← Ch.185 | Ch.187 → |
Thật sự nếu gặp phải cao thủ, bọn họ chỉ có thể bó tay chịu chết mà thôi.
Bản thân mình là người phụ trách chuyến này, ngoại trừ cân nhắc nhiệm vụ, còn phải tính đến an nguy của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Mã Vũ Đào biến đổi tâm tư, hỏi lại:
- Các ngươi chuyến này đến đây thật sự là truy đuổi mấy người? Không biết những người đó là ai vậy?
Mặc Hương phát hiện ông ta chuyển giọng, trong mắt toát ra suy tư, suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Những người đó các ngươi có thể chưa từng gặp qua, nói ra các ngươi có lẽ cũng không biết. Bất quá nếu như ngươi đã hỏi, ta cũng không ngại cho các ngươi biết. Những người đó và chúng ta cùng đến từ một thế giới, có quan hệ đối địch với chúng ta. Bọn chúng tướng mạo bên ngoài biến hóa khó lường, có thể hình thức biểu hiện trong thế giới của các ngươi không giống như trong thế giới của chúng ta.
Mã Vũ Đào bối rối hỏi tiếp:
- Ý ngươi nói là nguồn gốc của các ngươi căn bản không cùng một thế giới với chúng ta?
Mặc Hương lạnh lùng nói:
- Ngươi dường như không tin tưởng lắm. Thế hà tất phải hỏi nhiều làm gì?
Mã Vũ Đào thầm nghĩ:
"Quái lạ. Sao chỉ trong mấy ngày này đã phát sinh nhiều chuyện cổ quái li kỳ như vậy? Lẽ nào quả thật là tai nạn sắp xuất hiện?
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Mã Vũ Đào lại nói:
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy rất kinh ngạc mà thôi.
Mặc Hương vẻ mặt lạnh lùng vô tình, giọng lạnh băng nói:
- Điều muốn hỏi ngươi cũng đã hỏi, bây giờ hãy trả lời cho ta, ngươi rời khỏi đây hay là ra tay thử một lần?
Mã Vũ Đào sớm có chuẩn bị, cười đáp:
- Nếu các vị không đến đây vì chúng ta, mọi người mới gặp nhau lần đầu, sao không để lại chút tình thể diện để sau này gặp nhau cho tốt.
Mặc Hương nhìn ông, nhỏ nhẹ nói:
- Ngươi là người thức thời, ít ra biết cân nhắc lợi hại, hy vọng giữa chúng ta sẽ không phát sinh hiểu lầm. Xin mời.
Mã Vũ Đào ngầm không vui, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, gọi Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân cùng bay về phía xa xa.
Mặc Hương thấy vậy, khóe miệng hơi cười, mơ hồ toát ra vài phần cao quý, sau khi đoàn Mã Vũ Đào rời đi rồi, thân thể xoay chuyển giữa khôgn trung, bốn đóa hoa hồng xung quanh nhanh chóng dựa lại, cùng với bốn thị nữ hóa thành bốn luồng hào quang bị Mặc Hương hút vào trong cơ thể.
Lúc này, toàn thân Mặc Hương hội tụ hào quang, làn sáng tung tóe chiếu ngược xuống dưới bay phủ quanh đóa hoa hồng máu trên mặt đất, lưu lại một hình ảnh hoa hồng đỏ rực trên mặt tuyết.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, đợi sau khi ấn ký đã lưu lại cẩn thận rồi, trên người Mặc Hương lóe lên ánh xanh lục, đóa hoa hồng máu đó chớp mắt đã hóa thành một chùm sáng đỏ bắn vào trong Thiên Linh huyệt của Mặc Hương.
Mọi thứ chỉ chớp mắt đã biến mất, rời bình thường trở lại.
Nhưng trên trán Mặc Hương lúc này lại xuất hiện một đóa hoa hồng xinh đẹp.
