← Ch.145 | Ch.147 → |
Trong lúc vào cốc, Sở Văn Tân hỏi một câu.
- Tiền bối, môn hạ Dịch viên đến lúc nào vậy?
Trương Trọng Quang đáp:
- Giờ Ngọ bọn họ đến, cũng hệt như các vị, cũng là ba người. Bây giờ hình như Thiên Lân đang bắt chuyện với bọn họ.
Sở Văn Tân mỉm cười gật đầu không hỏi nhiều, đi theo Trương Trọng Quang nhanh chóng đến Đằng Long phủ, bái kiến cốc chủ Triệu Ngọc Thanh.
Hai bên gặp nhau, không thiếu đi một phen chào hỏi khách sáo.
Đợi sau khi quen thuộc rồi, Triệu Ngọc Thanh nói với hai người Đàm, Cổ:
- Hai vị tuổi trẻ tài cao, chính là tài lương đống của Chính Đạo, sau này bình định thiên hạ có thể nói là trông vào hai vị.
Cổ Dịch Thiên cung kính nói:
- Tiền bối quá khen, chúng ta tu vi nông cạn, nhưng thân là đệ tử Trừ Ma liên minh, tự nhiên phải tận lực duy trì hộ vệ hòa bình thiên hạ.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Người tu đạo không nên vì danh lợi, nhưng cầu không thẹn với lương tâm, không làm trời đất thất vọng.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Nói hay lắm, không thẹn là đệ tử kiệt xuất của Trừ Ma liên minh. Lần này các vị không ngại đường xa ngàn dặm, vì hòa bình thiên hạ mà đến đây, ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên cảm tạ các vị. Trước mắt, cao thủ của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đều ở đây, lại thêm cao thủ Dịch viên, có thể nói Băng Nguyên và hai đại thế lực của trung thổ đều tề tụ cùng nhau, mọi người vừa lúc trao đổi bàn bạc, cùng nhau tham khảo tình hình trước mắt.
Sở Văn Tân nói:
- Tiền bối nói rất đúng, vãn bối cũng có ý như vậy. Tin tưởng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể hóa giải nguy cơ trước mắt.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Như vậy các vị trước hết đi loanh quanh Đằng Long cốc, đợi sau cơm tối chúng ta mới cùng nhau thương nghị.
Sở Văn Tân vâng một tiếng, không bàn thêm gì cả.
Vì vậy Triệu Ngọc Thanh liền dặn dò môn hạ Đằng Long cốc dẫn ba người Sở Văn Tân rời đi.
******
Ngồi trong Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đầy tâm sự, một mình yên yên lặng lặng trầm tư.
Giây lát, một bóng người đột nhiên đến khiến ông đang trầm tư tỉnh lại.
Ngửng đầu, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt thất kinh, vội vàng đứng lên nói:
- Sư thúc, người đến rồi.
Người đến râu tóc bạch trắng, thân hình cao trung bình, vẻ mặt già nua khắc đầy dấu vết năm tháng.
- Ta nghe Hàn Hạc nói, tình hình quả thật nghiêm trọng như vậy sao?
Triệu Ngọc Thanh đưa tay mời ông lão ngồi xuống, giọng lo lắng nói:
- Tuyết Ẩn Cuồng Đao xuất hiện dự báo một số cao thủ biến mất mấy ngàn năm trước sắp quay lại Tu Chân giới.
Ông lão vẻ mặt bình thản, điềm nhiên nói:
- Chỉ với một Tuyết Ẩn Cuồng Đao thì con hẳn có thể đối phó được.
Triệu Ngọc Thanh than nhẹ:
- Nếu chỉ một mình Tuyết Ẩn Cuồng Đao con tự nhiên không phái sư đệ đi đến Thiên Hoa động phủ thỉnh mời sư thúc. Vấn đề là chỉ mới khởi đầu, tiếp theo chắc chắn còn có những cao thủ đáng sợ xuất hiện. Trước mắt, tin tức mới nhất biểu hiện, Thiên Tàm một năm trước biến mất đã xuất hiện lại trên Băng Nguyên, hắn đang suy nghĩ muốn cứu Thiên Tàm lão tổ năm nào.
Lão già vẻ mặt hơi động, hỏi:
- Con hy vọng ta hỗ trợ như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Thiên Hoa động phủ tổng cộng có bốn trưởng lão, con hy vọng vào lúc tất yếu có thể huy động toàn bộ ra mặt hỗ trợ chúng con. Trước mắt, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông hai phái đều có cao thủ ở đây, sư thúc có thể tạm thời không cần xuất hiện. Đợi khi thời cơ đến, con sẽ thông báo cho các vị.
Ông già nói:
- Đằng Long cốc có tổ huấn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Thiên Hoa động phủ không được nhúng tay vào chuyện phàm tục. Nếu con muốn chúng ta toàn bộ ra tay, điều này có nghĩa là Đằng Long cốc đối mặt với tai kiếp có tính hủy diệt. Chuyện này không phải trò đùa.
Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc đáp:
- Sư thúc không phải nghi ngờ, nếu không phải chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, con tuyệt đối sẽ không có quyết định như vậy.
Ông lão gật đầu nói:
- Thế được rồi, đến lúc cần ra tay thì ta sẽ tự phái người hỗ trợ con. Đại hội lần này, con đoán xem sư muội con có đến đây hay không?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến đổi, than thở:
- Sư muội vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện năm xưa, đến này vẫn còn sống trong cừu hận.
Ông già than nhẹ:
- Đứa ngu si, nó sao có thể hiểu được ý tốt của sư huynh năm xưa.
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Sư phụ năm xưa nếu như nói thật cho muội ấy, có lẽ bây giờ muội ấy đã khá hơn rồi.
Ông lão than nhẹ:
- Sáu trăm năm luân hồi một lần, sư phụ con năm đó cũng là có dụng ý khác.
Triệu Ngọc Thanh hơi sửng sốt, không hiểu nói:
- Sư thúc nói sáu trăm năm luân hồi một lần, không biết là có ý nghĩa thế nào đây?
Ông lão liếc Triệu Ngọc Thanh, đứng lên nói:
- Con quả thật cho là chuyện đó có thể giấu diếm cả đời sao?
Dứt lời không chờ Triệu Ngọc Thanh mở miệng, thân hình ông lão liền nhạt đi giữa hư không.
Ngồi ở đó, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ dị, trầm tư rất lâu, tự nói:
- Có lẽ đây là lúc giải mở bí ẩn năm đó rồi. Nhưng sau khi giải mở thì sẽ như thế nào đây? Lẽ nào còn có biện pháp có thể đền bù được chuyện ăn năn cả đời này?
Nghi vấn nhàn nhạt mang theo vài phần sầu lo, có lẽ chuyện dĩ vãng năm xưa không chỉ tạo thành dấu ấn vĩnh viễn bất diệt đối với đôi tình nhân, mà cũng khiến những người còn lại chứng kiến đoạn ái tình kia một ký ức cả đời khó quên được.
******
Dẫn Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến ba người du lãm đại khái một lượt những cảnh sắc của Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân liền dẫn bọn họ đến cửa cốc, giới thiệu ba người Hắc Tiểu Hầu cho biết.
Do những người này tuổi hãy còn trẻ, hai bên nhanh chóng quen nhau, Hắc Tiểu Hầu ba người càng chủ động dẫn Trần Phong và Quách Kiến đi khắp nơi, chỉ còn lại Thiên Lân đi theo Giang Thanh Tuyết.
Nhìn cảnh sắc bốn bề, Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Băng Nguyên rất xinh đẹp, đáng tiếc là đơn giản một cảnh, thiếu đi khí linh tú của sông núi trung thổ.
Thiên Lân cười đáp:
- Đúng thế, nơi này một năm bốn quý lạnh lùng băng giá, người sinh hoạt ở nơi này đều toàn thân toát ra khí lạnh, đâu giống như tỷ tỷ người người đều xuất thân từ nơi sông núi xinh đẹp nên cũng kiều diễm mỹ lệ.
Giang Thanh Tuyết trừng hắn một cái, mắng:
- Miệng lưỡi trơn tuột, đúng là thói ba hoa. Nếu đệ còn như vậy, tương lai không biết sẽ hại ít nhiều thiếu nữ chết đây.
Thiên Lân kêu oan nói:
- Tỷ tỷ nói như vậy là oan uổng cho đệ rồi.
Giang Thanh Tuyết dịu dàng nói:
- Bớt đi, ta mới là không oan uổng cho đệ. Đối với bản tính của đệ, cho tới bây giờ chỉ có đệ đùa cợt người khác, không hề có chuyện người khác đùa cợt đệ được.
Thiên Lân cười khan hai tiếng, nói sang chuyện khác:
- Tỷ tỷ khó có dịp đến đây, hay là để đệ dẫn tỷ đi chơi khắp nơi?
Giang Thanh Tuyết nói:
- Cũng được, trước hết quen thuộc hoàn cảnh nơi này, tình hình có phát sinh cũng dễ tìm đường.
Thiên Lân nghe vậy liền chào hỏi Đinh Vân Nham, sau đó liền dẫn Giang Thanh Tuyết rời khỏi Đằng Long cốc.
Đi xuyên qua gió tuyết, Giang Thanh Tuyết nói:
- Thiên Lân, đệ tử nhỏ lớn lên, có cảm thấy cô độc không?
Thiên Lân nghĩ một lát, trả lời:
- Đệ từ nhỏ theo mẹ tu luyện pháp quyết, khi ở không liền đến tìm bọn Hắc Tiểu Hầu chơi đùa, thật ra cũng không thấy cô độc. Tỷ tỷ thì sao? Tỷ từ nhỏ đến giờ có cô độc chăng?
Giang Thanh Tuyết khuôn mặt toát ra nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ lúc nhỏ rất cô độc, ngoại trừ sư phụ ra không có bất cứ người bạn nhỏ nào, mãi đến năm mười lăm tuổi mới gặp được Vân Phong đại ca và Hứa tỷ tỷ, mệnh vận của ta mới phát sinh thay đổi từ đó.
Thiên Lân hỏi:
- Vân Phong đại ca và Hứa tỷ tỷ là ai? Thế lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giang Thanh Tuyết đáp:
- Vân Phong đại ca chính là chưởng giáo của Dịch viên, Hứa tỷ tỷ chính là vợ của huynh ấy. Những chuyện đó đã xảy ra hai mươi năm trước rồi.
Thiên Lân hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Hai mươi năm trước rồi? Nhưng tỷ tỷ và mười năm trước vẫn hệt như nhau, mà càng thêm phần xinh đẹp.
Giang Thanh Tuyết hấp dẫn trừng hắn một cái, mắng:
- Đệ à, nói chuyện luôn không dừng được. Đệ phải nhớ kỹ, sau này trước mặt người khác phái, nếu không phải người rất quen thuộc, tuyệt đối không được mở miệng nói người khác xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác ngả ngớn.
Thiên Lân cười ha hả đáp:
- Trước mặt tỷ tỷ, đệ từ trước đến giờ đều là nói thực.
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Thằng quỷ nhỏ, miệng ngọt như vậy, không biết có phải muốn trêu đùa tỷ tỷ không?
Thiên Lân phủ nhận:
- Không hề, đệ không dám trêu đùa tỷ tỷ a.
Nói rồi thân thể đột nhiên đến gần, lợi dụng lúc Giang Thanh Tuyết ngạc nhiên, không ngờ hôn nàng một cái còn nói:
- Tỷ tỷ thơm quá.
Dứt lời lóe lên đi liền, hệt như một đứa nghịch ngợm xuất hiện cách vài chục trượng, đắc ý nháy mắt, cười lớn không ngừng với Giang Thanh Tuyết đang trừng hắn.
Vẻ mặt ửng hồng, Giang Thanh Tuyết nổi giận nói:
- Tiểu quỷ đệ, ngay cả ta cũng dám trêu đùa, xem ta chỉnh sửa đệ thế nào nè.
Nói rồi thân pháp thi triển, ảo hóa thành vài chục phân thân từ bốn phương tám hướng phóng thẳng về Thiên Lân.
Tình hình như vậy hệt như tiên nữ xuống trần, thể hiện một kỹ thuật nhảy múa nổi bật.
Thấy vậy, Thiên Lân kêu lên một tiếng quái lạ, ánh mắt vẻ tươi cười, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp để bay lượn qua lại giữa những bóng người ảo hóa nhiều của Giang Thanh Tuyết, huyền diệu vô cùng né tránh được truy kích của Giang Thanh Tuyết.
Phát hiện được tình trạng của Thiên Lân, Giang Thanh Tuyết trong lòng tức giận, cá tính không chịu thua khiến nàng một lòng muốn bắt cho được Thiên Lân.
Vì thế, Giang Thanh Tuyết quát nhẹ một tiếng, những bóng hình ảo hóa phân tán dần dần hợp lại, hơn nữa còn tăng thêm sức mạnh công kích, khiến cho ảo ảnh của nàng phân bố trong khu vực liền xuất hiện kết giới tương đối kín, lại đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đồng thời, Giang Thanh Tuyết chuyển đổi pháp quyết, thân thể chớp mắt đã linh hoạt trở lại, ý thức dễ dàng nắm bắt được chỗ Thiên Lân đang xuất hiện, loáng lên liền xuất hiện trước mặt hắn, khiến Thiên Lân cả kinh kêu la không thôi.
- Muốn chạy hả, không dễ dàng thế đâu.
Tay ngọc phất nhẹ, ánh sáng lưu động bốn phía, Giang Thanh Tuyết tay phải phát ra một chùm làn sáng màu xanh đen, hệt như sợi dây trói tiên phóng thẳng về phía Thiên Lân bao lại.
Cảm ứng được biến hóa của Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân trong lòng hơi thất kinh, ngoại trừ tán thưởng tu vi bất phàm của nàng, còn cảm thấy kinh ngạc rất lớn với thân pháp của nàng.
Đương nhiên, chỉ bằng như vậy còn khó mà bắt được Thiên Lân, chỉ nghe hắn cười nhẹ một tiếng la "Đệ biến", người liền đột nhiên biến mất khỏi chỗ đó.
Giang Thanh Tuyết thất kinh, quát lên:
- Cho dù đệ biến thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ.
Còn đang nói, Giang Thanh Tuyết toàn thân khí thế phóng ra ngoài, một kết giới ánh sáng xanh nhạt từ nàng mở rộng ra, bao trùm không gian phương viên trăm trượng, vừa hay vây khốn được Thiên Lân vào trong đó.
Sau đó, thân thể Giang Thanh Tuyết lóe lên xông đến xuất hiện trước mặt Thiên Lân, mắt phượng uy mãnh trừng hắn, quát lên:
- Còn không ngoan ngoãn lên đây chịu phạt.
Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh sáng chói lọi dụ người, cười nhẹ nói:
- Tỷ tỷ bộ dáng như vậy quả thật uy phong lẫm lẫm, bất quá kết giới này dường như còn yếu một chút.
Giang Thanh Tuyết né tránh ánh mắt của hắn, hừ giọng nói:
- Yếu cũng có thể vây khốn được đệ. Xem chiêu đây.
Hai tay bắt quyết, Giang Thanh Tuyết khống chế kết giới quanh người bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |