← Ch.207 | Ch.209 → |
Phát hiện ý đồ của Quý Hoa Kiệt, mọi người ai cũng rống lên giận dữ, mấy người tu vi hơi cao như Hoàng Kiệt, lão bà như ma, Lục Mị Tà Âm triển khai ngăn chặn với các loại phương thức tiến công.
Những người còn lại hơi chậm nửa bước, cùng nhau bắt chặt lấy Quý Hoa Kiệt không hề bỏ qua.
Trên trời, Chiếu Thế Cô Đăng theo ở xa xa, đám mây ở trên cao cũng theo như hình với bóng, quan sát cuộc chiến đấu giữa hai bên.
Giây lát, Quý Hoa Kiệt bay đi vài trăm trượng, đột nhiên có Hoàng Kiệt xuất hiện ngăn lại, điều này khiến tâm tình hắn hơi nặng nề.
Nhanh chóng bắn về phía trái, Quý Hoa Kiệt không nói thêm câu nào mà tiếp tục bỏ chạy, nhưng liền bị Ma Vu đuổi kịp, lần nữa cản đường đi của hắn.
Quay đầu nhìn quanh, Quý Hoa Kiệt ngừng lại bất động, trong mắt ánh lạnh như đao, giọng như băng nói:
- Các vị quả thật muốn ép ta?
Lục Mị Tà Âm hiểm độc nói:
- Bức ngươi? Ha ha ha, tiểu tử ngươi cho mình là ai đây?
Ma Vu khinh bỉ nói:
- Chưa dứt sữa mà đã lớn tiếng.
Quý Hoa Kiệt không chút biểu lộ, ánh mắt quét qua mười người quanh đó, lạnh lẽo nói:
- Muốn lùi lại còn kịp thời, các vị tốt nhất nên cân nhắc một chút.
Mọi người nghe vậy đều lớn tiếng cười, không ít người thấy Quý Hoa Kiệt quá cuồng vọng, nhưng cũng có người âm thầm tự động lùi lại.
Người thứ nhất chính là Địch Lượng, hắn đã từng thua thiệt với Quý Hoa Kiệt.
Thứ hai là Hoa Vũ Tình, nàng ta đã từng thấy được bản lĩnh của Quý Hoa Kiệt.
Thứ ba chính là Ứng Thiên Tà, hắn đã từng thấy Quý Hoa Kiệt chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Địch Lượng, vì thế chọn lựa lùi lại.
Thứ tư chính là Tây Bắc Cuồng Đao, hắn lùi lại không phải vì sợ mà không muốn lãng phí tinh lực quá sớm.
Khinh thường liếc những người lùi lại, Hắc Ưng nói:
- Mới bắt đầu đã không kiên trì được, vậy sao còn phải chạy tới cướp giật?
Vô Tướng khách nói:
- Không phải không kiên trì tiếp mà bọn họ muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Hắc Ưng hừ giọng nói:
- Muốn chiếm tiện nghi à, không hề đơn giản như vậy đâu.
Những người khác không nói, bọn họ đều biết được tâm tình của những người lùi lại, nhưng bọn họ không hề chọn phương án lùi lại, bởi vì bọn họ đều nhìn ra thực lực Quý Hoa Kiệt bất phàm, nếu như các cao thủ có mặt ở đây đều ôm lòng ngồi yên hưởng lợi, thế thì không có người nào có thể lưu Quý Hoa Kiệt lại, cuối cùng ai cũng không đoạt được U Mộng Lan.
Nhìn quanh những người còn lại, Quý Hoa Kiệt lạnh nhạt nói:
- Sáu vị cùng nhau tiến lên hay là từng nhóm vậy?
Ma Vu cười quái lạ quàng quạc nói:
- Tiểu tử, khẩu khí đúng là không nhỏ.
Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo nói:
- Nếu không sao lại dám đến nơi này?
Ma Vu rất giận, rống lên:
- Tiểu tử điên cuồng, xem ta vả rụng răng ngươi thế nào.
Hình bóng loáng lên đột nhiên tới gần, cây trượng trong tay múa lên như mưa, kình khí sắc bén phá không rít gào hình thành một lượt thế công mạnh mẽ.
Hoàng Kiệt thấy vậy, hơi chần chừ, sau đó liền gia nhập vào trận chiến, mục tiêu tập trung vào bóng người ở trên lưng của Quý Hoa Kiệt.
Lục Mị Tà Âm bật cười lạnh, từ phía trái xông lên, cùng Hoàng Kiệt tranh giành mục tiêu giống hệt nhau.
Hắc Ưng đục nước béo cò, né tránh giao tranh của Ma Vu từ chính diện diện với Quý Hoa Kiệt, lựa phương án từ một bên sườn đánh lén.
Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách lòng vòng bên ngoài, hai người không hề gia nhập vào chiến tuyến đầu tiên mà giữ vũng tuyến hai, chuẩn bị tùy lúc có thể ra tay.
Quý Hoa Kiệt dùng một đánh bốn, chọn lựa né nặng tìm nhẹ, thân pháp của hắn vô cùng linh động, kiếm thuật càng kinh người hơn.
Nhưng bốn người đang tiến công ngoại trừ Hắc Ưng tu vi hơi yếu một chút, không người nào không phải là cao thủ hàng đầu, thế liên thủ tiến công có uy lực tự nhiên không thể nghĩ ra được.
Mặt khác, thiếu nữ trên lưng Quý Hoa Kiệt là một nhược điểm trí mạng của hắn, khiến hắn phải liên tục cảnh giác, vì thế tình hình vô cùng bất lợi.
Không bao lâu sau, Quý Hoa Kiệt chìm vào tình cảnh khốn nạn.
Nhìn vẻ mặt nặng nề, cố gắng phản kháng của Quý Hoa Kiệt, Ma Vu cười ha hả nói:
- Tiểu tử, hà tất phải khó dễ với chính mình, chỉ cần giao U Mộng Lan ra, ngươi liền có thể rời đi an bình.
Quý Hoa Kiệt tay phải múa lên vùn vụt, làn kiếm như mưa, thân thể di động rất nhanh, ánh mắt bình thản nhìn quanh.
- Muốn có U Mộng Lan, đượcm giao cho ngươi.
Còn đang nói, Quý Hoa Kiệt năm ngón tay phải buông trường kiếm bay ra, dựng đứng trên đầu của hắn, thân kiếm tự động xoay tròn, phát ra một cột kiếm màu xanh thẫm bắn thẳng lên trời cao.
Lúc này, Quý Hoa Kiệt quát lạnh một tiếng, trường kiếm dựng đứng đột nhiên rung lên, tiếng kiếm ngâm điếc tai cùng với ngàn vạn làn kiếm xòe ra như hình cái ô chém thẳng xuống xung quanh.
Từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy tuyết lớn tung bay giữa không trung, đột nhiên xuất hiện màn mưa kiếm màu xanh thẫm chớp mắt đã trùm lên quanh đó.
Đối mặt với tình hình này, Ma Vu thất thanh la lên, cây trượng trong tay múa lên theo phương thức lấy cứng chọi cứng.
Hoàng Kiệt nghiêng mình thoát ra, Lục Mị Tà Âm lóe lên ánh xanh lục bố trí một kết giới phòng ngự.
Chỉ còn lại Hắc Ưng ra tay đánh lén, vừa hay gặp phải một chiêu của Quý Hoa Kiệt, thế công hai bên đột nhiên gặp nhau.
Lập tức, giữa không trung tiếng kiếm rít chói tai, làn kiếm như mưa, vô số hoa lửa tung tóe bốn phương cùng với từng trận sét đánh, lại có gió tuyết cuồn cuộn che phủ hình bóng của mấy người.
Bên ngoài, người xem ai nấy suy đoán, ánh mắt chăm chú nhìn vào giữa vùng sương khói trong chiến trường, chờ kết quả xuất hiện.
Rên nhỏ một tiếng, Hắc Ưng từ trong sương khói bắn ra, miệng mắng không dứt.
Lão bà như ma bay lên không, miệng hừ lạnh một tiếng.
Lục Mị Tà Âm quát to một tiếng, toàn thân ánh xanh chuyển động, dòng khí mạnh mẽ đánh tan sương khói để lộ hình bóng của lão và Quý Hoa Kiệt.
Vút lên không trung lơ lửng, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt âm lạnh, trường kiếm xoay tròn trên đầu lúc này chuyển thành dựng đứng, thỉnh thoảng lại bay ngang ra, phát xuất làn sáng màu xanh thẫm tung hoành đan vào nhau, hình thành một kết giới kín bưng bao trùm lấy hắn ở trong.
Ánh mắt hơi động đậy, thân thể Quý Hoa Kiệt loáng lên, xem như ánh sáng lưu động lóe lên, nhưng thực tế một làn kiếm âm thầm đã bắn thẳng đến ngực của Lục Mị Tà Âm.
Thân thể run lên, Lục Mị Tà Âm mặt đầy kinh ngạc, trong tiếng rống giận dữ hai tay bắt chéo bố trí bảy tầng phòng ngự liên tục, ý đồ ngăn cản làn kiếm của Quý Hoa Kiệt ép gần đến, nhưng chớp mắt đã bị nó công phá.
Nguy hiểm đến gần, Lục Mị Tà Âm không kịp né tránh, miệng kêu gào một tiếng, hai mắt ánh xanh lục lấp lánh phát xuất tuyệt học quỷ bí nhất của bản thân.
Trong mắt Quý Hoa Kiệt lấp lánh ánh xanh, hắn cười lạnh nói:
- Tà môn ngoại đạo mà cũng dám đem ra làm mất mặt.
Chữ cuối vừa dứt, một kiếm của Quý Hoa Kiệt đã đâm thủng ngực của Lục Mị Tà Âm.
Cổ tay chuyển động, lòng bàn tay ánh sáng phun ra, một luồng sức mạnh phản lực mạnh mẽ đã đánh trúng vào chuôi của kiếm, khiến trường kiếm đột nhiên chấn động, chớp mắt đã đâm xuyên qua cơ thể.
Thời khắc đó, Quý Hoa Kiệt lóe lên biến mất, hắn dùng thân pháp thần không hay quỷ không biết xuất hiện phía sau Lục Mị Tà Âm, trở tay đánh ra một chưởng.
- Không thể! Đáng ghét!
Tiếng rống giận dữ chớp mắt đã mất, cơ thể Lục Mị Tà Âm lập tức vỡ tan, hóa thành máu huyết.
Tay phải gập lại đánh ra, Quý Hoa Kiệt lăng không thu hồi trường kiếm thuận thế đánh ngược trở ra, làn kiếm màu xanh phá không gào thét đón lấy một trượng của Ma Vu, lập tức hất bắn bà ta.
Quay người lại, Quý Hoa Kiệt ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn mọi người nói:
- Đây chỉ mới là cảnh cáo, tiếp theo sẽ không được may mắn như vậy đâu.
Hoàng Kiệt cau chặt mày, cảm thấy bất ngờ với thực lực của Quý Hoa Kiệt, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật ra là ai, sư thừa nơi nào?
Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo đáp:
- Ta chỉ là một người khách qua đường, có thể nói không ân oán với các ngươi. Nhưng nếu như ai đó trêu chọc thị phi, thế thì ta chỉ có thể nói trong các ngươi ba phần thì có hai phần chọn lựa hối hận sau này.
Ma Vu quát lên:
- Tiểu tử không nên cuồng vọng, chút bản lĩnh đó của ngươi cũng chưa tính là gì cả.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi tới đây thử xem, coi trong ba chiêu ta có thể chặt được đầu của ngươi hay không.
Câu này vô cùng tự phụ, có cảm giác không thể nghi ngờ, người có mặt nghe được đều biến sắc, ai nấy chìm vào trầm tư.
Ma Vu rất giận nhưng lại hơi cảnh giác, rống lên:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống ra khỏi nơi này.
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt lạnh lẽo, khinh thường nhìn bà một chút, ánh mắt nhìn sang nguyên thần của Lục Mị Tà Âm.
Cơ thể huyết nhục bị hủy rồi, Lục Mị Tà Âm tự nhiên là tức giận điên đầu.
Nhưng trong những người giao chiến, lão có thể nói là hiểu được thực lực của Quý Hoa Kiệt nhất, vì bản thân lão cảm nhận.
Thân là một cao thủ cảnh giới Quy Tiên, Lục Mị Tà Âm tuy không tính là rất có danh nhưng kiến thức, kinh nghiệm của lão có thể nói là rất phong phú.
Quý Hoa Kiệt có thể một kiếm hủy đi cơ thể của lão, khiến lão lúc đó cảm thấy kinh ngạc mà phần lớn là khiếp sợ, rõ ràng điều này lão chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Bởi vậy có thể thấy, Quý Hoa Kiệt hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài, vì thế Lục Mị Tà Âm khi nổi giận thì cũng mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Nhìn Quý Hoa Kiệt căm giận, Lục Mị Tà Âm không hề kích động, lão chỉ đang oán hận trừng địch nhân, không cam lòng rống lên:
- Tiểu tử, ta muốn ngươi phải bồi thường gấp mười lần.
Quý Hoa Kiệt nhạt như ốc nói:
- Ta ở đây, ngươi không phục có thể thử tiếp, bọn họ đều thấy rõ.
Lục Mị Tà Âm hận thù nói:
- Làm như vậy, ta còn chưa muốn ngu xuẩn đâu.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Người một khi đã sợ thì sẽ thông minh rất nhiều.
Lục Mị Tà Âm rống lên:
- Câm miệng, ngươi dám coi thường ta, lão phu hôm nay không thể không phế ngươi đi.
Ánh xanh lục lóe lên, nguyên thần của Lục Mị Tà Âm chớp mắt đã xuất hiện trên đầu Quý Hoa Kiệt, phát xuất một chùm ánh xanh lục bao trùm lên đầu của Quý Hoa Kiệt.
Ngạo nghễ yên lặng, Quý Hoa Kiệt lạnh lùng tàn khốc nói:
- Vừa nói ngươi thông minh, ngươi lập tức biến thành ngu xuẩn, quả thật đáng tiếc.
Ánh xanh lóe lên, kết giới xuất hiện, Quý Hoa Kiệt toàn thân khí huyền linh cực mạnh, lập tức xua tan khí tà mị do Lục Mị Tà Âm phát ra.
Ánh xanh lục lóe lên, Lục Mị Tà Âm toàn lực tiến công, phát xuất từng chùm hào quang xanh lục thẫm bao trùm bên ngoài Quý Hoa Kiệt, sau đó mới bắt đầu thu nhỏ.
- Tiểu tử chớ vội đắc ý, ta cho dù hết sức cũng bất quá ngọc đá cùng tan, cuối cùng chỉ có ngươi là xui xẻo.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi cho là bọn họ quả thật để cho ngươi được như ý mà lợi dụng cơ hội này ra tay?
Lục Mị Tà Âm phản bác lại:
- Lẽ nào không phải như vậy?
Quý Hoa Kiệt nói:
- Đổi ngược ta là bọn họ, ta sẽ trước tiên quan sát một lúc, đợi sau khi hiểu rõ được thực lực của địch nhân rồi mới ra quyết định.
Lục Mị Tà Âm hừ giọng nói:
- Đáng tiếc ngươi không phải là bọn họ.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Ta đúng là không phải bọn họ, nhưng bọn họ lại đúng như ta nói.
Đúng thế, những người chung quanh đều yên lặng quan sát, ai cũng không tiến lên nhúng tay vào, Lục Mị Tà Âm chỉ còn một mình giao chiến với Quý Hoa Kiệt.
Phát hiện thấy không hợp rồi, miệng Lục Mị Tà Âm mắng to không ngớt, nguyên thần lóe lên đi liền, lão chọn phương án rời đi.
Quý Hoa Kiệt không hề đuổi theo, thân thể lơ lửng tại chỗ, mắt chăm chú nhìn xung quanh.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |