← Ch.216 | Ch.218 → |
Phương Mộng Như vẻ phức tạp, hỏi lại:
- Thiếu nữ đó hình dáng thế nào?
Vương Chí Bằng đáp:
- Thiếu nữ rất đẹp, không giống Tân Nguyệt, Vũ Điệp, nhưng lại cũng xinh đẹp kinh người.
Phương Mộng Như lắc đầu thở dài thườn thượt, tự nói:
- Đáng tiếc ........
Tuyết Sơn thánh tăng nói sang chuyện khác:
- Còn tình khác thì sao?
Vương Chí Bằng đáp:
- Lần này quay về, thứ nhất là mang Hoa Vũ Tình về đây, thứ hai là Thiên Lân phát hiện một chuyện, cần con bẩm lại sư phụ, xin sư phụ định đoạt.
Nghe xong những điều Vương Chí Bằng nói, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt biến hẳn, nặng nề nói:
- Bạch Đầu Thiên Ông chính là người sáng lập ra Tây vực Bạch Đầu sơn, ba ngàn năm trước đã từng uy chấn thiên hạ, hiệu xưng là một cao thủ trong chín đại cao thủ đương thời, không ngờ lão lại là Khai Nguyên sứ giả của Ngũ Sắc Thiên vực. Từ đó có thể đoán được, thực lực Ngũ Sắc Thiên vực mạnh đến kinh người vô cùng.
Vương Chí Bằng lo lắng nói:
- Sư phụ, chúng ta hiện giờ phải làm thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh không đáp, đưa mắt nhìn Tuyết Sơn thánh tăng và Phương Mộng Như, hỏi lại:
- Các vị có suy nghĩ thế nào?
Tuyết Sơn thánh tăng trả lời:
- Đối phương là ai, bây giờ thực đã không còn quan trọng. Quan trọng là chúng ta phải đối mặt hắn như thế nào?
Phương Mộng Như tiếp:
- Chuyện Ngũ Sắc Thiên vực liên quan thiên hạ, chúng ta bất quá chỉ là người đứng mũi chịu sào thôi. Trước mắt, hai vị Khai Nguyên sứ giả chúng ta đã biết được rồi. Tiếp theo chuyện chúng ta phải làm chính là vận dụng thực lực trước mắt xem thử có thể loại trừ được đối phương không. Nếu như không thể, lập tức bảo người Dịch viên và Trừ Ma liên minh quay về trung thổ đem chuyện này báo khắp thiên hạ.
Triệp Ngọc Thanh đồng ý với nhận định của Phương Mộng Như, dặn Vương Chí Bằng trước hết mang Hoa Vũ Tình quay về trong cốc giao cho Lý Phong xử lý, sau đó truyền lời đến cho mấy người Thiên Lân, sớm xử lý dứt điểm chuyện liên quan đến U Mộng Lan, sau đó liền hội họp với những người còn lại, tập trung nhân thủ cố hết sức nghĩ cách loại trừ Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông.
Vương Chí Bằng vâng một tiếng, mang Hoa Vũ Tình quay về trong cốc, sau đó liền dẫn Quách Kiến rời khỏi.
Đợi hai người đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chúng ta cũng đi lại một chút, xem thử Băng Nguyên trước đây hiện nay đã thay đổi thế nào.
Phương Mộng Như sửng người, nghi hoặc nói:
- Sư huynh, câu này của người có ý gì?
Triệu Ngọc Thanh nhìn bà, nhẹ giọng nói:
- Sư muội, muội không muốn đi xem thử người chủ mới của U Mộng Lan thế nào sao?
Phương Mộng Như chấn động, hơi đau khổ nói:
- Muội làm sao không nghĩ, nhưng chỉ sợ muội thấy sẽ đau lòng thôi.
Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Đời con ngươi là phải đối mặt, né tránh căn bản không giải quyết được vấn đề.
Phương Mộng Như hơi chần chừ, trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu đồng ý đi theo Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng đi.
