← Ch.120 | Ch.122 → |
Nữ nhân hình dáng xinh xắn, từ dưới eo xuống đều bị cánh hoa bao phủ, tóc dài buông rũ trước ngực vừa hay che phủ hai ngọn núi ngọc hấp dẫn người, khiến người ta cảm giác mông lung như ẩn như hiện.
Ngoài ra, khuôn mặt nữ nhân này bị tóc đen che hơn nửa, chỉ có thể thấy được cặp mắt trong suốt xuyên qua mái tóc đen nhánh, có mấy phần linh động và thản nhiên.
Trong gió lạnh, hoa tuyết liên miên không ngừng.
Nữ nhân xinh xắn hấp dẫn hệt như tinh linh nhìn theo Thiên Lân và Tân Nguyệt bay đi xa, khẽ lẩm bẩm;.
- Gửi người trong hoa sen, đi mãi đến chân trời, nơi nào mới là điểm dừng của ta đây? Đây là không mộng tình nguội lạnh, là cuộc đời này vô duyên, hay là sự xinh đẹp bi lương? Cuộc đời ta thật ra vì sao mà tồn tại?
Giọng nói với mình nhàn nhạt đầy sự mơ hồ, thật ra nữ nhân này là ai, vì sao hành động cử chỉ lại cổ quái như vậy?
Gió mang theo hoa tuyết làm mơ hồ tầm nhìn.
Không biết bao lâu, đóa Tuyết Liên hoa to lớn đó âm thầm biến mất, ngay cả nữ nhân thần bí đó cũng không thấy tung tích.
Mạc Ngôn giết chết Vân Yên cư sĩ rồi liền quay lại chỗ mấy người Lý Phong chờ đợi.
Mọi người nói vài câu khách sáo rồi, Mạc Ngôn nói:
- Vô Tướng khách và thanh niên áo lam lai lịch thần bí, chúng ta phải tăng cường đề phòng.
Lý Phong lo lắng nói:
- Cứ nhìn những chuyện lần lần xảy ra, tình hình tiếp theo càng thêm không ổn, Băng Nguyên chắc chắn có một kiếp nạn.
Chu Kiệt nghi hoặc nói:
- Sư huynh, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?
Lý Phong liếc ông, cười khổ đáp:
- Hy vọng ta là người quá lo. Nếu không chừng ...
Thiên Tà tông Phùng Vân an ủi:
- Chớ quá lo lắng, chỉ cần chúng ta cùng nhau đối phó, không có chuyện gì không thể giải quyết được.
Lý Phong nghe vậy sửng người một chút, sau đó ý thức bản thân sai sót, vội vàng thôi lo lắng, mỉm cười nói:
- Phùng đại hiệp nói rất đúng, chỉ cần ba phái chúng ta đồng tâm, tin chắc có thể chống cự được sự xâm phạm của ngoại địch. Bây giờ, mục đích giết gà dọa khỉ đã đạt được, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này trước, xem thử tình hình của hai nhóm nhân sĩ tu đạo còn lại thế nào.
Chu Kiệt nghe xong, nhỏ nhẹ nói:
- Sư huynh, Tân Nguyệt và Thiên Lân ...
Lý Phong cắt ngang:
- Không cần lo lắng, bọn chúng sẽ đến sau đó. Đi thôi.
Di động trước, Lý Phong để lại vài đệ tử Đằng Long cốc nơi này để giám thị tình hình người tu đạo, bản thân lại dẫn Mạc Ngôn, Phùng Vân và Chu Kiệt bỏ đi.
Trên đường bay đi, Lý Phong mang ba người đi được nửa canh giờ đến nơi cách Đằng Long cốc năm mươi dặm về phía Đông Nam, phát hiện khí tức của nhiều người tu đạo trong một hẻm núi tuyết không có tên.
Từ xa xa nhìn lại, Lý Phong nhỏ giọng nói:
- Bốn mươi ba người, so với nhân số thông báo trước đó đã bớt đi sáu người.
Mạc Ngôn điềm nhiên nói:
- Trong những người này, có bốn người tu vi tương đối mạnh.
Phùng Vân nói:
- Xem tình hình của bọn họ, không thiếu người vẻ mặt kinh hoàng, rõ ràng đều phát hiện được nguy hiểm.
Chu Kiệt nghi hoặc nói:
- Những người này tuy tu vi không đồng đều, nhưng với thực lực tổng thể của bọn họ dường như không phải sợ Thanh Lang.
Lý Phong khẽ thở dài:
- Nếu bọn họ đồng tâm, tự nhiên là không sợ Thanh Lang. Nhưng những người này đều là hạng âm hiểm xảo trá, vì chiếm đoạt Phi Long đỉnh, ai lại tình nguyện trợ giúp người khác để lưu lại thêm một đối thủ đây?
Chu Kiệt ngạc nhiên, sau đó đó thở dài.
Mạc Ngôn vẻ mặt thản nhiên, nhẹ giọng nói:
- Những người này trên đường đến đây sao lại đắc tội với Thanh Lang?
Lý Phong lắc đầu đáp:
- Chuyện này kỳ quái, ta cũng không biết được. Chỉ nghe nói một năm trước đây, Tuyết Lang cốc phát sinh bất ngờ, Thanh Lang lúc đó bị trọng thương, sau liền biến mất biệt tích.
Phùng Vân trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, Thanh Lang giết những người đó hoàn toàn hấp thu sạch máu của bọn họ, rất có thể để khôi phục nguyên khí, dùng một loại phương pháp quỷ dị để tiến hành tu luyện.
Lý Phong nói:
- Suy đoán này không phải không có lý, nhưng hiện nay chúng ta không phải quan tâm những chuyện đó. Bây ... ồ... Tân Nguyệt và Thiên Lân tới thật nhanh.
Chữ nhanh vừa mới thoát ra, bên bốn người đột nhiên xuất hiện gió mạnh, Tân Nguyệt và Thiên Lân lóe lên xuất hiện mỉm cười gật đầu, Thiên Lân liếc bốn người, sau đó đưa mắt nhìn ra xa về phía những người trong hẻm núi đầy tuyết, mỉm cười nói:
- Xem ra tình hình bên đó rất có lợi cho chúng ta.
Lý Phong không lạc quan lắm nói:
- Sông lớn cuồn cuộn chảy sóng sóng tẩy sạch cát, chỉ còn lại những khúc xương khó gặm mà thôi.
Thiên Lân không thèm để ý nói:
- Sau cơn sóng lớn tẩy sạch bụi đất, chỉ còn lại đá cứng có thể thấy rõ, điều này không đáng sợ.
Phùng Vân đồng ý nói:
- Nói hay lắm, địch nhân thấy được có thể đề phòng, sợ là sợ những địch nhân chưa thấy được, bọn chúng mới là nguy hiểm nhất.
Thiên Lân cười với ông, sau đó quét mắt qua những người ở xa xa, vẻ mặt hơi bất ngờ nói:
- Thật có ý tứ, trong đám người này không ngờ còn có một người phụ nữ tu vi kinh người.
Những người ở bên nghe vậy đều ngưng thần nhìn lại xa xa, quả nhiên thấy được trong bốn mươi ba nhân sĩ tu đạo có một người phụ nữ xinh đẹp tuổi ước chừng hai mươi, toàn thân mặc đồ màu xanh lục.
Người phụ nữ này xinh đẹp hơn người, toàn thân toát ra khí tức kiều mị, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng lại có sự cuốn hút tiêu hồn đoạt phách.
Lúc này, nàng đang một mình một chỗ, tay cầm một cành liễu xanh, ở đầu còn có một lá liễu thanh mảnh.
Hừ khẽ một tiếng, Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:
- Người phụ nữ này có mấy phần tà mị, xinh đẹp mà tà dị, tuyệt đối không phải là nhân sĩ chính đạo.
