật. Lần thứ hai gặp lại, thân phận ngươi bị bộc lộ, chúng ta vì thế thành địch. Hôm nay lần thứ ba gặp nhau, ngươi tìm ta tính sổ hay là xem ta gây chuyện ở đây?
Vu Thần hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là ta đến đây vì chuyện gì?
Lục Vân đáp:
- Hiện nay Thiên Sát thất bại bỏ chạy, Địa Âm biến mất, cả thiên hạ chỉ có ta và Yêu Hoàng là chướng ngại cho ngươi. Lần này đến đây, ngươi không phải đặt ta vào tầm ngắm chăng?
Vu Thần âm hiểm nặng nề nói:
- Ngươi rất thông minh, ta đến đây đúng là có mục đích. Nhưng ngươi cho là ta ngu xuẩn ra mặt lúc này để thành mục tiêu cho mọi ngươi sao?
Lục Vân hai mắt hơi khép hờ, hừ lạnh nói:
- Ngươi tự nhiên không để mình trở thành đích ngắm của mọi người, nhưng ngươi có thể thúc động người khác tiến lên, để một số chuyện vốn không cần lại xảy ra, từ đó mà đạt được mục đích của ngươi.
Vu Thần nghe vậy chấn động, cãi lại:
- Chỉ bằng vào phỏng đoán, thường thì ngươi sẽ trở nên nhầm lẫn.
Lục Vân bình thản nói:
- Nếu là như vậy, ngươi hà tất phải mở miệng nhắc nhở?
Vu Thần nghẹn lời, hừ giọng nói:
- Lục Vân, không cần phải phô trương miệng lưỡi, tình hình hiện nay của ngươi không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu.
Nhìn quanh bốn phía, Lục Vân tự cao hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Ngươi cho là những người này có thể tạo nên uy hiếp rất lớn cho ta chăng?
Vu Thần bật cười quỷ quyệt đáp:
- Nếu không phải như vậy, ngươi hà tất phải xuất hiện ở đây?
Lục Vân nhìn lão, cười hơi thần bí đáp:
- Nếu như ta nói mục đích của ta là tìm ngươi, ngươi có thấy vài phần sự thật không?
Vu Thần cười âm hiểm đáp:
- Thật, vô cùng thật. Nhưng ngoại trừ chuyện này, ngươi không phải vì chuyện khác sao?
Ánh mắt lạnh lại, Lục Vân trả lời:
- Đương nhiên có mục đích khác, ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?
Không nói thẳng ra, Lục Vân có ý làm ra lòng vòng khiến Vu Thần phải suy đoán.
Bật cười ha hả, Vu Thần nói:
- Lục Vân, ngươi biết nguồn gốc sức mạnh của ta, hà tất phải phí tâm đùa giỡn với ta đây?
Lục Vân đáp:
- Nếu như ngươi cái gì cũng đều hiểu được, sao hà tất phải đến chỗ này?
Vu Thần nói:
- Có rất nhiều chuyện ý nghĩa nhất là quá trình mà không phải kết cục. Ta đến đây là để thưởng thức quá trình chuyển biến đó.
Lục Vân trào lộng:
- Ngươi sao không nói rõ có những chuyện trên người ta ngươi nhìn không rõ được.
Vu Thần ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Lục Vân, ngươi nói chuyện khiêu khích tiếp là muốn tìm cơ hội xuất thủ chăng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Sai rồi, ta muốn xuất thủ đã không cần mượn cớ. Ta nói những chuyện này chỉ muốn cho ngươi biết, sức mạnh Cửu U tuy kỳ dị, nhưng tuyệt đối không phải hiểu hết được mọi chuyện thiên hạ. Vu Thần như ngươi cũng không phải là vạn năng, nếu không ngày trước Vu tộc sao lại bị diệt?
Vu Thần hừ giận một tiếng, quát lên:
- Lục Vân, chuyện này ta còn chưa mở miệng, ngươi lại thừa nhận trước rồi.
Bật cười thản nhiên, Lục Vân không chút để ý đáp:
- Không sai, chủ ý đó của ta, ngươi có gì thì cứ tìm ta.
Vu Thần giọng lạnh lùng tàn khốc:
- Nếu ta không muốn mà tính toán món nợ này lên đầu Trừ Ma liên minh thì sao?
Lục Vân cười tà dị đáp:
- Thế thì cũng hoan nghênh, dù sao sức mạnh của ngươi có gốc từ Cửu U, Thánh Long phù vừa hay có thể khắc chế được, để liên minh thu thập ngươi, ta bớt phần phí đi sức lực.
Vu Thần rất giận, gằn giọng nói:
- Lục Vân, ngươi quả thật dự tính giao chiến với ta ở đây không được sao?
Lục Vân cãi lại:
- Ngươi đến đây không phải để thử xem chuyến hành trình Hải vực của ta có biến hóa nhiều ít thế nào chăng? Nếu như vậy, ta tự nhiên phải giúp ngươi hoàn thành, nếu không lại phụ đi ý tốt của ngươi.
Hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ thẳng người, Lục Vân toàn thân phát ra khí phách vương giả.
Vu Thần hai mắt hơi khép lại, lạnh giọng nói:
- Lục Vân, ngươi thấy nếu lúc nữa ngươi bị trọng thương thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Thế thì ngươi tất nhiên cũng không an lành rời đi.
Vu Thần thản nhiên nói:
- Câu này có lý. Nhưng ở đây ngươi nhiều kẻ thù hơn ta một chút.
Lục Vân đáp:
- Kẻ thù của ngươi cũng không phải không có, hắn hiện đang nhìn chúng ta, chờ đợi cuộc chiến tranh giữa chúng ta.
Vu Thần hừ giọng nói:
- Nếu như vậy, sao ngươi còn cố chấp muốn thẳng thắn giao phong với ta?
Lục Vân vẻ mặt nghiêm lại, thẳng thắn nói:
- Vu Thần, ngươi cho là chúng ta chỉ đơn giản đối lập về thân phận thôi sao?
Vu Thần hỏi ngược lại:
- Lẽ nào không phải vậy?
Lục Vân đáp:
- Tự nhiên không phải. Còn nhớ đến đất Cửu U chăng? Ta nói qua có thời gian ta sẽ đi đến đó coi thử một chút, ngươi cho là ta ở đó có phát hiện gì đây?
Nghe vậy, Vu Thần vẻ mặt lập tức khó coi vô cùng, hỏi lại:
- Ngươi gặp được ông chủ Cửu U rồi?
Lục Vân hừ lạnh đáp:
- Ngươi thấy thế nào?
Vu Thần vẻ mặt âm hiểm lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Hắn đề cập với ngươi chuyện của ta?
Lục Vân đáp:
- Ngươi hẳn phải hỏi, quan hệ giữa ta và hắn như thế nào chứ?
Vu Thần ánh mắt biến ảo bất định, trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói:
- Nói như vậy, giữa chúng ta đã định sẵn trở thành đối địch, khó mà biến đổi được.
Lục Vân nhìn lão, thấy lão ngẩng đầu tự hỏi, trong đáy lòng hơi hơi cảm thán, nhỏ giọng than:
- Thật ra quan hệ giữa chúng ta tuyệt đối không đến mức trở thành kẻ địch sinh tử. Nhưng có một số chuyện ngươi khó mà bỏ qua được, nhưng ta lại phải thu hồi, vì thế mâu thuẫn khó giải được.
← Ch. 1039 | Ch. 1041 → |