Lơ lửng giữa không trung, Mặc Hương nhìn chung quanh, đôi mày thanh tú hơi nhếch lên, quần áo màu đỏ trên người lóe lên ánh sáng, chớp mắt hóa thành một bộ chiến giáp đỏ rực bó sát lấy người, để lộ tay chân trắng như tuyết cùng những đường cong động lòng người, khiến người thấy cảm giác kinh khiếp.
Thời khắc này, Mặc Hương thân hình mảnh mai, ngực cao vút đầy đặn, cơ thể trắng như tuyết lại thêm bộ chiến giáp kiểu dáng mới mẻ độc đáo lấp lánh ánh sáng chói mắt hỗ trợ, thể hiện sự hoàn mỹ không tỳ vết giữa không gian.
Cúi đầu tự nhìn, Mặc Hương bật cười tự phụ, sau đó ánh sáng nhạt lóe lên người liền biến mất không thấy tung tích.
Cũng đúng lúc đó, trong không trung cách vài dặm, Vương Chí Bằng nhỏ giọng hỏi:
- Tông chủ, người vừa chọn bỏ đi có phải là lo lắng cho sự an nguy của chúng tôi không?
Mã Vũ Đào thản nhiên trả lời:
- Đúng thế, ta vốn dự tính ra tay thử coi, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, thấy Mặc Hương này lai lịch thần bí, lại tự xưng đến từ một thế giới khác. Chúng ta còn chưa rõ động thái và thực lực của cô ta, tốt nhất là không liều mạng. Hiện nay, Băng Nguyên hỗn loạn vô cùng, nếu chúng ta lại trêu chọc vào cường địch không cần thiết, thế thì càng thêm phần bất lợi cho chúng ta.
Vương Chí Bằng gật nhẹ, tán đồng với ý này:
- Tông chủ nói có lý. Lần này ba phái liên thủ để loại trừ uy hiếp từ từ. Trong tình hình chưa rõ, chúng ta đúng không nên lỗ mãng hành sự.
Tuyết Xuân hơi bất phục, hỏi lại:
- Sư phụ, nếu không tiếp xúc trực tiếp với Mặc Hương đó, chúng ta làm sao hiểu được tình hình của cô ta?
Vương Chí Bằng lắc đầu cười nói;
- Con à, bớt nóng nảy một chút. Mặc Hương đó nếu đã đến đây, tất nhiên sẽ phát sinh một số chuyện với người khác. Chúng ta chỉ cần ở bên quan sát cân đong cũng có thể rút ra một số kết luận. Phương thức này nhất cử lưỡng tiện, vừa đảm bảo được an toàn bản thân, lại tránh được bưu đầu sứt trán.
Tuyết Xuân đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ dạy thật đúng.
Mã Vũ Đào nói:
- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta tiếp tục đi tiếp.
Nói rồi gia tăng tốc độ, hàng sáu người bay cực nhanh trong gió tuyết.
Phía Nam Đằng Long cốc có một ngọn núi băng không gì nổi bật, núi này cách Đằng Long cốc ước chừng hai trăm ba mươi dặm, bề ngoài không rõ ràng lắm.
Ngọn núi băng này vốn tùy lúc có thể thấy được, nhưng nó có chút kỳ quái bởi vì trên đỉnh núi có một thanh kiếm sắt.
Đương nhiên, thanh kiếm sắt này đã sớm bị đóng băng, nhìn không còn ra nữa.
Nhưng chỉ cần đến gần trong phạm vi một trượng, quan sát cẩn thận vẫn có thể nhìn ra ngọn kiếm sắt bên trong vài thước băng đó.
Thanh kiếm này hơi cổ quái, thứ nhất, nó bị ai cắm ở đây?
Vô tình vứt bỏ hay có ý làm gì?
Thứ hai, nó quanh năm bị đóng băng, thân kiếm lại lấp lánh như ngọc, còn thỉnh thoảng mờ hiện mấy tia máu.
Thứ ba, kiếm này thật ra đã trải qua bao nhiêu năm tháng, ai cũng không cách gì phán đoán được.