Lý Phong than khẽ:
- Đúng thế, xem ánh mắt cô ta tà mà không chính, biết ngay là lai lịch không đàng hoàng, đáng tiếc ...
Chu Kiệt nói:
- Cho dù lai lịch cô ta thế nào, chỉ cần không chống đối chúng ta là không cần để ý đến.
Thiên Lân cười nói:
- Chính và tà, rất nhiều khi thật ra không dễ dàng xác định được.
Phùng Vân đồng ý với câu nói của Thiên Lân, gật đầu nói:
- Pháp không có chính tà, người có thiện ác, trong thời kỳ và hoàn cảnh khác nhau, người ta luôn có biểu hiện tính cách bất đồng. Bây giờ chúng ta nếu đã đến nơi này, hay là thuận đường dò xét thử lai lịch của những người này, tiện cho việc ứng phó sau này.
Lý Phong thấy có lý, đưa mắt nhìn những người ở đó, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân dò hỏi:
- Chuyện này con thấy thế nào đây?
Thiên Lân biết ý nghĩ trong lòng của ông, cũng không trì hoãn, mỉm cười nói:
- Chuyện đơn giản này cứ giao cho con là được.
Nói rồi liếc Tân Nguyệt, khóe miệng cười cười, sau đó thân hình loáng lên liền biến mất không còn tung tích.
Tân Nguyệt vẻ mặt tỉnh bơ, nhìn về phía người thiếu nữ áo xanh lục, trong mắt lấp lánh tình cảm phức tạp.
Lo lắng?
Không lo lắng?
Nàng bản thân cũng không rõ lắm.
Trong hẻm núi đầy tuyết, bốn mươi ba người tu đạo chia ra các nơi, tụ năm tụm ba, hoặc đứng thành đôi, hoặc đi một mình, tình hình mỗi người mỗi khác.
Trong đó, có bốn người tình trạng kỳ dị đặc biệt nhất, thiếu nữ áo xanh lục đó là thứ nhất.
Còn lại ba người, thứ nhất là một người vừa hay đứng đối diện với thiếu nữ áo xanh lục, đó là một người đàn ông tuổi chừng hai bảy hai tám, tướng mạo tuấn tú.
Người này thần sắc lạnh lẽo dữ tợn, tay trái cầm một trường đao trong bao, toàn thân phát ra sát khí sắc bén, thỉnh thoảng liếc thiếu nữ áo xanh lục, mơ hồ ẩn chứa một hàm nghĩa nào đó.
Người thứ hai là một người đàn ông to lớn chừng hơn bốn mươi tuổi, toàn thân mặc đồ dị tộc, mắt lấp lánh ánh xanh lục.
Người này rất kỳ dị, ánh mắt xanh biếc quỷ dị như yêu tà, nhưng trên người lại toát ra chính khí dương cương mãnh liệt.
Người thứ ba là một người áo đen, toàn thân đều bao bọc bởi vải đen, hình dáng trung bình khó phân biệt nam nữ.
Người này vô cùng thần bí, từ đầu đến chân đen ngòm như mực, ngay cả ánh mắt cũng ẩn chứa sau lớp vải đen.
Rời khỏi Lý Phong, Tân Nguyệt năm người, Thiên Lân không lập tức đến gần những người đó mà ẩn mình trong hư không, quan sát giây lát, rồi mới xuất hiện trên không trung, chầm chậm hạ mình xuống mặt đất.
Khí tức của Thiên Lân nhanh chóng khiến mọi người trong hẻm núi đầy tuyết chú ý, mọi người đều ngửng đầu nhìn hắn, trong mắt có vẻ kinh ngạc và cảnh giác.