Lần này, hành động của Triệu Ngọc Thanh hơi có mâu thuẫn, nếu như ông phái Vương Chí Bằng đi thông báo, hà tất còn phải tự mình đi đến đó?
Nếu như muốn xem náo nhiệt, hà tất phải lãng phí người để sai Vương Chí Bằng đi thêm chuyến nữa?
Đây là sơ ý hay còn có nguyên nhân khác?
Băng Nguyên trống trải ngập đầy sát cơ.
Ma Vu hai mắt khép hờ, tập trung vào Thiên Lân, âm hiểm nói:
- Tiểu tử, pháp quyết ngươi vừa thi triển hoàn toàn không phải từ Băng Nguyên. Ngươi học từ đâu ra vậy?
Thiên Lân lạnh lẽo đáp:
- Ngươi sợ rồi?
Ma Vu rất giận quát lên:
- Nói bậy, lão bà ta sao lại sợ đứa trẻ con còn chưa dứt sữa như ngươi.
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Nếu không sợ, hà tất phải hỏi làm gì?
Ma Vu tắc họng, thấy nói không lại Thiên Lân, lập tức quát to một tiếng, múa trượng đánh tới.
Lúc này, bóng trượng màu xanh thẫm như con rắn xanh biến hóa trăm lần, lúc thì xuất kích thẳng trước mặt, lúc thì uốn lượn đánh về, tạo thành một cánh sáng hình quạt bao vây lấy chính diện của Thiên Lân.
Đồng thời, thân thể Ma Vu ảo hóa thành tám phân thân, vây quanh bốn phía Thiên Lân, cây trượng trong tay tung hoành đan xen, tạo thành một lưới sáng đặc đến gió không thổi qua được, đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, nhìn bóng trượng bốn bề, trong lòng suy nghĩ phương pháp ứng phó.
Một năm trước, Thiên Lân đã từng thưởng lãm qua sự mạnh mẽ của Ma Vu, biết thực lực bà kinh người, muốn tiêu diệt bà cũng vô cùng khốn nạn.
Lại thêm hiện nay mọi người đang đứng nhìn, nhớ đến lời mẫu thân dặn dò, khi Thiên Lân ra tay rất nhiều bất tiện vì phải chọn lựa loại pháp quyết thế nào.
Pháp quyết bình thường căn bản không đủ ứng phó với Ma Vu. Pháp quyết bí ẩn của bản thân lại sợ người hiểu rõ.
Điều này khiến Thiên Lân nhất thời rơi vào đường khó hai đầu.
Thời gian, chớp mắt đã đi xa.
Đang lúc Thiên Lân suy nghĩ, thế công sắc bén của Ma Vu đã vài lần thể hiện thực lực kinh người của bà.
Không gian quanh đó không khí xoay nhanh, lưới sáng thu nhỏ tạo nên áp lực cao như Thái Sơn đè xuống, tác dụng lên người Thiên Lân, ý đồ dùng thực lực mạnh hơn để ép chế lấy hắn.
Phát hiện được điểm này, Thiên Lân thân thể xoay chuyển, chớp mắt đã biến thành một điểm sáng, lóe lên liền biến mất không còn thấy đâu nữa.
Ma Vu hơi kinh ngạc, miệng mắng nhỏ một tiếng, nhanh chóng quay chiêu về phòng thân.
Hành động này thể hiện rõ ràng kinh nghiệm thân chinh bách chiến của Ma Vu, có đầu não vô cùng nhạy bén, có thể suy đoán được hành động đối địch rất nhanh chóng.
Nhưng mà Thiên Lân tinh linh quỷ quái, hắn hoàn toàn không giống người khác, trực tiếp xuất hiện đánh lén sau lưng Ma Vu, mà lại chơi trò ảo thuật, thân thể nhìn biến mất, thực tế vẫn ở nguyên tại chỗ, chỉ âm thầm ẩn núp đi thôi.
Khi Ma Vu chuyển người đề phòng, Thiên Lân lại âm thầm xuất hiện, hai tay nhanh chóng đánh ra, hai luồng sáng một đỏ một trắng mang theo sức mạnh lửa đỏ và băng lạnh hệt như hai chùm sáng đánh trúng vào lưng của Ma Vu.
Tình hình này bất ngờ, không những Ma Vu vô cùng kinh ngạc mà ngay cả người xem cũng còn chưa từng nghĩ đến.
- Đáng ghét, ta muốn băm vằm ngươi thành ngàn mảnh ...
Trong tiếng rống, thân thể Ma Vu run lên, sau đó xoay người chuẩn bị phản kích Thiên Lân.
Nhưng đúng lúc đó, hai chùm hào quang Thiên Lân phát ra sau khi đánh trúng thân thể Ma Vu rồi, vừa nhanh chóng phá hủy tổ chức cơ thể bà ta, vừa lập tức kiềm chế thân thể, khiến hành động của Ma Vu chậm lại.
Ma Vu trong lòng run rẩy, gào giận liên hồi.
Sức mạnh băng hỏa của Thiên Lân sau khi xâm nhập kinh mạch rồi, khiến cho cơ thể như trong nước lạnh lại có lửa đỏ, thân thể lúc lạnh lúc nóng, chân nguyên toàn thân chịu ảnh hưởng rất lớn.
Chân nguyên gia tăng mãnh liệt, Ma Vu mạnh mẽ chịu đựng đau khổ trong cơ thể, cây trượng chống trong tay dùng lực múa lên, phát xuất vài trăm bóng trượng hình thành một con rắn lớn màu nâu thẫm bắn thẳng vào ngực của Thiên Lân.
Bật cười tà mị, Thiên Lân thân thể như con quay xoay tròn, dễ dàng né tránh công kích của Ma Vu, xuất hiện bên cạnh bà ta.
Phất tay, Thiên Lân một chưởng đánh xuống, miệng cười lạnh nói:
- Túi da vài trăm năm đã xấu không chịu được rồi, chi bằng đổi đi.
Ma Vu nghe vậy biến sắc, vẻ mặt hung tợn rống lên:
- Muốn giết ta, ngươi còn kém xa lắm.
Còn đang nói, quanh người Ma Vu mờ hiện ánh xanh, hóa thành dấu hiệu con rắn, sau đó chớp mắt đã biến thành một con rắn khổng lồ bị một chưởng của Thiên Lân đánh văng đi.
Ánh xanh lại lóe lên, Ma Vu xuất hiện cách Thiên Lân chừng ba trượng, trong mắt lửa giận đùng đùng.
- Tiểu tử, ngươi rất thông minh, đáng tiếc hỏa hầu còn yếu một chút. Bây giờ đến phiên ta ra tay, ngươi hãy từ từ mà thưởng thức.
Hai tay giang ra, cả người Ma Vu khí thế khuếch tán, chớp mắt đã hình thành một khu vực đặc biệt quanh đó, bao trùm lấy Thiên Lân vào trong.
Sau đó, khu vực đặc biệt này nhanh chóng khuếch tán cùng với sương ánh sáng xanh ẩn hiện bóng rắn, từ bốn phương tám hướng vọt tới thẳng Thiên Lân.
Ngạo nghễ bất động, Thiên Lân trong mắt lóe ánh điện, hắn đang dùng tinh thần dị lực thăm dò động thái của Ma Vu, rồi nhanh chóng hiểu được thế công của Ma Vu.
Theo Thiên Lân thấy, Ma Vu lần này đã thật sự động sát tâm, toàn thân bà ta sát khí hừng hực, uy nghiêm khiến người không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt hơi đổi, Thiên Lân quét mắt chung quanh, thấy Quý Hoa Kiệt, Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khác ba người vẫn đứng yên bất động, còn những người khác đều tập trung vào mình. Điều này khiến hắn có chút không tự nhiên.
Thôi không nhìn quanh, Thiên Lân hai tay giang ra, ngọn lửa chói mắt từ trong cơ thể bắn ra rồi nhanh chóng khuếch tán quanh người.
hành động này hơi kỳ quái, khiến nhiều người không hiểu rõ được.
Người hiểu rõ Thiên Lân đều biết hắn được xưng tụng là thần của Băng Nguyên, thuật vận dụng huyền băng xuất thần nhập hóa, có thể chớp mắt đóng băng bất cứ người nào.
Sao lúc này đây hắn lại bỏ đi không dùng tuyệt kỹ sở trường nhất của mình, đổi lại thi triển pháp quyết Liệt Hỏa không thích hợp vậy?
Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng nhìn ngọn lửa chói lòa trên người Thiên Lân, miệng la lên thất thanh, kinh ngạc nói:
- Đây là Hạo Nhiên Thiên Cương, hắn học từ đâu vậy?
Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết quan sát động thái của Thiên Lân, thấy lửa đỏ vừa xuất hiện, lập tức có cảm giác quen thuộc, không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Tân Nguyệt, muội có biết pháp quyết này của Thiên Lân có tên là gì không?
Tân Nguyệt điềm nhiên trả lời:
- Thiên Lân trước giờ luôn thần bí, cũng không đề cập đến sở học bản thân.
Giang Thanh Tuyết hơi thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Pháp quyết này hơi quen thuộc, gần giống với Hạo Nhiên Chính Khí của Nho viên, đáng tiếc ta xuất thân hơi trễ, chưa từng chính mắt trông thấy, vì thế không cách gì phán đoán được.
Hạ kiến Quốc nghi hoặc nói:
- Trên thế gian pháp quyết loại dương cương chủng loại rất nhiều, tỷ làm sao có thể cho là pháp quyết Thiên Lân thi triển giống Hạo Nhiên Chính Khí của Nho viên vậy?
Giang Thanh Tuyết giải thích:
- Hạo Nhiên Chính Khí không giống những pháp quyết Liệt Hỏa khác, người thi triển toàn thân có một luồng dũng khí tiến thẳng đến, khí khái mạnh mẽ hùng vĩ, khiến người ta sinh lòng kính sợ. Đệ hãy nhìn Thiên Lân bây giờ, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt có thần như điện, toàn thân chính khí ngập tràn, có sự khác biệt rõ ràng với Dương Thần quyết của Ly Hận thiên cung.
Hạ Kiến Quốc nghe vậy, quan sát cẩn thận quả nhiên thấy hơi không giống.
Trần Phong thấy kỳ quái, nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ, Nho viên hai mươi năm trước đã tuyệt tích nhân gian. Nếu như sở học của Thiên Lân quả thật là pháp quyết Hạo Nhiên Chính Khí, hắn thật ra học từ đâu vậy?
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt quái dị, dùng giọng nói mọi người không hiểu trả lời:
- Người bình thường muốn học được Hạo Nhiên Chính Khí, tự nhiên vô cùng khốn nạn. Nhưng Thiên Lân không phải như vậy, nếu hắn quả thật có liên quan đến người kia, bất cứ chuyện gì không có khả năng đều có thể xảy ra đối với hắn.
Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người đều cảm thấy rất kinh ngạc, Giang Thanh Tuyết khẳng định như vậy, thế thì người đó trong câu nói của nàng là ai vậy?
Lúc này, tình hình giao chiến trên không trung giữa Thiên Lân và Ma Vu có biến hóa khiến mọi người phải chú ý nhìn.
ương Sánh sáng màu xanh của Ma Vu cùng với bóng rắn khó phân thật hư trước đây lúc này đã thu nhỏ lại một nửa.
Mà ngọn lửa đỏ của Thiên Lân lại đang ở trạng thái nhanh chóng khuếch tán, hai bên không cách gì né tránh việc đụng vào nhau.
Lúc này, âm thanh ri ri cùng với hoa lửa tán loạn càng thêm chói mắt trong gió tuyết.
Hạo Nhiên Chính Khí to lớn hùng vĩ. Thuần khiết dương vô cùng.
← Ch. 216 | Ch. 218 → |