Nhưng những năm tháng trước đây, nó vẫn yên yên lặng lặng, nhưng hiện nay lại đang phát sinh dị biến, thật ra điều này dự báo chuyện gì đây?
Trong gió tuyết, Băng Nguyên chỉ một vùng tuyết trắng, duy nhất trên ngọn núi băng đó thỉnh thoảng truyền đến những tiếng than nho nhỏ cùng với ánh sáng nhàn nhạt.
Tình hình này đã trải qua vài ngày, nhưng hiện nay càng lợi hại hơn, phảng phất như thanh kiếm sắt đó muốn phá băng chui ra bay đến chín tầng trời.
Giờ Thân, dưới ngọn núi băng lóa ánh sáng nhạt, một đóa hoa sen tuyết to chừng một trượng từ trong băng xuất hiện, để lộ một thiếu nữ bán khỏa thân trong tơ mỏng manh chưa từng thấy, cô ta đang nhìn ngọn núi băng kia.
Chấn động nhè nhẹ truyền từ ngọn núi băng, một chùm ánh sáng đỏ trắng giao nhau khi ẩn khi hiện.
Thiếu nữ nhìn cảnh tượng này, than nhẹ sâu lắng:
- Nơi cực hàn, tỏa hồn mới hiện, điều này dự báo chuyện gì đây?
Trong lúc đang nói, ngọn núi băng đột nhiên vỡ ra, một thanh trường kiếm trong trắng lộ màu đỏ xông đến như chớp điện chỉa thẳng vào ngực của thiếu nữ.
Thở dài u oán, thiếu nữ nói:
- Vừa mới xuất hiện đã như vậy, có cần thế không?
Nói rồi hai tay bắt chéo biến chuyển trước ngực phát xuất một chùm hào quang trắng thuần dễ dàng hất bắn trường kiếm đi.
Thân kiếm run rẩy, tiếng kiếm ngâm vang lên, trường kiếm đảo tròn giữa không trung chín vòng, cuối cùng ánh trắng tan biến, lưu chuyển chốc lát rồi hóa thành một người đàn ông lơ lửng giữa trời.
Người đàn ông này rất cổ quái, khuôn mặt mơ hồ khó phân biệt, khi thì lóe ánh sáng nhạt nhìn được khuôn mặt hãy còn trẻ tuổi, khi thì ánh âm u loáng qua liền biến thành một khuôn mặt trung niên, khi thì tướng mạo già xấu, khi thì mảnh mai trẻ trung khiến người ta không nhìn được thật ra hắn có bao nhiêu khuôn mặt.
Thiếu nữ thấy người đàn ông xuất hiện, hoa sen quanh người bắt đầu thu nhỏ lại, chỉ để lộ cái đầu được phủ tóc dài, ánh mắt xuyên thủng mái tóc đen nhánh chăm chú lên người đàn ông.
Giữa không trung, người đàn ông khuôn mặt mơ hồ lại có cặp mắt sắc bén đang âm hiểm nhìn thiếu nữ, cười lạnh ha hả nói:
- Không ngờ lần thứ nhất gặp được một cơ thể thánh khiết, thật là ông trời rủ lòng thương.
Thiếu nữ ánh mắt kỳ quái, nhỏ lẩm bẩm:
- Kiếm khóa âm hồn, ngàn năm không tan, không hiểu ý trời, quả thật uổng công.
Người đàn ông cười âm hiểm nói:
- Hoa sen gửi nhờ cơ thể, thánh khiết vô cùng, thật là ông trời đố kỵ hồng nhan. Ta thấy ngươi chi bằng từ bi một chút, để ta nuốt lấy ngươi, như vậy chúng ta thánh tà cùng thể, tất nhiên có thể đủ vô địch thiên hạ.
Thiếu nữ ánh mắt toát vẻ bi ai, nhẹ nhàng nói:
- Tỏa Hồn, ngươi may mắn thoát được tai nạn, không có nghĩa ông trời đã tha thứ cho ngươi. Với sức mạnh ngày hôm nay của ngươi, chắc chắn đã nuốt lấy chín chín tám mươi mốt linh hồn mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Nếu như ngươi lúc này hướng thiện thì còn có cơ hội tránh được kiếp nạn, còn nếu như chấp mê bất ngộ, cuối cùng khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Người đàn ông bị thiếu nữ gọi là Tỏa Hồn cười lạnh nói:
- Kiến thức ngươi không tồi, không ngờ biết những chuyện đó. Bất quá có một điểm ngươi sai rồi, hiện nay ta mới chỉ nuốt được tám mươi linh hồn thôi, còn thiếu một linh hồn cuối cùng. Mà linh hồn này có hai loại tình huống, thứ nhất là nuốt lấy ngươi, ta liền có thể thánh tà cùng một thể, thứ hai là nuốt một linh hồn của người tà, ta trở thành khí chí tà, bá chủ càn khôn! Bây giờ, nếu ta đã nói cho ngươi biết những chuyện nay thì ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Ánh trắng lóe lên, người hóa thành kiếm bắn thẳng về phía đóa hoa sen tuyết.
Thiếu nữ thở dài u oán, than thở:
- Nguyên do cuộc đời, thiện ác chỉ một ý niệm. Đáng thương, đáng tiếc.
Lời nói vang bên tai, thiếu nữ và hoa sen tuyết đã thành một khối, chớp mắt đã hóa thành bụi trần biến mất trong gió tuyết.
- Muốn chạy à, không dễ dàng vậy đâu.
Trong tiếng hừ giận dữ, trường kiếm quay nhanh, bóng kiếm lưu lại như mây tản ra, càng xa càng nhạt, chỉ còn lại băng nát trên mặt đất cho thấy nơi đây đã từng phát sinh biến đổi.
Ở đáy Đằng Long cốc, Lâm Phàm đứng yên bất động nhìn mặt hồ phẳng lặng, vẻ mặt thất vọng.
Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu bốn người đứng yên phía sau, trầm ngâm nhìn lưng của hắn, ai cũng không nói tiếng nào.
Băng Tuyết thịnh hội đã kết thúc, Lâm Phàm lấy được ngôi đầu, điều này khiến cho mọi người đều sung sướng.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lâm Phàm lại có tâm sự nặng nề, lại cũng không tìm được một chút vui vẻ nào.
Trầm ngâm thật lâu, Đào Nhâm Hiền không nhịn được cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi:
- Linh Hoa, muội nói sư huynh sao vậy, cứ mãi rầu rĩ không vui?
Linh Hoa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phàm, than nhẹ:
- Huynh ấy lo lắng cho Băng Tuyết lão nhân. Vốn chúng ta không rõ ràng lắm về chuyện của Ngũ sư thúc tổ và Băng Tuyết lão nhân, nhưng hiện nay sau khi hiểu rõ rồi mới phát hiện, đại hội lần này không ngờ là một bước ngoặt quan trọng. Nếu như sớm biết kết quả như vậy, Lâm Phàm có lẽ đã không tham gia đại hội rồi.
Hắc Tiểu Hầu không cho như vậy nói lại:
- Vừa rồi Băng Tuyết lão nhân để lại lời nói thế nào mọi người đều nhìn rõ, người đã sớm chuẩn bị tốt mọi việc, cho dù lần này sư huynh không lấy ngôi đệ nhất, người cũng sẽ né tránh chúng ta như vậy thôi.
Tiết Quân nói:
- Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng gì, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp tìm ra Băng Tuyết lão nhân, để người và Ngũ sư thúc tổ gặp lại cũng coi như là một phần ý tốt của chúng ta.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Băng Tuyết lão nhân thần bí khó lường, người có lòng muốn né tránh chúng ta thì làm sao để cho chúng ta tìm được đây?
← Ch. 185 | Ch. 187 → |