Bật cười khẽ, Thiên Lân hạ xuống cách thiếu nữ áo xanh lục vài thước, vẻ mặt bình thản nhìn quanh bốn phía, cười nói:
- Nhiều người dùng ánh mắt hoan nghênh như vậy để tiếp đón, quả thật khiến ta được yêu thương quá mà lo sợ.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, dường như không ngờ được câu đầu tiên của Thiên Lân lại hài hước và hoạt kê như vậy.
Thiếu nữ áo xanh lục nhìn Thiên Lân, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt tươi cười nhẹ nhà, dịu dàng nói:
- Ồ... Không ngờ ngọn gió Tây Bắc thổi trên Băng Nguyên lại mang đến một Kim Đồng từ trời...
Thiên Lân liếc nàng, cười hơi tà dị nói:
- Ngọc Nữ đã đến rồi, lẽ nào nơi này lại thiếu đi Kim Đồng?
Thiếu nữ áo xanh lục đảo tròn mắt, cười hơi mập mờ đáp:
- Miệng nhỏ ngon ngọt, quả thật khiến người vui vẻ. Ngươi tên là gì vậy?
Thiên Lân nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp dịu dàng của nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, cô gái trước mắt luận về dung mạo không hơn được Tân Nguyệt, nhưng trên người nàng ta lại có khí chất quyến rũ mà Tân Nguyệt không có được.
Nhếch khóe miệng lên, Thiên Lân thôi suy nghĩ, cười ha hả đáp;
- Từ trên trời hạ xuống, ta tên Thiên Lân.
Thiếu nữ áo xanh lục không tin, cười quyến rũ nói:
- Tiểu quỷ, tuổi không lớn mà biết lừa người, ngươi cho là ta sẽ tin tưởng?
Thiên Lân hoàn toàn không để ý, cười y như cũ nói:
- Tên tuổi bất quá để xưng hô mà thôi, nếu ngươi không tin thì cứ gọi thẳng ta là Kim Đồng được rồi. Đương nhiên, ngươi là Ngọc Nữ thật hay không cũng rất đáng hoài nghi.
Thiếu nữ áo xanh lục cười yếu ớt nói:
- Tiểu ma lanh, còn muốn lòng vòng tìm hiểu lai lịch của ta, ha ha ha... Ta không nói cho ngươi biết đâu.
Thiên Lân vẻ mặt hơi sửng sốt, thiếu nữ khéo đưa đẩy hiểu đời, lại quyến rũ tà dị, nàng quả thật là có phần không thích ứng được.
May mà Thiên Lân tâm tư thông tuệ, lập tức dùng kế dục cầm cố túng (muốn bắt lại thả đi), lơ đãng bước lên một bước, lập tức kéo dài cự ly với thiếu nữ áo xanh lục.
Nhìn quanh bốn phía, Thiên Lân liếc thấy thanh niên áo trắng đối diện thiếu nữ áo xanh lục, thấy hắn đang lạnh lẽo nhìn mình, không khỏi đáp lời:
- Nhìn ta cả nửa ngày rồi, không biết có phải có điều muốn nói với ta chăng?
Người đàn ông áo trắng giãn chân mày ra, lạnh như băng nói:
- Hoa hồng tuy đẹp nhưng ngại có gai.
Thiên Lân cười nói:
- Câu này nếu là có ý tốt nhắc nhở, ta hẳn phải nói câu đa tạ với ngươi. Nhưng nếu là lời ganh ghét, ta có nên nói lại một câu, nho ăn không được thì nói là nho chua hay không?
Người đàn ông áo trắng ánh mắt hơi giận dữ, hừ khẽ nói:
- Ngươi rất tự phụ.
Thiên Lân không thèm để ý nói:
- Không chỉ tự phụ, còn có mấy phần tự tin.
Ở không xa, thiếu nữ áo xanh lục cười nhẹ nói:
- Đáp rất hay, quả thật càng lúc càng khiến ta thích ngươi. Chuyến đi Băng Nguyên lần này, có thể gặp được một người tính cách xuất chúng như ngươi cũng tính là không tệ.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |